Công ty Mạnh Dữ Ca cứ hai tuần sẽ tổ chức liên hoan một lần, giữa trưa cô ấy gửi tin nhắn cho Lâm Tri Dạng, nói mình sẽ uống chút rượu, nhờ cô buổi tối nhớ đi đón giùm.
Lâm Tri Dạng cơ bản không có việc gì làm, lập tức đáp ứng, xông xáo lái xe đi, không nghĩ là phải đợi một lúc lâu, Mạnh Dữ Ca mới ôm một cô gái trong lòng đi ra.
Lâm Tri Dạng: "?"
Chờ Mạnh Dữ Ca mở cửa xe đỡ người vào, cô mới bắt đầu chế nhạo nói: "Không phải chứ, chuyện này mà cậu không định nói trước với tớ luôn hả?"
"Đi thôi." Trước mặt cấp dưới, Mạnh Dữ Ca không muốn không đứng đắn: "Cô bé này tửu lượng không cao mà còn thích uống, tớ lo lắng không dám để em ấy về một mình, mới tiện đường đưa em ấy về thôi."
"Nhà em ấy ở đâu?"
Cô bé kia người mềm như bông mà dựa trên vai Mạnh Dữ Ca, dù say khướt nhưng vẫn non nớt nói: "Chung cư Lâm Xuyên ạ."
Lâm Tri Dạng bật cười: "Có tiện đường miếng nào đâu pa."
Mạnh Dữ Ca đem người phiền toái bên cạnh đỡ ngồi nghiêm chỉnh, trừng mắt nhìn vị "tài xế" thích xem náo nhiệt, "hừ" một tiếng: "Nói nhiều quá, mau lái xe."
Lâm Tri Dạng cười trộm một trận, làm động tác khóa miệng im lặng làm đúng chức vụ tài xế, trên đường đi lâu lâu nghe được tiếng cô bé kia làm nũng: "Tổ trưởng ơi, em choáng quá ạ, choáng quá."
Mạnh Dữ Ca đỡ người đang vùi đầu trên vai mình lên, nhíu mày, có chút lo lắng: "Hà Thấm, em có muốn xuống xe hóng gió trước không?"
"Không muốn đâu, em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi."
Mạnh Dữ Ca: "......"
Lâm Tri Dạng nhìn gương chiếu hậu quan sát hai người, đúng lúc xen vào nói: "Đây là quà tặng được nghe miễn phí sao?"
Mạnh Dữ Ca không nói nên lời: "Lời trẻ con say nói, cậu tin làm gì."
"Nhìn không lớn lắm, đã tốt nghiệp chưa?"
"Năm tư đại học, mới đến thực tập được hơn hai tháng."
"Ồ." Đúng là còn nhỏ thật.
Lâm Tri Dạng lại len lén liếc mắt nhìn, vẻ ngoài ngọt ngào, thích làm nũng nên càng giống một đứa trẻ, cùng với Mạnh Dữ Ca như trời sinh một cặp.
Do cô bé bị choáng nên Lâm Tri Dạng dừng xe lại một lát, Hà Thấm đỡ hơn chút lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ nói: "Tổ trưởng ơi, tuần trước hôm sinh nhật chị, chị ước cái gì thế ạ?"
Mạnh Dữ Ca có lệ nói: "Nói ra sẽ không linh nữa đâu."
"Nhưng mà em muốn biết, mà thôi chị đừng nói, chị viết cho em xem đi."
Không muốn nói lý lẽ với con ma men, đôi mắt hạnh nhân của cô bé mông lung say chớp chớp, Mạnh Dữ Ca bị em nhìn đến loạn, lấy tay che đôi mắt em, "Đừng nói nữa, em mau nhắm mắt nghỉ ngơi đi."
Hà Thấm đưa tay kéo tay Mạnh Dữ Ca ra, nũng nịu nói: "Không muốn đâu, em chỉ muốn nhìn chị thôi."
"Tổ trưởng, chị lớn lên thật xinh đẹp nha, vừa đẹp lại còn ngầu nữa."
"Em thích chị lắm luôn đó."
Được khen trắng trợn như vậy, Mạnh Dữ Ca có chút chột dạ xấu hổ nhìn về phía Lâm Tri Dạng, mà lúc này khóe miệng của người đó đã kéo lên tận trời cao rồi.
