Khổng Lập Thanh bẩm sinh thích nghiên cứu người khác, cô cảm thấy con người Chu Bảo Châu là một tổ hợp đầy mâu thuẫn, mà Bảo Châu còn rất
xinh đẹp, Khổng Lập Thanh vô thức dừng mắt trên người cô ấy rất lâu. Chu Bảo Châu cũng chẳng bận tâm người khác nhìn mình, sau một hồi ngẩn ngơ
ngẩng đầu lên nhìn trời, Bảo Châu đột nhiên đứng phắt dậy, giũ sạch vẻ
biếng nhác thờ ơ vừa xong, cả người tràn đầy năng lượng nói với Khổng
Lập Thanh: “Này. Chúng ta đi chơi đi.”
“Hả?” Khổng Lập Thanh không theo kịp tốc độ thay đổi của Chu Bảo Châu.
Chu Bảo Châu không cho cô thời gian phản ứng, nhoài người về phía cô, khuỷu tay tì trên mặt ghế, bàn tay chống cằm, tư thái đến ánh mắt đều
đầy vẻ dụ dỗ: “Tôi nói, cô đến đây cũng khá lâu rồi, lẽ nào không muốn
đi ra ngoài ngó nghiêng xem Hồng Kông rốt cuộc trông thế nào?” Chu Bảo
Châu giọng điệu nhẹ nhàng như nói với người yêu, nói xong còn đá lông
nheo với Khổng Lập Thanh một cái.
Khổng Lập Thanh biết Chu Bảo Châu đang trêu chọc cô, mà giọng cô ấy
cũng thực sự có sức mê, cho dù cô không có nhiều tinh thần khám phá,
nhưng đến một nơi nổi tiếng như Hồng Kông cũng rất muốn một lần được
thưởng thức phong cảnh nơi đây. Thế là gần như không chút do dự, Khổng
Lập Thanh nhận lời: “Được.”
Khổng Lập Thanh vẫn nghi ngờ khả năng thích nghi với cuộc sống mới
của bản thân. Khi một người không thể hoàn toàn làm chủ hoàn cảnh sống
của mình sẽ thường mù quáng nghe theo người bên cạnh. Cho nên khi Chu
Bảo Châu đưa cô đến một hộp đêm gì đó, Khổng Lập Thanh vẫn mơ mơ hồ hồ
đi theo. Lúc đó cô chỉ nghĩ là một cái phòng bao hạng sang có hai anh
chàng trẻ tuổi rất nam tính, chỉ đến khi hai anh chàng đẹp trai đó tách
ra ngồi xuống bên cô và Chu Bảo Châu, Khổng Lập Thanh mới mơ hồ hiểu
đang xảy ra chuyện gì.
Khổng Lập Thanh cả đời này chưa từng đến những nơi phong hoa tuyết
nguyệt, phản ứng chậm mất nửa nhịp, đợi đến khi cô cảm thấy không ổn
nghi hoặc nhìn về phía Chu Bảo Châu, đáp lại cô là ánh mắt trêu chọc hấp háy của cô ấy.
Khổng Lập Thanh còn đang mù mịt, anh chàng bên cạnh đã dùng giọng trầm khàn ám muội hỏi cô: “Tiểu thư, cô muốn dùng rượu gì?”
Khổng Lập Thanh trong đầu nổ “ầm” một tiếng, cô chỉ nghĩ Chu Bảo Châu đưa cô đi ngoại cảnh, ai mà ngờ cô ấy lại đưa cô đến nơi như thế. Chỗ
này là chốn người ta đến “thư giãn”, sao cô chẳng thấy thích dù chỉ một
chút?
Khổng Lập Thanh không để ý đến anh chàng bên cạnh mà quay đi nói với Chu Bảo Châu: “Bảo Châu, cô đùa quá rồi.”
