Băng Xuyên Tiệm Noãn

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 70

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Tiếng côn trùng reo vang trong màn đêm yên tĩnh. Úc Triệt nghiêng nằm trên người Lâm Tri Dạng, thấy rõ cả từng sợi lông tơ bên tai.

Hơi thở rối loạn, hoà lẫn với nhịp đập vì sự trừng phạt nhỏ. Song, ánh mắt lại chứa đựng sự yêu chiều đầy ngọt ngào.

Đôi mắt quyến rũ nhẹ cong, chấp nhận tất cả mọi sự phi lý của người trước mắt. Thể như cô có thể chấp nhận hết thảy những sự phi lý Úc Triệt làm với mình.

Úc Triệt lại rơi vào đôi mắt ấy, từ nơi đó có thể cảm nhận được sự an toàn mà không tìm thấy được ở bất cứ nơi đâu.

Mỗi khi có biến động, sự lo âu của cô sẽ tụ lại và làm mặt hồ lặng lặng gợn sóng. Nhưng sẽ có người luôn luôn xoa dịu, làm mọi thứ trở nên êm thấm.

Không muốn cắn nơi khác như Lâm Tri Dạng đề nghị, cô quay đầu về phía giường. Căn phòng bệnh nhỏ, ngoại trừ bác sĩ và y tá đến thăm khám định kỳ thì là nơi ở khác của hai người.

Nơi có Lâm Tri Dạng, chẳng sợ là bệnh viện thì Úc Triệt cũng thấy ấm áp.

Mấy bông hoa được tặng vài hôm trước đã héo úa nhưng Lâm Tri Dạng không vứt chúng đi. Màu hoa tuổi xế chiều mang một vẻ đẹp tự nhiên khác.

Đĩa trái cây đã được hai người ăn gần hết, đặc biệt là cam và chuối, vừa ngon vừa tiện. Lâm Tri Dạng không thích ăn mấy loại khác vì chê phiền, trên bàn vẫn còn hai quả táo và ba quả cam.

Dưới bàn là một đống các loại thực phẩm chức năng bạn bè của Lâm Tri Dạng cũng như Úc Thành và Giang Dung Tâm hỏi.

Úc Triệt nhiều sơ qua, nhẹ nhàng hỏi: "Cái nào của bạn ấy?" Hôm đó người tới, chắc chắn sẽ mang theo quà.

Câu trả lời xấu xa nhất trong đầu Lâm Tri Dạng là hoa. Vì Lâm Tri Dạng yêu hoa và em không muốn vứt đi.

Trái tim lỡ nhịp. Đây thật sự là vấn đề lớn, Lâm Tri Dạng chỉ vào mấy hộp thực phẩm bổ sung: "Chắc là mấy cái đó...Em vẫn chưa dùng."

"Em muốn dùng sao?"

"Em không, không bao giờ."

"Dùng cũng không sao."

"Không, no rồi."

Như chơi đố chữ, hết câu này đến câu khác.

Cuối cùng, Lâm Tri Dạng còn ngoan ngoãn nói thêm: "Có mấy hộp đó à, cũng không nói lời từ biệt."


Úc Triệt chôn mặt vào cổ Lâm Tri Dạng, trốn tránh cảm xúc khó chịu của mình.

Lâm Tri Dạng nhẹ vỗ lưng chị.

Hệt như em bé, ghen mà còn ngại.

Ký ức của Úc Triệt dừng lại ở cuộc trò chuyện mà cô vừa đọc, Hà Thấm nói "Chị Úc Triệt thoải mái hơn" và Lâm Tri Dạng không trả lời.

Lâm Tri Dạng không đồng ý sao?

"Bạn ấy xinh quá." Lời khen từ tận đáy lòng của Úc Triệt.

Đó là một khuôn mặt xa lạ, thật sự xinh đẹp và cao ráo nên Úc Trị đã chú ý đến. Vì lễ phép nên cô không nhìn nhiều, chỉ lịch sự gật đầu.

Chỉ nhớ được nụ cười tươi sáng của người đó. Người ấy cười chuyện gì? Người ta biết cô là bạn gái Lâm Tri Dạng chăng?

Úc Triệt không thể kiểm soát những suy tư rối bời. Một khi dính đến Lâm Tri Dạng là hệ thống lý trí của cô dễ bị chết máy.

Lâm Tri Dang chân thành bày tỏ: "Chị là người đẹp nhất trong lòng em và em chỉ rung động vì chị."

