"Chưa đọc qua, cảm ơn em đã tặng tôi."
Úc Triệt biểu tình bình đạm mà lật đến trang tiêu đề, lướt qua dòng chữ phía trên đó: "Bạn đến nhân gian một chuyến, bạn muốn nhìn ánh dương, cùng người trong lòng bạn, cùng nhau đi dạo phố."
Nét chữ của Lâm Tri Dạng là đã tự cố tình luyện qua, không giống nét chữ sắc bén của Úc Triệt, tròn trịa, nhìn rất đẹp mắt.
Đây là đáp án trong dự kiến, Lâm Tri Dạng không cho rằng Úc Triệt sẽ rảnh rổi đến mức đi tìm hiểu ý nghĩa bên trong những câu từ đơn sơ này.
Dù trong lòng không chờ mong, nhưng cũng không tránh được mất mát.
Đặc biệt, Úc Triệt khi nhìn đến dòng chữ nơi trang tiêu đề ấy, trong ánh mắt không hề gợn sóng, sắc mặt bình tĩnh phảng phất như đó chỉ là một câu nói bình thường, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác ẩn sâu bên trong.
Úc Triệt học chuyên ngành gì, những lời này nàng đương nhiên hiểu rõ, nhưng lại không chút mảy may quan tâm.
Áp xuống suy nghĩ phức tạp, Lâm Tri Dạng ép mình phải thoải mái hào phóng mà nói: "Không sao, chúng ta đều ở trước mặt nhau rồi, đương nhiên không cần thiết phải thông qua sách mới hiểu được em."
Câu nói nơi trang tiêu đề chỉ chiếm góc trái bên dưới trang giấy, phần trống còn rất nhiều, Úc Triệt đổi đề tài, cầm lấy bút kí tên: "Tôi có thể được Lâm đại nhà văn tự tay kí tên mà."
Lâm Tri Dạng bị nàng trêu chọc, ngượng ngùng cười nhận lấy, rút nắp bút ra, "Viết cái gì đây?"
"Những độc giả đến buổi ký tặng em thường viết cái gì?"
"Chúc bạn ngày mới vui vẻ, mọi việc thuận lợi hay những câu chúc tương tự như vậy, có đôi khi độc giả sẽ yêu cầu câu muốn được viết, nhiều người thì thích viết tên của họ hơn."
Lâm Tri Dạng nói, thuận tay viết xuống "to Úc Triệt", bên cạnh chữ "Triệt" còn thêm một trái tim nho nhỏ.
"Úc lão sư, có yêu cầu viết gì không?"
Úc Triệt hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào trái tim nho nhỏ bên dưới, suy nghĩ một lúc mới lắc đầu, tự cảm thấy không thú vị nói: "Viết cái gì cũng được."
Lâm Tri Dạng liền đặt bút, viết xuống một câu: "Mọi mong muốn đều thành sự thật, luôn dũng cảm, mỗi ngày đều vui vẻ."
Đọc thầm một lần, ngữ khí Úc Triệt hơi bất mãn: "Đây cũng là lời khách sáo thôi sao."
"Không phải," Lâm Tri Dạng thu liễm lại nụ cười, chăm chú nhìn vào ánh mắt nàng: "Do chị muốn em viết gì đó, nhưng lại không chịu nói ra, em đành phải chúc mọi điều chị mong muốn đều thành sự thật."
Tim đập loạn vài nhịp, tình ý giống như dây leo dọc dại sinh trưởng tốt mà quấn lấy rễ cây chất phác.
Lâm Tri Dạng vẫn luôn có thể dễ dàng tách khỏi tuyến phòng ngự của nàng, dễ dàng chạm vào nơi mềm mại nhất trong tâm của nàng.
Úc Triệt còn chưa kip thấy rõ ánh mắt ôn nhu cùng thâm tình của cô, Lâm Tri Dạng lại mỉm cười, tinh nghịch nói: "Mãi mãi yêu chị, Dạng."
"?"
"Dùng câu này thế nào, có phải quá buồn nôn không?"