Chu Bảo Châu khuôn mặt nhởn nhơ, dường như cô ấy không đến đây để
quậy, đối với anh chàng bên cạnh cũng hoàn toàn không bận tâm mà ngược
lại nhìn Khổng Lập Thanh đầy thích thú, nhún vai nói: “Sao? Cô sợ lắm
phải không? Cô có nghĩ “anh ta” cũng sợ những chuyện thế này? Cô đã vào
nhà họ Chu, sau này những chuyện như thế mà không ứng phó được thì không xong rồi.” Nói xong Chu Bảo Châu còn nhoài về phía Khổng Lập Thanh,
ngón tay thanh tú nhéo nhéo má cô, điệu bộ chế nhạo đầy quyến rũ.
Khổng Lập Thanh cứng đơ ở đó, cô biết Chu Bảo Châu đang ngụy biện,
trong ý thức của cô những chuyện như thế này là không đúng, nhưng cô
không tìm ra luận điệu thích hợp để bác bỏ cô ấy. Suy nghĩ một lúc lâu,
cô cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Không được, tôi phải về.”
Khổng Lập Thanh muốn đứng lên nhưng lạ bị Chu Bảo Châu giữ lấy vai ấn ngồi xuống, cô ấy ghé sát mặt cô, nói khẽ: “Cô sợ “anh ta” biết nên mới căng thẳng thế hay sợ cái gì khác?”
Khổng Lập Thanh không hiểu vì sao Chu Bảo Châu lại hỏi như vậy, cô
chăm chăm nhìn cô ấy hồi lâu rồi nói: “Tôi không sợ anh ấy biết, vì tôi
sẽ không làm gì cả, chỉ là tôi thấy chuyện này không đúng, mà tôi cũng
không thích nơi này.”
Chu Bảo Châu cũng chằm chằm nhìn lại Khổng Lập Thanh, lúc sau tay cô
ấy tự động rời khỏi vai cô, đột nhiên cười tươi rói, điệu bộ vô cùng
duyên dáng gạt tóc ra sau, dựa lưng vào sofa, tay khoanh trước ngực nhìn Khổng Lập Thanh cười nói: “Khổng Lập Thanh, cô thật tuyệt.”
Khổng Lập Thanh bị thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt của Chu Bảo
Châu làm cho bối rối, ở chỗ này cô thực sự không thoải mái, nhưng muốn
đi chỉ đành nhẫn nhịn thuyết phục Bảo Châu: “Bảo Châu, chúng ta về
thôi.”
Chu Bảo Châu thở dài, cúi xuống nhấc ly rượu trên bàn uống một ngụm,
chậm rãi nói: “Cô đừng sốt ruột. Anh ta xem chừng sẽ đến ngay thôi.”
Khổng Lập Thanh thở dài, cô còn biết nói gì, hoàn toàn bó tay rồi, cô cũng không muốn tranh cãi đến cùng với Chu Bảo Châu nữa. Mà hai anh
chàng ngồi đây chắc cũng đã quen những chuyện thế này, hai cô nói chuyện với nhau bọn họ đều nghe rõ từng câu, biết hai cô không định đến đây
“thư giãn” nên cũng ngồi im không nói năng gì. Chu Bảo Châu yên lặng
uống rượu, không biết nghĩ gì, trong phòng yên lặng như tờ.
Khổng Lập Thanh ngồi đó chờ đợi, cô biết đây là Hồng Kông, trên đất
này nhất cử nhất động của cô làm sao mà qua nổi mắt Chu Diệp Chương,
huống hồ hôm nay đến đây là tài xế của anh đưa họ đi, Chu Bảo Châu đã
muốn gây rối như thế, cô chỉ có thể ngồi yên chờ đợi.
Quả nhiên còn chưa đến mười phút, phòng bao đã bị mở ra từ ngoài, Chu Diệp Chương xông vào trước, sau anh là Lục Húc. Mặt Chu Diệp Chương
trầm lặng như nước không đọc ra tâm trạng gì, nhưng Khổng Lập Thanh biết anh không vui. Cô không biết phản ứng thế nào mới đúng, ngồi đực ra ở
đó: Thế là bắt gian tại trận?
Chu Diệp Chương sải chân bước tới, đứng đối diện họ cách bàn trà, áo
vest mở phanh cúc, hai tay chống hông nghênh ngang đứng đó, không nói
năng gì, lầm lì quét mắt qua bốn người ngồi trên sofa một lượt. Mắt anh
không dừng lại ở Khổng Lập Thanh mà cau mày nhìn sang Chu Bảo Châu,
trong phòng không ai dám thở mạnh, chỉ có Chu Bảo Châu hai tay khoanh
trước ngực nhìn lại Chu Diệp Chương thách thức. Lúc sau, dường như anh
không muốn mất thời gian, bèn chỉ vào Chu Bảo Châu nói: "Lục Húc, lập
tức đưa nhị tiểu thư về chỗ lão phu nhân, dặn lão phu nhân trông coi
tiểu thư cẩn thận, không được để cô ấy ra ngoài." Lục Húc phản ứng rất
nhanh, đi thẳng đến bên Chu Bảo Châu kính cẩn nói: "Nhị tiểu thư, chúng
ta đi."
Chu Bảo Châu đứng dậy, Chu Diệp Chương mới hướng về phía Khổng Lập
Thanh lạnh lùng ra lệnh: "Qua đây." Khổng Lập Thanh nghe lời đứng lên,
cô cũng không sợ hãi gì nhiều, chuyện này không khó giải thích, chỉ là
giờ chưa phải lúc, khôn ngoan nhất là cứ đi theo Chu Diệp Chương cái đã.
Khổng Lập Thanh đi đến bên Chu Diệp Chương, Chu Bảo Châu chuẩn bị đi
cùng Lục Húc lại bất ngờ quay sang nhìn cô cười, ngạc nhiên hơn là sau
đó cô ấy còn bất ngờ làm mặt quỷ với cô. Khổng Lập Thanh nhất thời không nhịn được hỏi một câu: "Bảo Châu, cô vì sao phải làm thế này?"
Bảo Châu đột nhiên thu lại biểu cảm trên mặt, sau đó cô ấy điềm tĩnh
trở lại, đột nhiên làm một việc khiến Khổng Lập Thanh vô cùng kinh ngạc.
Chu Bảo Châu đột nhiên bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh đưa hai tay ra ôm lấy cô, vùi mặt trước ngực cô, dùng giọng nũng nịu nói: " Lập
Thanh, sau này cô phải tốt với tôi một chút, khi nào tôi lấy chồng phải
chuẩn bị cho tôi của hồi môn nhiều nhiều, biết chưa?"
Khổng Lập Thanh bị Bảo Châu làm cho dở khóc dở cười, cô đột nhiên
nhận ra Chu Bảo Châu là đứa trẻ được chiều sinh hư, bởi vì người yêu
thương cô chọn không đúng cách, không từng bước hướng dẫn cô. Hơn nữa
nhà họ Chu lại không thiếu tiền, mỗi khi chẳng may gây hoạ luôn có người đứng ra thu dọn hộ, cho nên Bảo Châu hành sự đều chẳng cần biết trời
cao đất dày, to gan mà phóng túng.
Chu Bảo Châu làm nũng Khổng Lập Thanh xong liền bị Lục Húc kèm đi,
Chu Diệp Chương sầm mặt ra cửa, Khổng Lập Thanh ngoan ngoãn theo sau
anh.
Hai người ngồi xe đi thẳng về nhà, suốt dọc đường sắc mặt Chu Diệp
Chương đều không tốt, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa xe, không để ý gì đến Khổng Lập Thanh ngồi bên cạnh. Khổng Lập Thanh thấy khó hiểu,
anh đã biết chuyện này là trò đùa ác ý của Chu Bảo Châu, cớ sao còn tức
giận như vậy, cô mấy lần quay sang định nói chuyện nhưng thái độ cự
tuyệt của anh đã khiến cô ngậm miệng.
Bây giờ đã là chiều tối, hai người yên lặng ngồi trong xe cho đến lúc về đến nhà. Chu Diệp Chương lẳng lặng xuống xe, cũng không quản Khổng
Lập Thanh đi thẳng vào nhà, đến cổng, anh dừng lại một chút, đợi Khổng
Lập Thanh đi đến gần hơn. Anh nhìn cô một lát, ánh mắt thâm trầm âm u,
Khổng Lập Thanh không hiểu ý tứ của cái nhìn này.