Dù Lý Trăn Nhiên đẹp đến đâu cũng chỉ là một bó hoa xinh, một bức tranh đẹp, tuy có thể ngắm nhưng trong lòng không gợn sóng.

Ngay cả khi đắm say trong tình yêu thì cô vẫn luôn kiểm soát tốt bản thân đối với Lý Trăn Nhiên, chưa bao giờ mất phương hướng.

Cô miễn nhiễm với sự xinh đẹp bên ngoài, có lẽ là vì đã nhìn vào gương quá nhiều.

Với bản thân, cô còn cảm thấy không được đặc biệt thì làm sao có thể mê mải với một người xinh đẹp đây?

Ngược lại, ngay từ lần đầu nhìn thấy Úc Triệt, sự lạnh lùng, tĩnh lặng và sâu thẳm duy độc thuộc về người đẹp băng giá ấy đã khiến Lâm Tri Dạng mê mệt. Cô chưa bao giờ đắm say với ai như thế và cũng chưa bao giờ dốc hết lòng vào một mối quan hệ như vậy.

Chính Úc Triệt đã làm cô bình lặng lại sau cuộc sống lang thang và tìm được mái ấm cho mình.

Những lời yêu thương của Lâm Tri Dạng luôn hoàn hảo như bài văn. Tuy nhiên, cô cảm thấy người ta xinh đẹp như thế thì năm đó Lâm Tri Dạng cũng đã từng rung động phải không?

"Bạn ấy tên gì?"

"Úc Triệt."

Lâm Tri Dạng ngắt lời, không để ý đến vết thương và chỉ biết ôm chặt chị vào lòng như vưu vật: "Hứa với em, đừng để ý đến bạn ấy nữa. Chị sợ gì đây? Em nói yêu chị và chỉ yêu mình chị."

Sự cảm động được thức tỉnh nhưng sự ghen tị và sợ hãi vẫn chưa nguôi ngoai. Trong cơ thể mong manh, yếu ớt, chúng dây dưa và tiêu diệt nhau.

Cô sợ gì chứ? Thực ra Lâm Tri Dạng biết cô sợ điều chi.

Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy có chút xấu hổ.


Không biết can đảm đến từ đâu, môi hôn theo cằm Lâm Tri Dạng và cởi phăng đi bộ đồ ngủ bằng cotton mỏng của em.

Chạm vào rồi lại tách ra.

Giống như việc bật đi bật lại một chiếc bật lửa. Lần nào cũng thiêu đốt từng vùng khác nhau và để lại những vết bỏng trên da.

Cuối cùng, Úc Triệt cắn vào một nơi khác. Trúc trắc, cẩn thận nhưng lại tham lam.

Lâm Tri Dạng im lặng chịu đựng vết cắn. Rất nhanh, từ đau đớn chuyển sang tê dại.

Mấy vết thương trên chân bắt đầu đóng vảy, chỗ nghiêm trọng vẫn còn được băng bó. Băng gạc kết hợp cùng làn da trắng lạnh làm toát lên một vẻ đẹp đặc biệt và bi thảm.

Làm người ta đau lòng lại thấy thú vị.

Đây không phải là thân thể có thể chống chọi với gió mưa. Úc Triệt không đi đến bước cuối cùng, thay vào đó, cô dùng phương pháp khác để trừng phạt Lâm Tri Dạng.

Hoặc là nói, lấy lòng và làm hài lòng.

Cô luôn chú ý đến phản ứng của Lâm Tri Dạng, cho dù là trong thanh âm có một chút khó chịu liên quan đến vết thương, cô cũng sẽ dừng lại.

May thay, không có. Lâm Tri Dạng rất thích thú và hài lòng với toàn bộ quá trình. Thanh âm như thế và cơ thể cũng phản hồi cho Úc Triệt biết điều đó.

Cuối cùng, Úc Triệt nằm bên cạnh, giọng nói run run: "Em chỉ có thể thích chị và chỉ có thể xót chị."

Dẫu rằng từng rung động với người khác; dẫu rằng từng ôm ấp, từng triền miên. Nhưng từ giây phút này và từ mỗi phút sau, chỉ có Lâm Tri Dạng và Úc Triệt bên nhau.

Nói lời phải giữ lấy lời, một khi đã ước định sẽ không thay đổi. Nhất sinh nhất thế vẫn không thay đổi.

Mỗi lời yêu thương đều chắc chắn, không có chỗ cho sự nuối tiếc.

Đôi môi mỏng manh, lấp lánh như nước, đôi mắt lấp lánh sương mù dần tan đi. Nghiêm túc như học sinh ngoan ngoãn đang muốn nhận giấy khen. Thật không dám tưởng tượng là vừa làm điều đó.