Úc Triệt không trả lời, cũng không nhìn Lâm Tri Dạng, tầm mắt chuyên chú đặt trên mặt giấy.
Bằng hiểu biết đối với Úc Triệt, Lâm Tri Dạng đoán đây là nàng ngầm đồng ý, hứng thú bừng bừng mà chuẩn bị đặt bút, lại chợt dừng lại, thận trọng nói: "Vẫn là không được, lỡ bị người khác mở ra thì rất phiền toái."
Bọn họ sẽ tự hỏi làm thế nào mà một nhà ăn ít tên tuổi lại để lại chữ ký cùng lời nhắn không biết điều như vậy, và nó sẽ gây phiền toái cho Úc Triệt.
"Sẽ không," Úc Triệt rốt cuộc nói: "Sẽ không bị người khác mở ra, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận."
Ngụ ý là, muốn Lâm Tri Dạng viết câu kia.
Có lẽ Úc Triệt hôm nay đã bị phong ấn bởi bộ trang phục mùa thu nhẹ nhàng, ấm áp cảm động, Lâm Tri Dạng cơ hồ hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
Mỹ nữ nghiêm túc ký tên như thường ngày, rồi cầm sách đưa hai tay đến trước mặt Úc Triệt, "Cả thế giới chỉ có một cuốn như vậy, đừng đánh mất nó nha."
Úc Triệt nhận lấy, "Ừ."
Sau khi làm xong chuyện ký tặng, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Tri Dạng liền kéo Úc Triệt đi xây lego.
Trước đây Úc Triệt không hứng thú đối với sự nhàn hạ của trò này, chỉ cảm thấy tìm mảnh ghép rất tốn công lại mất thời gian, lắp xong sau còn chiếm không gian.
Nhưng khi cùng phối hợp làm với Lâm Tri Dạng lắp ghép, từ từ sinh ra thích thú, cho nên lắp được một phần, thì thời gian cũng nhanh đến 6 giờ.
Hai người tranh thủ thời gian ra cửa, đều tự giác mang khẩu trang lên, Lâm Tri Dạng cũng giúp đội một chiếc mũ câu cá lên đầu Úc Triệt.
Còn mình thì tự trùm mũ áo hoodie, chỉ để lộ ra nửa mặt đã mang kín khẩu trang.
Úc Triệt nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Lâm Tri Dạng so với nàng còn cẩn thận hơn.
"Có tư vị đấy." Lâm Tri Dạng cười.
"Cái gì?"
Tư vị yêu đương vụng trộm.
Lâm Tri Dạng đi vào thang máy, "Không có gì."
Hai người ở trong thang máy, bảo trì khoảng cách nửa bước, mỗi người mỗi góc thang máy, lúc ra ngoài thì còn khoa trương hơn mà đi cách nhau 1 mét trở lên.
Lâm Tri Dạng đi ở phía trước, không quay đầu lại hỏi: "Gần đây có món gì ngon không, chúng ta đi rồi chọn sao?"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau vang lên: "Khúc cua phía trước, quẹo trái, có một nhà hàng chuyên về cá, khung cảnh rất tốt, nghe nói mùi vị không tệ."
Hai người ở bên nhau cũng gần một năm, Úc Triệt tự nhiên rõ ràng biết Lâm Tri Dạng thích ăn cái gì.
Mà nàng hiển nhiên nàng đã sớm qua đây một lần, thử món trước, mới lựa chon nhà hàng kia.
Lâm Tri Dạng ung dung đi về phía trước, mỉm cười rạng rỡ, mặc dù trời thu đã qua 6 giờ, ánh dương chiều tà đã không còn nhiều lắm, nhưng như này cũng coi như là cùng Úc Triệt "cùng nhau đi dạo phố".
Mặc dù sự thờ ơ của Úc Triệt khi nhìn thấy những lời đó khiến Lâm Tri Dạng có chút hụt hẫng, nhưng cô không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt.
Úc Triệt hôm nay hoàn toàn lấy công chuộc tội, từ một dòng sông băng vô tình trở thành một người ấm áp.