Chu Diệp Chương im lặng nhìn Khổng Lập Thanh một lúc, sau đó quay
người đi thẳng vào cổng. Khổng Lập Thanh vừa nhấc bước đi theo không ngờ đã thấy cánh cổng trước mặt đột nhiên bị anh đóng sầm lại, trong khoảnh khắc hai cánh cổng khép vào còn nghe tiếng anh vọng ra từ bên trong:
"Không ai được mở cổng cho cô ấy." Khổng Lập Thanh hoàn toàn chết lặng.
Khổng Lập Thanh thật sự không dám tin là cô lại một lần nữa bị Chu
Diệp Chương nhốt ngoài cửa, cảm giác bị bắt nạt chớp mắt dâng đầy trong
lòng cô, cô không thể hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng lòng tự
trọng không cho phép cô gõ cửa, không cho phép cô hạ mình cầu xin, cô
quay người, bước xuống bậc thang và ngồi ở đó.
Sắc trời ngày một tối, Khổng Lập Thanh thực sự thấy bối rối, đầu cũng không nghĩ ra được phương án nào, cô đột nhiên hiểu ra cuộc sống của cô ở Hồng Kông không hề dễ dàng, mọi chuyện đã qua cô đều thụ động tiếp
nhận, hiện giờ cô còn chưa có được một vị trí cụ thể giữa chốn phồn hoa
đông đúc này, cũng không thể tự chủ trong cuộc sống của mình. Hoàn cảnh
sống thay đổi không khiến cô hạnh phúc hơn, chỉ là cuộc sống của cô
trước đây quá bất hạnh nên không phải là một đối tượng so sánh tốt, cô
nhất thời không ý thức đến thực tại, ngồi ở bậc thềm nghĩ đông nghĩ tây, càng nghĩ càng thêm mất mát.
Trời tối hẳn, trong sân đã bật đèn nhưng trong nhà vẫn không có chút
động tĩnh nào, chỉ có mấy con muỗi bay quanh cô vo ve, sau khi bị đốt
mấy nhát, Khổng Lập Thanh đột nhiên đứng lên, không nhìn phía sau, đi
thẳng đến phòng ở của người giúp việc.
Khổng Lập Thanh tìm đến người tài xế, sau đó ngồi xe vào nội thành.
Khổng Lập Thanh muốn đi tìm Lâm Diên, bản thân cô cũng không biết vì sao mình đi tìm cô ấy, chỉ cảm thấy trực giác mách bảo khi cần giúp đỡ, Lâm Diên là đối tượng có thể giúp mình.
Lâm Diên sống trong căn hộ cao cấp ở khu trung tâm, đứng trước cửa
nhà Lâm Diên, Khổng Lập Thanh mới cảm thấy mình có phần liều lĩnh, cũng
không biết người ta có nhà hay không nhưng sau đó cô lại tức giận mà
nghĩ liều: Lâm Diên không có nhà cũng không sao, nếu không tìm được
người, lát nữa cô đi thẳng đến biệt thự nhà họ Chu giết người cướp Vạn
Tường về là được.
Khổng Lập Thanh "lên kế hoạch" xong, có động lực hẳn, mạnh bạo ấn
chuông cửa nhà Lâm Diên. Không bao lâu sau cánh cửa trước mặt mở ra, Lâm Diên mặc một chiếc áo choàng lụa, đầu còn trùm mũ tắm, có vẻ chưa tắm
gội xong, thấy Khổng Lập Thanh đứng ngoài cửa mắt cô hơi lóe lên chút
ngạc nhiên.
Nhìn người đứng ở cửa, Khổng Lập Thanh nói nhỏ xíu: "Tôi bị đuổi khỏi nhà."
Lâm Diên thoáng sửng sốt, sau đó đứng sang một bên nhường đường cho cô, nói: "Vào đi."
Bên trong nhà Lâm Diên, Khổng Lập Thanh đã quen thuộc, lúc trước ngày ngày cô đều phải đến đây học đông học tây, trong phòng sạch sẽ không
một chút bụi, bài trí đơn giản, Khổng Lập Thanh quen đường thuộc lối đi
thẳng vào phòng khách ngồi xuống sofa. Thật ra trước nay cô và Lâm Diên
không quá thân, nguyên nhân là vì Lâm Diên luôn giữ khoảng cách với cô,
nhưng thời khắc này cô không muốn nghĩ đến nó, cô cảm thấy quá mệt mỏi
rồi.