Bắt đầu một cách tự nhiên và kết thúc cũng tự nhiên nốt.

Ngón tay dinh dính nhẹ nâng mặt Lâm Tri Dạng, không cho người quay đi. Lâm Tri Dạng bị cảm giác đó áp đảm đến thở không nổi.

Xấu hổ vì phản ứng của chính mình rồi rối bời vì Úc Triệt. Trân trọng dùng đầu ngón tay lau sạch môi Úc Triệt.

Đồng ý, "Từ nay về sau, Lâm Tri Dạng chỉ xót mình Úc Triệt và cũng chỉ để Úc Triệt xót một mình em. Tin em."

Tin.


Úc Triệt ngủ bên cạnh em, một đêm không mộng mị và lúc mở mắt đã rạng đông.

Khi tỉnh dậy, Lâm Tri Dạng nở nụ cười. Khuôn mặt em như ánh mặt trời ấm áp, tỏa ra ánh nắng trước cô.

"Chị ơi, tỉnh đi, em đói quá rồi."

"....." Úc Triệt cứng họng, muốn ngáp nhưng nhịn: "Em nói chuyện cho đàng hoàng."

Lâm Tri Dạng cười, thành thật nói chuyện: "Em đói quá à. Em muốn ăn mì thịt bò cay cay thơm thơm."

"Không" Dù vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói tuy chậm nhưng không do dự: "Em chỉ được ăn đồ nhẹ nhàng."

Lâm Tri Dạng tuyệt vọng. Cô mắc ăn, thèm ăn muốn chết. Ngày nào cũng ăn mấy đồ nhạt nhẽo không ngon chút nào.

Cô đã muốn trộm ăn từ lâu, nhưng Úc Triệt là người nghiêm khắc, giữ cô chặt ơi là chặt.

Lâm Tri Dạng thấy có chút bất công nhưng không biết xả nơi nào. Vì thế cô ôm eo Úc Triệt, có ý xấu.

"Chị ơi chị à, hôm qua chị làm em quá thoải mái, quá là tuyệt vời."

Ánh mắt nhìn thẳng vào môi Úc Triệt. Lâm Tri Dạng cố ý.

Lưỡi Úc Triệt không giỏi ăn nói nhưng linh hoạt.

Làn da trắng nõn bỗng chốc chuyển sang màu đỏ hồng quyến rũ. Màu đỏ như con đê vỡ nước, lan rộng đến tận cổ áo.

Úc Triệt bật dậy khỏi giường, không thèm nhìn Lâm Tri Dạng và chạy trối chết vào nhà vệ sinh.

Lâm Tri Dạng ôm gối cười. Ghẹo người lương thiện quá vui, quá đã. Sau đó quay người ngủ tiếp.

Nhưng cảm giác đau nhức ở eo đã nhắc nhỡ cô. Tối qua giáo sư Úc hơi hoang dã, bài học cô dạy, chị học và tiếp thu cực tốt.

Có thể xuống núi.

Mấy hôm sau, cơ thể Lâm Tri Dạng gần như đã phục hồi và họ thảo luận về việc xuất viện.

Lâm Huy và Úc Triệt đều hy vọng cô có thể ở lại đến tháng Chín, bởi vì Lâm Tri Dạng đã bị chóng mặt hai lần trong thời gian nhập viện. Mặc dù kết quả kiểm tra không có vấn đề nhưng di chứng sau tai nạn làm ai cũng sợ.

Lâm Tri Dạng đấu không lại, bất lực thở dài: "Thôi thì ở lại."

Và bên Úc An Tuần, cuối cùng ông nhận ra Úc Triệt không ổn vì đã nhiều ngày không đến thăm ông.

Nhưng mỗi lần nấu canh cho Lâm Tri Dạng cô sẽ nấu thêm một phần nhờ người mang qua cho ba.

Cô không dám gặp Úc An Tuần vào lúc này. Khuôn mặt của Úc Hân để lại cái bóng cho cô và việc cha dùng khuôn mặt ấy đến thăm hỏi cô là chuyện sớm muộn.

Không thể trốn tránh, vào ngày Úc An Tuần gọi cô qua thì cô đã sẵn sàng đối mặt.

Trong phòng bệnh, Úc Hân và Úc Thành đều ở đó và không có người ngoài. Úc Triệt biết đây là phiên toà của cô.