Thật vất vả mới đưa được người vào tiểu khu, nghĩ chuyện đến đây là xong, không ngờ Hà Thấm vẫn chưa chịu buông tha: "Tổ trưởng ơi, chân em bủn rủn quá, em đi không nổi, chị đưa em lên lầu được không ạ?"
Mạnh Dữ Ca vội vã tránh ra, đương nhiên không muốn đi lên, ôn nhu cùng em thương lượng: "Tôi còn có việc, không tiễn em lên được, tôi giúp em gọi điện thoại, kêu người nhà xuống đưa em lên nhé."
Hà Thấm chẹp miệng một cái, đáng thương nhìn cô ấy: "Nhưng hôm nay nhà em không có ai ở nhà hết, chị không muốn đưa em lên sao ạ? Hic hic."
Lâm Tri Dạng nhìn vẻ mặt Mạnh Dữ Ca lộ ra tia khó xử, như thế muốn đưa cô bé lên, nhưng lại sợ bị cười nhạo.
Cô chủ động khuyên bảo: "Em ấy làm sao lên một mình được, cậu đưa em ấy lên đi, tớ sẽ ở đây đợi cậu."
Mạnh Dữ Ca bị cuốn theo lời này.
Quả nhiên, Lâm Tri Dạng vừa nói xong, Mạnh Dữ Ca lập tức đồng ý: "Được."
Lâm Tri Dạng đã quá quen thuộc, còn cố ý nói thêm một câu: "Mau đi đi, xe đậu lâu không được đâu."
Nhìn Mạnh Dữ Ca như người chị gái tri kỷ đỡ cô bé thực tập sinh lên nhà, còn không ngừng dỗ dành cô bé, Lâm Tri Dạng không khỏi hả hê, tự nhiên cảm thấy thoải mái trong lòng.
Gió đêm tháng sáu thật dễ chịu, Lâm Xuyên Lâm Xuyên, bên trái tiểu khu có một con sông, bên phải còn có một công viên đầy cây xanh, không khí trong lành hơn hẳn.
Đèn đường soi sáng một phương tĩnh mịch, Lâm Tri Dạng đã lâu không cảm thấy yên bình như vậy, như thể không phải là lần đầu tiên cô đến đây, không biết sao lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Chung cư Lâm Xuyên được xem là tiểu khu có giá thành đắt đỏ ở Hoài Thành, đường nội rộng rãi sạch sẽ, cây xanh trồng có giá trị thẩm mỹ cao, tiện nghi sinh hoạt không thiếu thứ gì.
Hơn nữa có rất ít hộ gia đình, cũng đủ yên tĩnh.
Cô xuống xe ngắm nhìn bốn phía, càng nhìn càng thích, tính toán không biết mình phải dành dụm bao nhiêu năm mới mua được một căn hộ ở đây.
Có vẻ phải cố gắng lắm, chắc cũng phải ba bốn năm nữa.
Đang tận hưởng khí trời mát mẻ trong lành, bỗng nhiên người phụ trách bên cửa hàng gọi cho cô, hỏi cô định chọn bao nhiêu bản bìa cho cuốn sổ tay sắp bán, mỗi bản cần bao nhiêu cuốn.
Cả ba bản Lâm Tri Dạng đều thích, hỏi bên kia có thể in cả ba hay không.
Người phụ trách thì muốn tiết kiệm một chút, đề nghị chọn bán trước một bản, doanh số tốt thì lại in thêm.
Đang đi đi lại lại, vừa suy nghĩ vừa nói chuyện, chợt ngước mắt lên thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lại xa lạ.
Một chiếc váy dài màu xanh nước biển, mái tóc dài thẳng tắp, khăn choàng quấn quanh cổ, không biết đã đứng dưới ánh đèn đường bên kia nhìn cô bao lâu.
"Em biết rồi, sáng mai em sẽ cho chị một câu trả lời thuyết phục." Cô nhanh chóng cúp máy, tắt màn hình di động, lẳng lặng nhìn lại Úc Triệt.
Thì ra nàng ở nơi này.
Chung cư Lâm Xuyên cách đại học Hoài Lâm không xa, nhưng lại không gần căn hộ kia, mỗi lần phải chạy tới chạy lui như vậy, nàng cũng rất vất vả.