Lâm Diên bước vào sau Khổng Lập Thanh, cô ấy đứng ở cửa phòng khách
hỏi: "Cô ăn tối chưa?" Khổng Lập Thanh ngẩng lên lắc lắc đầu, Lâm Diên
không nói thêm gì quay người bỏ đi.
Lâm Diên ở trong bếp gọi điện cho Chu Diệp Chương, chỉ nói một câu:
"Cô ấy đang ở đây." Sau đó cúp máy, nhanh chóng đi làm cho Khổng Lập
Thanh một đĩa mỳ Ý.
Khổng Lập Thanh ngồi khoanh tròn trên nền nhà phòng khách, cúi đầu ăn mỳ, tinh thần lúc này đang vô cùng sa sút, nhưng cơ thể lại thấy rất
đói. Lâm Diên ngồi đối diện cô nhấm nháp sâm-panh, bàn tay trắng thon
dài của cô điệu nghệ cầm chiếc ly thuỷ tinh miệng cao chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh. Lâm Diên ngồi đó, tư thế thanh lịch hoàn mỹ,
nhưng nhìn kỹ Khổng Lập Thanh cảm thấy cô ấy đang cô đơn.
Ăn được mấy miếng mỳ, Khổng Lập Thanh mới ngẩng lên hỏi Lâm Diên: "Cô ăn chưa?"
Lâm Diên thờ ơ nhìn cô nói: "Buổi tối tôi không ăn."
"À..." Khổng Lập Thanh đáp một tiếng, rồi lại cúi đầu ăn tiếp, cô biết Lâm Diên ăn kiêng giữ dáng.
"Cô hứng thú nói với tôi chuyện xảy ra hôm nay không?" Lâm Diên từ trên đỉnh đầu cô tiện miệng hỏi một câu.
Khổng Lập Thanh ngước lên nhìn Lâm Diên, phát hiện biểu tình cô ấy
hoà nhã, không có ác ý gì, cô hiện tại thực sự cũng có nhu cầu được trút bầu tâm sự với ai đó, thế là Khổng Lập Thanh vừa ăn vừa đem chuyện hôm
nay kể hết lại với Lâm Diên.
Lúc Khổng Lập Thanh ăn xong cũng là lúc câu chuyện hôm nay căn bản
được kể rõ ngọn nguồn. Lâm Diên yên lặng lắng nghe, Khổng Lập Thanh kể
xong, cô ấy nói ngay: "Anh ấy giận là phải, cô không biết tự mình phán
đoán, người khác nói thế nào cũng tin, xử sự như thế này mà ra ngoài rất dễ bị người ta lợi dụng."
Bao nhiêu nghi ngờ không thể hiểu của Khổng Lập Thanh được Lâm Diên
một câu nói rõ hết, cô cầm đĩa mỳ sửng sốt hồi lâu, sau đó đặt chiếc dĩa xuống bàn, đẩy ra xa trước mặt mình: "Lâm Diên, cô biết không, tôi cảm
thấy vấn đề hiện tại của tôi không nằm ở chỗ đó, tôi cảm thấy tôi không
thích ứng được với cuộc sống như thế này. Tôi không biết vì sao Chu Diệp Chương thích mình, cũng không biết vì sao anh ấy vô duyên vô cớ lôi tôi vào cuộc sống của anh ấy, tôi không dám tin vào tình cảm này, theo anh
ấy đến Hồng Kông có một phần nguyên nhân là vì muốn thoát khỏi cuộc sống không như ý của đoạn đời trước đây, nhưng hiện tại tôi không thể hoà
nhập với cuộc sống mới, cũng không dám tin sau này anh ấy sẽ làm tôi
thấy thích cuộc sống ở đây, mà chúng tôi còn sắp kết hôn nữa..."