Đóng cửa phòng bệnh, Úc An Tuần nghiêm túc nhìn cô, sau đó nhìn sang Úc Hân và Úc Thành.

"Anh chị đủ lông đủ cánh hết rồi. Tôi mới nằm viện mấy hôm mà mấy người quật luôn nhà tôi lên."


Trong tình huống không ai trả lời, Úc Thành cúi đầu lên tiếng: "Ba, chúng con chỉ..."

"Chỉ cái gì?" Úc An Tuần ngắt lời: "Úc Thành, tôi giao cho anh chăm sóc chị và em gái, anh chăm kiểu gì mà để hai đứa nó thành như này? Quỳ xuống!"

Đã nhiều năm không bị phạt quỳ, Úc Thành bối rối, không kịp phản ứng.

Trong sự do dự của anh, Úc Triệt quỳ xuống trước: "Lỗi do con, không liên quan đến anh hai."

Dù quần áo mỏng manh cũng không để ý, tiếng đầu gối chạm đất làm Úc Thành giật mình.

Vội kéo em đứng dậy: "Để anh quỳ, em làm gì vậy?!"

Úc Hân đứng ra: "Ba, con quỳ. Con làm chị lớn, con có lỗi."

Ba đứa trẻ quỳ trước giường, nơi nào đó trong lòng Úc An Tuần trầm xuống, mềm nhũn. Ông nén lại nỗi buồn, quở mắng các con: "Có chuyện gì thì giải quyết, mấy đứa làm gì đây? Người nhà giả vờ không quen nhau?"

Úc Hân và Úc Thành không kể chuyện của Úc Triệt cho ba nghe. Nhưng Úc An Tuần là chủ của nhà họ Úc, cha muốn biết thì không có gì che giấu được.

Ngay cả việc Úc Triệt và Úc Hân không nói chuyện với nhau ông cũng biết.

"Úc Triệt, con mắng chị hai con rồi bắt chị con đi tìm người giúp con. Những gì ba nghe được có đúng không?"

Úc Triệt không phủ nhận: "Đúng."

"Giỏi, rất giỏi." Mặt Úc An Tuần trở nên khó coi và mắng Úc Triệt một trận, liệt kê những gì Úc Hân đã làm, mà con gái út thì vì người ngoài làm tổn thương người trong nhà.

Úc Triệt nhếch môi và Úc An Tuần thấy, ông lạnh giọng: "Cười?"

"Có chuyện gì thì phải giải quyết ngay. Ba, mấy năm trước ba giải quyết được không?" Úc Triệt tò mò: "Chuyện lớn rồi mới giải quyết. Đây là phương pháp gì vậy?"

Năm cô tốt nghiệp, khi cô buồn bã một mình thì ai cũng giả ngu, không biết. Chờ đến khi cô không muốn diễn nữa, bọn họ lại đổ lỗi cho giải quyết không tốt.

Mặt Úc An Tuần đáng sợ, Úc Hân sợ em bị đánh: "Úc Triệt, đừng nói lung tung."

Úc Thành cũng cúi đầu ho vài cái để cảnh báo, không rõ chuyện gì, cha mà bắt được ai thì sẽ cắn người đó.

Úc An Tuần bị con đâm vào tâm can, mặt ông dần trắng. Úc Triệt có thể hiếu thuận nhưng con không thể nhường. Ít nhất trong việc nói chuyện, con gái không biết lui bước.

Nhưng con nói đúng.

Nếu về việc có nên quỳ hay không thì có lẽ Úc An Tuần sẽ là người đầu tiên quỳ xuống. Khi đó ông lười để ý nhiều và chấp nhận xử lý không công bằng.

Đúng thật, trị ngọn không trị gốc.

Đổi lấy là sự oán trách của con trong nhiều năm còn ông thì giả vờ câm điếc.

Mất đi sự uy nghiêm vừa rồi, Úc An Tuần suy sụp, không hiểu: "Một hai phải là con bé đó?"

"Đúng, phải là em ấy." Úc Triệt quỳ trên đất, giọng cô lạnh lùng và bình tĩnh: "Có lẽ ba vẫn nghĩ con đang đùa giỡn, muốn chia rẽ và đợi con lớn thêm sẽ hiểu chuyện. Nhưng ba ơi, dù bị tổn thương thêm bao nhiêu lần con cũng sẽ không làm theo đâu ba. Đời này con sẽ như vậy, nếu ba không chấp nhận thì con vẫn như vậy."

Cô ngẩng đầu, đôi mắt u buồn ẩn chứa sự nhẹ nhõm: "Con không thể thay đổi được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui