Bánh Đào Xốp Giòn


Editor: Yang Hy
37.

Hôm nay là ngày đầu tiên tiệm sách khai trương, trong tiệm có hoạt động, chỉ cần mua ba quyển sách ở trong tiệm, sẽ được tặng ngẫu nhiên một quyển khác.

Có thể là một quyển sách bìa cứng trên trăm tệ, cũng có thể là quyển công thức mấy chục tệ, tóm lại, có đủ mánh lới cả, trong tiệm có rất nhiều người, hầu hết mọi người đều đang gom đơn vì quyển thứ tư không biết kia.

Giang Tịch đã lang thang giữa dãy thứ ba và thứ tư trên lầu hai gần nửa tiếng rồi.

Trước đây đến tiệm sách, cậu đều đi tìm trước vài quyển thấy hứng thú rồi lật nhanh xem qua một lần, nếu muốn đọc nghiêm túc thì cầm tới khu đọc sách, nói chung là cả quá trình tốn không quá hai mươi phút, nhưng hôm nay lại khác.

Cậu phát hiện mình không thể tịnh tâm được.

Giá sách ở dãy thứ ba tính từ dưới lên đến hàng thứ sáu có tổng cộng 25 quyển, gần như quyển nào cậu cũng lấy ra xem một lần, nhưng không có chữ nào đọc vào đầu hết.

Trong đầu cậu không ngừng lặp lại cảnh tượng đứng bên đường nhìn Chu Quý Niên chạy tới chỗ mình.

Điều này làm cậu thấy chột dạ, cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Chu Quý Niên, phát hiện anh vẫn còn mang khăn quàng cổ của mình.


Phải biết rằng trong tiệm sách bật máy sưởi rất cao, lúc này cậu mở áo khoác ra rồi mà vẫn cảm thấy hơi nóng.

Giang Tịch lặng lẽ nhìn Chu Quý Niên xuyên qua khe hở của kệ sách, một lát sau cậu rũ mắt xuống, tùy tay cầm hai quyển đi đến khu đọc sách.

Cậu vừa mới ngồi xuống, Chu Quý Niên cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, trong tay cầm một quyển《Bách khoa toàn thư về các chòm sao》.

Cậu thấy hơi buồn cười, nhưng lại không cười, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại tầm mắt.

Giang Tịch cầm quyển tiểu thuyết đầu tiên mà mình tùy tay lấy, mở lời tựa ra, cúi đầu bắt đầu đọc.

Khoảng mười phút sau, quyển sách trong tay vẫn dừng lại ở trang đầu tiên của lời tựa.

Khuỷu tay bị huých vào, Chu Quý Niên đẩy một tờ giấy ghi chú trên bàn qua.

Nét chữ trên đó gọn gàng phóng khoáng, súc tích mà mạnh mẽ, là kiểu chữ rất thành thục, không biết vì nguyên do gì, Giang Tịch lại cảm thấy giữa những dòng chữ có một loại thơ ngây trong dáng điệu nghiêm trang.

Cậu khẽ cười một chút, lấy tờ giấy qua rồi viết đáp án xuống.

【 Cậu là chòm sao gì vậy? 】
【 Kim Ngưu 】
【 0.

0 Tôi là Xử Nữ nè! 】
【 -_- Ồ 】
【 Trong sách nói Kim Ngưu và Xử Nữ rất hợp nhau đó! 】
【 Tôi nghe nói rồi 】
【 Hèn chi tôi với cậu hợp ý nhau như vậy: D 】
【:) 】

Bây giờ nghĩ lại, hành vi của Chu Quý Niên ngày đó rất ấu trĩ, cũng rất rõ ràng, nhưng Giang Tịch vẫn hùa theo anh.

Dù cho lúc ấy cậu đã nhìn ra từng tâm tư nhỏ nhặt của Chu Quý Niên.


Cuối cùng, đến khi nhân viên cửa tiệm đến đổi giấy ghi chú lần thứ ba, hai người bọn họ mới ngại tiếp tục dùng của công vào việc tư, đứng dậy đi chọn mười quyển sách rồi tính tiền.

Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân lại vừa hay là cửa hàng trưởng, anh ta thấy Chu Quý Niên cầm nhiều sách như vậy, vì thế đã tặng bọn họ hai quyển.

Tặng cho Chu Quý Niên một quyển bách khoa toàn thư về gấp giấy thủ công, còn Giang Tịch là một quyển tuyển tập những bài thơ vô danh.

Khi hai người rời khỏi tiệm sách, nhân viên cửa hàng đã thay xong giấy ghi chú trên lầu hai tiến đến gần cửa hàng trưởng mà thì thầm to nhỏ.

“Cửa hàng trưởng, hai vị khách vừa rồi dùng hết ba gói giấy ghi chú của chúng ta đó.


“Vậy hả?”
“Với lại…”
“Xin chào, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi những tờ giấy ghi chú mà tôi với bạn tôi vừa dùng ở lầu hai còn đó không?”
Nhân viên cửa hàng bị ngắt lời, cô nàng ngập ngừng: “Ừm…”
Cửa hàng trưởng cười tủm tỉm nói: “Bạn của anh vừa mới cầm đi rồi.


Chu Quý Niên sửng sốt: “A… Ồ, được, cảm ơn anh.


Bước ra từ hiệu sách, Chu Quý Niên hoảng hốt.


Anh đi đến chỗ Giang Tịch đang đợi mình ở đầu phố, lần đầu ổn định cảm xúc của mình.

Anh còn không dám suy đoán ý nghĩ của Giang Tịch nữa, nói gì đến dám mở miệng hỏi.

Trong lòng bắt đầu loạn xì ngầu, nhưng ngoài mặt vẫn giống như bình thường.

Cuối cùng Chu Quý Niên cũng không nói gì, anh vẫn cười với Giang Tịch rồi hỏi cậu có muốn cùng đi ăn thịt nướng không.

Yêu thầm là vậy đó, dù cho người bạn thích có đột nhiên hôn bạn, bạn cũng sẽ tìm ra một vạn lý do để giải thích giúp người ấy, mà trong đó, không bao gồm việc người ấy cũng thích bạn.

*
Nhân viên cửa hàng tò mò: “Cửa hàng trưởng, sao anh biết là bạn của anh đó cầm đi vậy?”
Cửa hàng trưởng khẽ liếc cô nàng một cái rồi mỉm cười: “Trực giác của người từng trải đấy.


Updated - 19/06/22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui