Xung quanh vang lên hai tiếng súng, tuy được ngăn cách bởi nước biển, nghe không mấy chân thật, nhưng cũng khiến người ta thực sự hãi hùng.
Trên đầu vọng xuống tiếng loa phát thanh, nói bằng tiếng Anh, là cảnh báo của cảnh sát địa phương.
Ngay trước mặt, có một rạn san hô, lộ ra khỏi mặt biển do thủy triều rút xuống vào ban đêm, bên trên, ở phía xa xa, có hai chiếc trực thăng đang bay lượn, như thể chúng đã dự tính được chắc chắn sẽ có người bơi đến đây vậy.
Muốn đến được bãi biển phía Tây, cần vượt qua được rạn san hô ngầm này.
Hà Minh Thịnh và Hạ Diệp phải tạm thời dừng lại để trốn vào những vị trí lồi lõm bên trong rặng đá ngầm.
Hạ Diệp bám lấy vị trí gồ ghề của phiến đá, trong bóng tối âm thầm quan sát tình hình xung quanh.
Cô nhanh nhẹn giống như một con cá, lượn lờ giữa những tảng đá đen dưới mực nước, phán đoán chính xác điểm mù của chiếc trực thăng trên đỉnh đầu.
Cuối cùng bơi trở lại, đến bên cạnh Hà Minh Thịnh, xung quanh là tiếng nước va vào phiến đá ngầm và cái bóng đổ trên đỉnh san hô chỉ đủ để che khuất hai người họ.
“Hoàn toàn không có cơ hội.
” Hạ Diệp có chút phiền muộn nói.
“Có một cách khác.
” Hà Minh Thịnh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Dưới làn nước, Hạ Diệp khẽ đung đưa qua lại, cô nghiêng người tiến tới gần một chút, tò mò hỏi: “Cách nào?”
Nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước biển của cô, những sợi tóc lòa xòa dính vào thái dương, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh như thiên thần trong bóng tối.
Anh ta không trực tiếp trả lời, mà có chút mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Theo ánh mắt của đối phương, cô khó khăn nuốt một ngụm nước miếng: “Ý của anh là đổi chiều ngược lại?” Nhìn khu biệt thự vẫn đang bốc cháy, cổ họng Hạ Diệp có chút thắt lại.
“Trước mắt nó là nơi được kiểm tra lỏng lẻo nhất.
” Hà Minh Thịnh bổ sung.
“Tôi không thể, nó quá xa, có khả năng chưa bơi được đến nơi đã phải bỏ mạng rồi!” Cô nhìn anh ta chằm chằm, lại hỏi: “Rốt cuộc anh là người của phe nào thế?”
“Thẩm Thành là ông chủ của tôi.
”
Hạ Diệp không nói thêm gì nữa, cho dù có là đặc vụ ngầm anh ta cũng sẽ không dễ dàng lộ diện trước mặt cô, nên có hỏi cũng vô ích.
“Anh bơi tới đó đi, không cần ở cùng tôi đâu.
” Hạ Diệp vừa nói xong liền rùng mình một cái, tứ chi ngâm trong nước biển lạnh lẽo, khi nãy còn bơi nên không có cảm giác, lúc này sau khi dừng lại, mới nhận ra nhiệt độ dưới nước thấp đến kinh ngạc.
Đối mặt với sự sống còn, tình nghĩa yếu ớt mong manh, chưa kể bản thân còn chẳng phải bạn bè gì với Hà Minh Thịnh.
Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng quét qua, vòng sáng lướt qua sườn mặt Hạ Diệp, Hà Minh Thịnh đột ngột ôm lấy em cô, ấn về phía người mình, kéo cô cùng chìm xuống nước.
Cô kinh hãi nhìn khuôn mặt đang cận kề, trong môi trường âm u dưới nước, không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta, chỉ mơ hồ thấy đường nét trên khuôn mặt cùng đôi môi mỏng đang mím chặt, hai hàng lông mày nhíu lại.
Hà Minh Thịnh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi chân dùng lực quẫy đạp dưới nước, chậm rãi lặng lẽ chìm xuống, vừa rồi ánh sáng trắng sượt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của cô, đôi môi khôi không còn sắc huyết, có chút quỷ dị, đáng sợ.
Hạ Diệp một tay bám chặt tay anh ta, không dám cử động dù chỉ một chút, chỉ thấy đối phương một tay đẩy phiến đá ngầm, hai chân nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, đem cả hai người dần dần chìm nghỉm xuống mặt nước.
Viên phi công bất đắc dĩ quay chiếc trực thăng lại, bật đèn rọi thẳng xuống rạn san hô, nhìn chằm chằm xuống mặt biển sóng gió ẩn hiện.
Anh ta bối rối nhìn mặt nước vô hồn phía dưới, nơi đó chỉ có những con sóng qua lại vỗ vào rạn san hô đang nằm bất động, vừa rồi rõ ràng anh ta nhìn thấy một khuôn mặt như một người phụ nữ, lại như thể ma nữ.
Ánh đèn rọi xuống, mặt nước biển nhất thời trở nên trong suốt, dưới làn nước, các hạt bọt khí nhỏ cùng bong bóng li ti bay lên trước mặt hai người.
Bị ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến Hạ Diệp hơi khó chịu, cô khẽ chớp mắt để thích ứng với độ sáng chói của đèn điện.
Hà Minh Thịnh nhìn hai hàng lông mi đang đong đưa lên xuống của cô, bọt nước xung quanh lông mi bị thổi bay đi, lúc này, có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ mịn màng trên mặt cô.
Hạ Diệp mở mắt ra, sau khi định thần lại, lại phát hiện anh ta đang bất động nhìn chằm chằm vào mình, đây là lần duy nhất cô quan sát cận cảnh khuôn mặt của đối phương, nhưng bọt bong bóng li ti dính chặt vào hàng lông mày rậm rạp của anh ta, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, dưới sống mũi cao thẳng tắp là đôi môi đang mím chặt.
Trong không gian im lặng chẳng một tiếng động, hai con sứa nhỏ có kích thước bằng ngón tay bơi qua trước mặt họ, nhìn thân hình gần như trong suốt cùng bộ xúc tu cực kỳ mỏng manh của con sứa, Hạ Diệp bặm môi, sau đó nhẹ nhàng bơi về phía chúng, rồi thổi ra một luồng hơi, hai con sứa cảm nhận được luồng không khí đột ngột ập tới liền cuống quýt run rẩy cuộn mình chạy trốn, lúc này lại thấy cô mím môi nở nụ cười thỏa mãn.
Trong làn nước gợn sóng, khiến mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng, nhìn hành động nghịch ngợm của cô ngay giữa thời khắc căng thẳng, Hà Minh Thịnh trợn tròn hai mắt, anh ta phản thán phục một lòng muốn chơi đùa của cô, quả thực rất biết cách tự tạo niềm vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...