Úc Triệt không trang điểm, từ đầu đến chân ăn mặc rất giản dị, hẳn là chỉ xuống siêu thị của tiểu khu mua đồ rồi trở về, Lâm Tri Dạng đưa mắt hướng nhìn về chiếc túi vải trên tay nàng.
Úc Triệt nhận ra, giật mình giấu chiếc túi ra sau lưng.
Ban đầu cô cũng không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy chiếc túi kia rất giống với chiếc túi được bán trong cửa hàng của mình, nhưng động tác che giấu của Úc Triệt như giấu đầu hở đuôi, sự chú ý không còn dành cho chiếc túi nữa, giờ đây cô đại khái đoán được bên trong túi đang đựng cái gì rồi.
Sắc mặt Lâm Tri Dạng nhất thời trở nên khó coi, bình tĩnh chẳng được nữa, nhấc bước đi về phía người đang đứng yên dưới ngọn đèn kia, ngũ quan Úc Triệt dần rõ ràng hơn.
Nàng rũ mắt, nét mặt vẫn bình tình như mọi khi, nhưng môi khẽ mím lại, để lộ ra vài phần khẩn trương.
Lâm Tri Dạng đi tới cách nàng nửa bước thì dừng lại, "Úc lão sư, đã lâu không gặp."
Cô biết mà vẫn cố hỏi: "Chị đi mua gì sao?"
Trầm mặc.
Úc Triệt hiển nhiên không định trả lời câu hỏi của cô.
Lâm Tri Dạng đợi một lúc, làm bộ muốn lấy chiếc túi phía sau lưng nàng, Úc Triệt nhanh chóng phản ứng lại bước lùi về sau nửa bước, nàng ngẩng đầu phòng bị nhìn cô, chai rượu thủy tinh trong túi vì động tác này mà đập vào nhau phát ra tiếng vang.
Quả nhiên.
Mặt Lâm Tri Dạng lạnh dần, vì Úc Triệt không chịu nghe lời cô, cũng vì việc nàng phòng bị mình mà lùi lại nửa bước.
Nàng đang tránh cô.
Cũng đúng, uống hay không thì cũng là chuyện của người ta, cô có tư cách gì mà giám sát, giáo huấn nàng, cần gì phải bận tâm chứ.
Cứ như một lão cán bộ tự mình đa tình.
Đồng thời cô cũng thấy ảo não khi tự tay tát thẳng vào mặt mình: Cái gì mà gặp lại không cần chào hỏi, cứ coi như người lạ đi chứ.
Lâm Tri Dạng âm thầm nắm chặt tay thành quyền, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, lạnh lùng rời mắt khỏi Úc Triệt, xoay người trở lại xe.
Úc Triệt từ khi nhìn thấy sắc mặt cô trầm xuống liền bất an, lúc này thấy cô thật sự tức giận, vội vàng nói: "Chị cho em xem nha."
Nàng đuổi theo chặn Lâm Tri Dạng lại, đem túi mở ra đưa cho cô xem, nghiêm túc mà hứa hẹn: "Em mang đi đi, chị không có uống đâu."
Lâm Tri Dạng cúi đầu nhìn chiếc túi màu xanh lục kia, trên mặt viết bốn chữ "Băng Xuyên Tiệm Noãn" màu vàng.
Không biết Úc Triệt có biết hay không, chiếc túi này là vì nàng mà thiết kế.
Đó là vào mùa xuân năm ngoái, là thời điểm tình cảm của các nàng khởi sắc, hiện tại đã là mùa hè rồi.
Úc Triệt thấy cô nhìn vào túi mà không nói lời nào, lòng càng thêm thấp thỏm, thật vất vả mới có thể thấy Lâm Tri Dạng một lần, nàng không muốn nó trôi qua qua loa như vậy.
"Chị không hay uống đâu, em có thể đừng tức giận được không?"
Nàng nỗ lực giải thích, nhưng ngày thường chỉ giỏi trầm mặc kiệm lời, nên thời điểm nói nhiều hơn mấy lời, liền vụng về đến lạ.
Vì hôm nay là thứ tư, mới đi mua rượu, ngày thường nàng không uống nhiều đâu.
Không phải tức giận, mà là lo lắng.
Lâm Tri Dạng ban đầu còn tưởng rằng lần đó Úc Triệt uống say là do nhất thời không kiềm chế được, vì vậy mới dặn nàng uống ít một chút, cũng không muốn can thiệp quá nhiều.
Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ còn tệ hơn cô nghĩ nhiều.
Đã tối như vậy rồi mà Úc Triệt còn ra ngoài mua rượu, nàng muốn say.
Không thể nói là không đau lòng, đây rốt cuộc chỉ đơn giản thói quen của Úc Triệt từ trước đến này thôi, hay là vì......cô?
Lâm Tri Dạng đều hiểu rõ.
Khoảng thời gian các nàng chia tay ở quán cà phê, tới giờ đã qua gần nửa năm, nếu là bởi vì cô......áy náy ập lên trong lòng, quả thực không biết nên nói như thế nào để thuyết phục Úc Triệt bỏ rượu.
Sự tồn tại của Úc Triệt vốn là thanh cao thoát tục, bởi vì cô mà lấm lem bùn đất, lại phải dùng cách thấp hèn như vậy để giải tỏa nỗi buồn.
Những suy nghĩ này làm Lâm Tri Dạng phát cáu, bực Úc Triệt tự làm hư mình, cũng bực mình bất lực.
"Em vì sao phải tức giận?" Bản năng không muốn thừa nhận, Lâm Tri Dạng mạnh miệng phủ nhận: "Chị muốn làm gì là chuyện của chị, em không có quyền can thiệp."
Nghe vậy, sắc mặt Úc Triệt cứng đờ, thái độ Lâm Tri Dạng vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng nàng không hối hận khi đuổi theo cô, ít nhất, còn có thể nhìn thấy cô thêm một lần nữa.
Nàng ôm lại chiếc túi vào lòng, đứng bên cạnh không nói gì nữa, Lâm Tri Dạng cũng không có ý tứ muốn nói chuyện với nàng.
Nàng biết rõ hẳn là mình nên biết điều mà rời đi, không để Lâm Tri Dạng thêm chán ghét, nhưng mà hai chân cứ như bị đóng đinh đứng im tại chỗ.
Nàng luyến tiếc.
Hoài Thành không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Nửa năm qua, nàng chỉ thấy Lâm Tri Dạng được hai lần.
Lần đầu tiên là ở đại học Hoài Lâm, lần thứ hai chính là đêm nay.
Khi gặp nhau ở trường học, có lẽ Lâm Tri Dạng vẫn còn tức giận, nên một ánh mắt cũng không muốn cho nàng.
Sau này, mỗi khi gặp ác mộng, Úc Triệt thường hay mơ thấy cảnh đó, Lâm Tri Dạng đi ngang qua băng tuyết, rõ ràng có một ngọn lửa bùng cháy trong tim, nhưng vẫn đem nàng đông chết ở nơi đó.
Rất nhiều lần tỉnh lại, khóe mắt đều ướt.
Hôm nay lại là thứ tư, Úc Triệt mua rượu xong, trong lòng trống vắng thẩn thờ đi dọc theo con đường lớn, mỗi bước đều mệt mỏi thất vọng.
Nàng không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, nàng không giống Hạ Mân, không ở cái tuổi dám yêu dám hận.
Khi còn trẻ phạm sai lầm, người khác chỉ quy kết là do tuổi trẻ, nếu bạn biết sai mà sửa đổi mọi vết thương liền sẽ lành rất nhanh.
Nhưng hiện tại nàng không còn khả năng tùy hứng nữa, không thể không lo nghĩ mà xuôi theo yêu thích của mình, và không thể để người đời phán xét.
Chỉ có thể ngày qua ngày che giấu vết thương đang thối rửa, một cách máy móc giả vờ như một người bình thường để sống qua ngày thôi.
Rõ ràng cuộc đời nàng đã định đoạt là không thể nhìn thấy một tia sáng nào.
Kỳ vọng lớn nhất mỗi ngày đều là hy vọng Lâm Tri Dạng có thể đăng thêm vài thứ lên weibo để nàng có thể biết em ấy đang làm gì.
Em ấy xem phim, nàng cũng xem thử.
Em ấy nghe một bài nhạc, nàng cũng nghe thử.
Em ấy chụp mây, nàng liền nhìn lên bầu trời.
Nàng vẫn luôn biết mình không phải là người thú vị, khi bé đi học cũng vậy, ngoại trừ đọc sách thì hết thảy đều không có hứng thú.
