Quản gia Phương đứng bên ngoài, nói qua cửa: “Thiếu gia, là cậu trong phòng phải không? Ba cậu đã dặn dò không được để ai tùy tiện vào thư phòng của ông ấy.”
Cánh cửa đột ngột mở ra, cổ áo Kiều Triết không cài cúc, cà vạt hờ hững buông thõng, thắt lưng cũng thả lỏng quanh eo.
Là người ai chẳng có tuổi trẻ và quản gia Phương cũng vậy, trông thấy cảnh này, trong lòng ông cũng đoán được vài phần, ánh mắt quét qua căn phòng, chỉ thấy một chiếc váy trắng rơi trên góc sofa.
Còn Kiều Triết đứng trước mặt thì trên cằm và cổ có vài vết son, khuôn mặt già nua của quản gia Phương đỏ bừng, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Kiều Triết lên tiếng trước: “Làm trong nhà mình mà còn phải chọn phòng nữa sao?” Sau khi nói xong, anh lại đóng sầm cửa vào.
Quản gia Phương nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc đầu, rồi quay lại nhìn về phía cầu thang bên ngoài, phòng này là phòng gần nhất với cầu thang, thanh niên hiện tại quả thực là hay tùy hứng làm bậy.
Nếu đã không khuyên được thì mặc kệ vậy, lúc này Kiều Vỹ Ngạn đang bận tiếp khách, quản gia Phương cân nhắc trong lòng, tạm thời không báo cáo lại việc này vội, dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì có thể dễ mở miệng.
Kiều Triết đóng cửa lại, nhìn Hạ Diệp chỉ còn một chiếc quần lót chữ T trên người, cả hai cùng đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hạ Diệp nóng lòng muốn xem bản sao chép đã thành công hay chưa, còn chưa kịp mặc quần áo đã vội vàng chạy tới chiếc máy tính.
Vừa rồi khi nghe thấy tiếng gõ cửa, vốn dĩ cô định tắt máy đi, nhưng sau khi phát hiện đó là quản gia Phương, liền lập tức kéo cà vạt và thắt lưng Kiều Triết ra, rồi hôn anh hai cái vào cằm và cổ, còn anh thì cởi dây váy bên hông giúp cô.
Trước khi Kiều Triết mở cửa, cô đã kịp cởi chiếc váy ném lên sofa, rồi nép cơ thể trần như nhộng phía sau cửa, cũng may là hai người thực sự ăn ý, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài cả anh và cô cũng nghĩ ngay đến màn kế sách này.
Nếu cởi váy ra ném tới vị trí có thể nhìn thấy khi đứng ngoài cửa, bất luận là ai tới đi chăng nữa cũng sẽ không dễ dàng bước vào.
Sau khi nghe thấy tiếng của quản gia, cô đã mạnh dạn đánh cược một canh bạc và đoán rằng nhất định ông ấy sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Thanh loading vẫn còn lại một chút, cô thao tác trên máy tính để xóa dấu vết truy cập, tốt nhất là cài đặt thêm bản sao chép ẩn, với chế độ nhân bản đó, thì cho dù máy tính của Kiều Vỹ Ngạn có một chút thay đổi nhỏ cũng sẽ được sao lưu lại vào usb mẹ.
Kiều Triết chỉnh trang lại thắt lưng và cà vạt của mình, anh nhìn Hạ Diệp lúc này vẫn đang khỏa thân, làn da cô trắng như ngọc cùng đôi mắt mềm mại như nước, dưới ánh đèn huỳnh quang tỏa ra một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Trái tim anh như đang gợn sóng, nhưng lúc này, tất cả những cảm xúc dâng trào đều biến thành sự dịu dàng.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Hạ Diệp cất nam châm gây nhiễu và rút usb ra.
Kiều Triết cầm váy trong tay đi tới, ra hiệu cho cô giơ tay lên.
Cô làm theo, để Kiều Triết mặc vào cho mình.
Đột nhiên cô lại cảm thấy tai mình có chút nhức, là do lúc này cởi váy ra, vô tình chạm vào, trong lúc anh đang chỉnh trang lại váy áo cho mình, Hạ Diệp tháo đôi bông tai ra, chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái cứ thế ném thẳng vào túi xách cầm tay.
Cô ngoắc chiếc usb ở ngón tay trỏ, chu cái miệng nhỏ xinh lên như đang đòi “tiền thưởng”.
Son trên môi khi nãy đã bị lau đi phân nửa, lúc này anh lại nghiêng người cuốn nốt những dư vị còn sót lại, triền miên cùng cô, trong không gian mờ mịt, những tia sáng trong veo lọt qua khe cửa, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hai người trao đổi nước bọt.