Có thể cùng cô ra ngoài một chuyến như vậy, tràn đầy thành ý, cô cần gì phải đi so đo mấy việc lặt vặt không đáng kể chứ.
Bởi vì nơi này không sầm uất lắm, mỗi nhà hàng ăn uống đều không tính là lớn, nhà hàng Úc Triệt chọn quả thực sạch sẽ lại có phong cách, nhưng không có phòng riêng.
Vì là chủ nhật, kinh doanh thuận lợi, lui tới không khách hàng.
Úc Triệt sớm có chuẩn bị tâm lý, không nói gì nhiều, cùng Lâm Tri Dạng ngồi ở góc xa nhất khuất tầm nhìn.
Lâm Tri Dạng ngồi thẳng lưng, cố gắng che cho Úc Triệt, để những người phía sau không thể nhìn thấy nàng.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Úc Triệt nghe vậy gật đầu.
Vì hai người rất có nghi thức mà đếm "321" sau đó cùng tháo khẩu trang xuống.
Hành động này quá buồn cười, Lâm Tri Dạng có chút nhịn không được, phụt một tiếng cười vui vẻ.
Úc Triệt không nhịn được, cũng cười theo cô, ánh mắt nhu hòa lúc nào không hay.
Lâm Tri Dạng vừa nhìn thực đơn vừa len lén nhìn Úc Triệt, rõ ràng cười rộ lên đẹp đến mức có thể làm cho nai con trong lòng cô chạy loạn, nhưng một hai mỗi ngày cứ phải kiềm chế mình, làm bộ nghiêm trang.
Hai người nhân nhượng nhau, thành ra gọi vài món cá nướng không cay, hợp khẩu vị của cả hai người.
Giá cả ở nhà hàng nhỏ này không đắt, hương vị lại ngon ngoài dự đoán, Lâm Tri Dạng ăn rất ngon miệng.
Úc Triệt nhiều quy củ, từ trước đến nay lúc ăn uống sẽ luôn im lặng, nhưng cùng với Lâm Tri Dạng ở bên nhau, nàng nhận ra có rất nhiều lúc không khỏi phá bỏ nguyên tắc của mình.
Khi cùng chung chăn gối, bất kể nàng có mệt và buồn ngủ đến mức nào đi nữa, chỉ cần Lâm Tri Dạng nhiệt tình một chút, quấn quít lấy nàng trò chuyện, nàng không đáp lời đều không được.
Có đôi khi mơ màng sắp ngủ, cũng không biết mình trả lời cái gì, may thay Lâm Tri Dạng đối với mật khẩu ngân hàng của nàng không có hứng thú.
Ăn cơm cũng thế, phần nhiều là Lâm Tri Dạng nói chuyện, nàng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Lâm Tri Dạng nói đến chuyện ở buổi ký tặng, Úc Triệt khó có lần chủ động hỏi một câu: "Sẽ gặp những độc giả thú vị chứ?
Thấy Úc Triệt quan tâm đến cuộc sống của mình, Lâm Tri Dạng càng cao hứng: "Tất nhiên rồi, đều rất nhiệt tình đáng yêu.
Mỗi lần đi gặp họ, tuy rằng rất mệt, nhưng tâm tình thật sự rất tốt."
"Có bao nhiêu nhiệt tình đáng yêu?" Úc Triệt truy theo hỏi thêm.
"Thẳng thắn thành khẩn trung thực, trẻ trung tràn đầy năng lượng.
Sẽ tặng em những bức thư tình viết tay, tặng những món quà thủ công, còn có chia sẻ về cuộc sống của họ với em nữa." Lâm Tri Dạng tiếc nuối nói: "Lần này không có sắp xếp, chứ trước đây mỗi lần kết thúc buổi ký tặng sẽ mời một vài độc giả cùng nhau ăn bữa cơm, ở chung rất vui vẻ."
Úc Triệt gật đầu, không nói gì nữa, trầm mặc ăn cơm.
Sau khi ăn xong, trong nhà hàng chỉ còn phân nửa khách, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm hơi lạnh.
Lâm Tri Dạng xem xong hóa đơn, đưa túi xách cùng di động cho Úc Triệt, "Em đi vệ sinh."
"Được."
Lâm Tri Dạng không chút đề phòng nàng, di động thậm chí còn không cài khóa màn hình, Úc Triệt theo phép lịch sự không đụng chạm lung tung, chỉ vô tình lướt nhìn màn hình nền di động trên mặt bài, đó là bìa sách của cô.
Ánh mắt vừa rời khỏi màn hình nhìn sang chỗ khác, di động chợt rung lên, Úc Triệt vô thức cúi đầu, nhìn thấy một dòng tin nhắn nhảy lên: "Cục cưng, nghỉ ngơi tốt chưa, tối nay làm không?"
Nàng bình tĩnh lý trí mà tiến hành lý giải từng câu từng chữ trong tin nhắn này, ngôn từ thân mật thô lỗ như vậy chắc chắn không phải là người không thân thiết, cũng chắc chắn rằng những gì nàng nghĩ là sự thật.
Bất an cùng buồn bực trong lòng từ từ xông lên.
Không nói rõ là thất vọng hay là phẫn nộ, có lẽ cái gì cũng không có, chỉ là thay Lâm Tri Dạng thấy khó xử.
Lâm Tri Dạng, hẳn là phải cẩn thận từng chút.
Nàng trực tiếp giúp cô tắt màn hình.
Lâm Tri Dạng đi ra, tự nhiên cầm di đồng và túi xách, trời quang trăng sáng rạng rỡ cười nhìn nàng: "Đi thôi, tám giờ hơn rồi, chúng ta đi dạo một vòng, hóng gió đêm, tiêu bớt đồ ăn rồi còn trở về nữa."
Úc Triệt không muốn nói chuyện, đi theo cô ra ngoài.
Có lẽ là buổi tối, tầm nhìn bị hạn chế, nên hai người cũng không cẩn thận như ban đầu, tuy rằng không dám có hành động thân mật, nhưng ít nhất hai người còn dám sóng vai đi cùng nhau.
Úc Triệt lưng thẳng tắp, mặt không đổi đi bên cạnh Lâm Tri Dạng.
Đèn đường rơi trên khuôn mặt thành thục mà lãnh diễm, Lâm Tri Dạng lén nhìn vài lần, nhưng cũng không nhận ra có điều gì đó không đúng.
Chỉ thấy Úc Triệt ngày càng nói ít đi, không còn sinh động như lúc ở trong nhà hàng, cô nghĩ là do ở bên ngoài nên nàng lo lắng.
Vì vậy cô cũng không nói lời nào, lẳng lặng hưởng thụ thời gian bên Úc Triệt.
Chậm một chút, chậm một chút nữa.
Buổi tối như vậy có thể gặp chứ không thể cầu, không biết đến lúc nào mới có lần sau, Úc Triệt không phải lúc nào cũng dễ nói chuyện như vậy.
Khi đi tới một góc phố tối không một bóng người, Lâm Tri Dạng tăng thêm can đảm, đưa tay câu lấy ngón út của Úc Triệt.
Úc Triệt muốn tránh, bị cô nhanh tay nắm chặt lấy, "Không có ai, giữ như vậy một hồi đi."
Lời còn chưa dứt, di động trong túi lại rung lên.
Úc Triệt cảm giác được, đột nhiên dùng sức, dứt khoát rút tay về, lạnh giọng nói: "Đêm nay em còn có việc phải không."
"Không, đêm nay chỉ ở cùng chị." Đêm mai mới đi tìm bọn Minh Tiêu Kiều.
Lâm Tri Dạng dừng bước xem di động, thời điểm trả lời tin nhắn, không biết có phải là cô ảo giác, hay là do ánh đèn đường phố quá mờ, nhưng sắc mặt Úc Triệt càng ngày càng khó coi, ánh mắt lạnh thấu xương giống như có ngàn con dao nhỏ đang chuẩn bị phóng ra.
"Làm sao vậy?" Cô hậu tri hậu giác.
Không định giấu cô, cũng thực sự không muốn nhẫn nhịn nữa.