Khổng Lập Thanh nói một tràng dài không dừng lại, Lâm Diên yên lặng
lắng nghe, nghe xong cũng không vội lên tiếng mà trầm ngâm nhìn Khổng
Lập Thanh một lát rồi mới chậm rãi nói: "Khổng Lập Thanh, cô biết không? Lúc đầu tôi cũng không thể hiểu vì sao Chu Diệp Chương chọn cô làm bạn
đời, nhưng sau này tôi cũng dần hiểu được một chút. Cô có xuất thân bình thường, con người đơn thuần, tính cách thẳng thắn, mà Chu Diệp Chương
thực chất là một người đàn ông truyền thống, anh ấy có óc quan sát và
khả năng phản ứng nhanh, trách nhiệm với gia đình rất nặng nề, các bậc
trưởng bối trong gia đình anh ấy luôn là hình mẫu đàn ông mạnh mẽ trong
tình cảm. Chu Diệp Chương cũng bị ảnh hưởng từ họ rất nhiều, trong
chuyện tình cảm, anh ấy luôn rất thẳng thắn, anh ấy chọn cô là chọn cô,
cô không cần hoài nghi, hai người thực ra rất phù hợp, cô sau này sẽ
hạnh phúc." Nói đến đây Lâm Diên khẽ cười, thay đổi tư thế rồi mới nói
tiếp: "Đương nhiên cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý, cô cũng nên hy sinh, nên cố gắng hết sức thích nghi với cuộc sống hiện tại, vì
thực ra cô không biết anh ấy là một người đàn ông ưu tú đến thế nào
đâu." Lúc nói đến câu cuối cùng giọng Lâm Diên chợt trở nên xa xôi diệu
vợi.
Khổng Lập Thanh yên lặng lắng nghe Lâm Diên nói hết, dần dần cảm giác tư tưởng được khai sáng, đá thông, nhưng cuối cùng đầu cô lóe lên một
suy nghĩ. Cô choáng váng một hồi, cũng may cuối cùng đã kìm được không
buột miệng: Hóa ra Lâm Diên cũng thích Chu Diệp Chương.
Lâm Diên ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, tâm trí phiêu du tận đâu
đâu, Khổng Lập Thanh nhìn cô, chân thành an ủi một câu: "Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cô, ngay cả cái dáng vẻ cô đơn lúc này của cô cũng khiến tôi
khao khát."
Lâm Diên quay lại nhìn Khổng Lập Thanh khẽ cười: "Đợi đến khi cô già rồi, sẽ thấy cô đơn đáng sợ thế nào."
Khổng Lập Thanh giật mình một cái, hai người cùng im lặng không nói
gì, trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông cửa lảnh lót vang lên, Khổng Lập Thanh nghi hoặc nhìn ra cửa, Lâm Diên sực tỉnh đứng khỏi sofa, chỉ
tay về phía Khổng Lập Thanh, nói: "Đi nào, tôi tiễn cô, anh ấy đến đón
cô đấy."
Quả nhiên là Chu Diệp Chương đứng ngoài cửa, vẻ mặt anh bình thản
không để lộ điều gì, nhưng Khổng Lập Thanh nhận ra ở anh đã hết vẻ u ám
lúc chiều, không đợi anh nói gì cô đã lên tiếng trước: "Tại sao anh lại
nhốt em ngoài cửa? Em ghét nhất cũng giận nhất là bị đối xử như thế."
Khuôn mặt bình thản của Chu Diệp Chương dường như bị phá nứt một
đường, anh nhìn Khổng Lập Thanh một lúc rồi nói: "Xin lỗi. Sau này anh
không bao giờ thế nữa." Nói rồi anh đưa tay cho cô: "Cùng anh về nhà
đi."
Khổng Lập Thanh yên lặng nhìn bàn tay anh đưa ra trước mặt, tha thứ
cho người mình yêu luôn rất dễ, cho dù trong lòng cô còn rất nhiều điều
chưa chắc chắn nhưng cô vẫn nắm lấy bàn tay anh.
Khổng Lập Thanh bước khỏi cửa tới chỗ Chu Diệp Chương, anh quay lại gật đầu với Lâm Diên đang đứng phía trong: "Cám ơn."
Lâm Diên tựa cửa nhìn họ khẽ cười: "Đừng khách khí." Hai người đi
khỏi, nụ cười của cô vụt tắt, không muốn thấy cảnh họ biển cuộn sóng
trào, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...