Cô mơ màng híp mắt, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, sờ lên khuôn đôi mày hơi nhướng lên, rồi dần dần đi xuống, tới mi mắt sâu thẳm, lúc này anh cũng đang nhắm mắt, nhẹ nhàng thong thả mút mát môi cô.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng đang khẽ nhào nặn trước ngực Hạ Diệp, thời điểm anh sắp động tình lại nghe thấy tiếng “ưm” nhẹ nhàng tinh tế của cô.
Kiều Triết dừng lại động tác, sống mũi cao áp vào tai Hạ Diệp, hai người cùng nhau nghỉ ngơi lấy lại bình tĩnh, sau đó mới miễn cưỡng ngẩng đẩu buông cô ra.
Trước khi ra khỏi phòng, Kiều Triết đi tới kéo rèm cửa ra, cô tranh thủ lấy son môi nhìn vào màn hình điện thoại tô son, sau đó còn không quên giúp anh lau vết son đỏ trên mặt và cổ trước khi ra ngoài.
Lúc xuống cầu thang, Hạ Diệp vừa đi vừa vuốt phẳng vị trí váy trên ngực, lẩm bẩm cằn nhằn: “Đều tại anh, quần áo nhàu nhĩ hết cả rồi.”
Anh đứng bên cạnh cô, nghe thấy giọng điệu hờn dỗi ấy, không nhịn được mà bật cười.
Và không ai để ý đến bóng người ở góc cuối hành lang bên kia.
Hai người cùng sánh bước đi về phía giữa bãi cỏ.
Lúc này Lâm Nghị đang trêu đùa bên tai Tào Hân Hân.
Lâm Nghị thấy Tào Hân Hân nhìn về phía Kiều Triết và Hạ Diệp, liền hỏi: “Em biết hai người họ sao?”
“Chỉ quen Hạ Diệp, còn Kiều Triết thì đã từng nghe qua.”
“Em và cô ấy quen nhau thế nào?” Lâm Nghị gặng hỏi.
“Bạn học cấp ba.” Tào Hân Hân vừa dứt lời thì Hạ Diệp và Kiều Triết cũng đi tới, cô ấy cầm một xiên thịt nướng đưa cho Hạ Diệp: “Vừa mới nướng xong đó.”
Thấy điều này, Kiều Triết cũng có chút khó hiểu, anh ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp và chờ cô lên tiếng giới thiệu.
“Bọn em là bạn học cấp ba, mấy người không quen nhau à?” Cô nói xong liền đưa mắt nhìn sang xung quanh.
Lâm Nghị cắt ngang: “Trước đây Hân Hân không hay tới những dịp tiệc tùng thế này.”
Kiều Triết thấy điệu bộ cả cử chỉ của Lâm Nghị, nên cho anh ấy một cơ hội: “Giới thiệu đi chứ?”
“Xin trịnh trọng tuyên bố, đây là bạn gái tôi.” Giọng điệu Lâm Nghị tràn đầy gió xuân.
Hà Tụng đang ngồi bên cạnh chen vào: “Lâm Nghị, chị Phỉ Phỉ sao lại không tới?”
“Chị ấy không có ở đây, nghe ba tôi nói, ngày mai chị ấy mới về.”
“Bận vậy sao? Trước đây chị Phỉ Phỉ chưa từng vắng mặt trong các bữa tiệc của nhà họ Kiều mà.”
“Chị ấy cũng rất muốn về, nhưng do công việc bên đó mới kết thúc, sớm nhất thì phải đến mai mới có thể quay lại.
Những người trong Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương không phải là cậu không biết, họ chạy khắp nơi trên khắp đất nước, chỗ nào có mùi tiền thì tới chỗ đó, vậy mà bắt chẳng hết nổi bọn tham nhũng, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.”
Nói xong Lâm Nghị lại cảm thấy có gì đó không đúng, liền liếc nhìn sang phía Hà Tụng, hỏi: “Này, chị ấy vắng mặt hay không, tại sao cậu lại biết rõ như vậy! Mau khai thật đi, có phải cậu nhìn trúng chị gái tôi rồi không?”
Hà Tụng đỏ mặt: “Tôi chỉ hỏi thôi mà, không có ý gì đâu.”
Mấy người đàn ông bên cạnh đều lắc đầu, nhìn Hà Tụng với ánh mắt: Bọn tôi đi dép trong bụng cậu rồi, lại còn phải cãi.
Lâm Nghị: “Có gì to tát đâu, đợi lần tới tôi nối dây tơ hồng cho cậu, yên tâm, chị gái tôi vẫn còn độc thân.”
Hà Tụng ngượng ngùng cười theo bọn họ, rồi cầm lấy ly rượu đổ thẳng vào cổ, vị cay và thơm nồng của rượu hòa quyện vào nhau, tan trong đầu lưỡi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...