"Xin lỗi, tôi vừa thấy được tin nhắn của em." Úc Triệt ôm cánh tay đứng bên cạnh cô, âm điệu bình tĩnh nói với cô: "Nếu em còn có việc, hiện tại cứ đi trước, không cần thiết nửa đêm lại rời đi."
Lời này bình thường nhưng lại làm cô sặc chết.
Lâm Tri Dạng không rõ nguyên do, nhìn tin nhắn wechat mình vừa trả lời: [Không làm gì, đang đi dạo.]
!!!
Cuối cùng cũng dò được tần số rồi.
Úc Triệt không đợi cô mở miệng, xoay người đi thẳng về phía trước, Lâm Tri Dạng vội vàng nắm lấy tay nàng, mỉm cười giải thích: "Không phải như chị nghĩ đâu."
Cô cười, Úc Triệt càng tức giận, hất tay cô ra, lui về phía sau một bước, trách mắng: "Đừng đụng vào tôi."
Lâm Tri Dạng ngoan ngoãn thu tay về, chặn đường nàng đi, vào cuộc trò chuyện của người tên là "Văn Tử" đưa cho nàng xem.
Lần cuối cùng nói chuyện phiếm là ba ngày trước, đối phương theo thường lệ hỏi một câu "Làm không", phía sau là lời mời vào nhóm.
Lâm Tri Dạng chắc chắn rằng Úc Triệt đã hiểu, lại dò tìm chữ "Làm" này trong nhật ký trò chuyện, đưa di động cho Úc Triệt nhìn.
Cô như vậy không thẹn với lòng, tại sao Úc Triệt lại không có phản ứng gì vậy, việc này hơn phân nữa là hiểu lầm mà.
Nàng liếc mắt đi không thèm nhìn: "Em không cần phải giải thích đời sống sinh hoạt của mình cho tôi."
"Chị phải xem." Thái độ Lâm Tri Dạng ôn hòa mà kiên định, hiểu lầm cái khác thì không sao, nhưng phương diện này thì không thể được.
"Làm?"
"Báu vật, làm không?"
"Thiếu một slot, login làm không?"
Lâm Tri Dạng nhìn Úc Triệt giải thích: "Bạn cùng phòng thời đại học của em, bình thường hay lập tổ đội chơi game."
Trầm mắc, vẫn là trầm mặc.
Chưa bao giờ lại rơi vào tình thế tiếng thoái lưỡng nan như vậy, Úc Triệt xấu hổ đến không biết nói gì cho phải, cuộc gọi của "Minh Tiêu Kiều" chợt hiện lên như cứu lấy nàng.
Lâm Tri Dạng cũng giống như thấy cứu tinh, trực tiếp bắt máy nhấn mở loa ngoài.
"Cậu nói thật hay giả vậy, đi dạo cái gì? Chỉ còn đợi mỗi cậu thôi đấy, nhanh login đi."
"Tớ không chơi."
Minh Tiêu Kiều nhạy cảm hỏi: "Cậu không phải là đi hẹn hò chứ?"
Úc Triệt ở một bên nháy mắt khẩn trương mà hô hấp chậm lại, không dám thở mạnh.
"Không thể trả lời, lo mà chơi game của cậu đi." Lâm Tri Dạng trực tiếp tắt máy, nói với Úc Triệt, "Chị xem, thực sự là bạn học."
Không chịu thừa nhận mình có suy nghĩ xấu xa, Úc Triệt mím môi im lặng, một lúc sau, mới mở miệng đính chính: "Nếu như là trò chơi, thì nên dùng từ "chơi*" này."
*打 hoặc 玩 là dùng trong chơi game, còn 搞 trên bạn của Lâm Tri Dạng ngoài dùng trong chơi trò chơi còn dùng trong "làm tình".
Nghe nàng mở lời, Lâm Tri Dạng thở phào nhẹ nhõm, tay vỗ mạnh vào khoảng không, khí phách nói: "Đồng chí giáo sư nói đúng! Là chúng em không cẩn thận ạ!"
Úc Triệt: "..."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...