Nhưng khi đó nàng còn nguyện ý thử, cũng không buồn như vậy.
Những năm gần đây, ngay cả dục vọng muốn thử cũng biến mất.
Sau khi gặp Lâm Tri Dạng nàng mới có thể tốt lên, nàng muốn cho Lâm Tri Dạng cảm nhận được sự mới mẻ tồn tại bên trong nàng.
Nhưng Lâm Tri Dạng đi rồi, giấc mộng của nàng ầm âm sụp đổ, tất cả dường như đều mất đi ý nghĩa, mọi thứ trở về vạch xuất phát ban đầu.
Đã vô số lần nàng tự hỏi, Lâm Tri Dạng thích nàng ở điểm nào.
Là khuôn mặt hay cơ thể, chung quy không nên là vì tính cách này.
Thế nhưng Lâm Tri Dạng không chỉ một lần khen nàng đáng yêu.
Cũng chỉ có Lâm Tri Dạng mới cảm thấy nàng đáng yêu.
Sau khi tách ra thỉnh thoảng không nhịn được nàng sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm cô, Lâm Tri Dạng cũng rất khách sáo mà trả lời, nhưng cũng chỉ là khách sáo mà thôi.
Cái người trước kia luôn ở bên cạnh nàng, sẽ dỗ dành, sẽ làm nũng, sẽ tức giận, sẽ đánh lén, cùng với Lâm Tri Dạng bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Nàng rất nhớ Lâm Tri Dạng trước kia.
Nàng lờ mờ thấy xe của Lâm Tri Dạng đầu tiên, cứ tưởng rằng chỉ là vô tình giống kiểu xe thôi, nào ngờ cả biển số xe cũng rất quen thuộc.
Trong khi nàng đang bận kinh ngạc, Lâm Tri Dạng lười biếng mở cửa xe, mặc một chiếc áo phông trắng, quần sooc thể thao, chân mang giày vài trắng.
Ngáp một cái dài hướng mắt nhìn về hướng những ngọn đèn đường.
Quá trùng hợp, Úc Triệt gần như cho rằng mình chưa uống đã say để xuất hiện ảo giác, Lâm Tri Dạng làm sao lại đến đây.
Nói chung đều không phải là vì nàng.
Nàng lặng lẽ bước thêm vài bước, đứng từ xa nhìn Lâm Tri Dạng gọi điện thoại, khi thì mĩm cười khi thì nhíu mày, tiêu sái xinh đẹp, đó chính là ánh mắt làm nàng yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, bộ dáng ấy không biết bao nhiêu lần lượn quanh trong giấc mộng của nàng.
Làm sao nàng có thể cam lòng bỏ đi được, sao nàng có thể từ bỏ mà không ngắm nhìn cô hơn vài lần được chứ.
Úc Triệt da mặt dày cố gắng bắt chuyện với cô: "Em tới đây có chuyện gì sao?"
Chung quy là không đành lòng xem nàng như không khí, Lâm Tri Dạng ổn định tâm tình xong, khách khí nhưng xa cách đáp: "Em cùng bạn đưa đồng nghiệp của cậu ấy về nhà, hai người đó lên nhà rồi, em ở đây chờ một lát."
Cắn môi dưới, Úc Triệt quyết tâm, nhẹ giọng hỏi: "Nhà chị ở trên kia, em có muốn lên nghỉ một lát không?"
Kinh ngạc nhìn nàng, ở bên nhau một năm, chưa bao giờ nàng chịu nói với cô nàng sống ở đây, ngay cả đại học Hoài Lâm cũng không cho cô đến, bây giờ còn mời cô về nhà sao.
"Không cần đâu, em ở ngoài hóng gió một chút, không muốn quấy rầy."
Biết rõ cô không muốn đi, hơn nữa nói ra chỉ là cái cớ, Úc Triệt vẫn nghiêm túc nói: "Không có quấy rầy, chị ở một mình, em không muốn đi xem sao?"
Thấy Lâm Tri Dạng do tự, tính toán từ chối, nàng cố tình ôm chặt túi rượu vào lòng hơn, rầu rĩ đáng thương nói: "Không muốn đi cũng không sao, chị về trước đây."
Lâm Tri Dạng đang đấu tranh tư tưởng, có trời mới biết cô có bao nhiêu tò mò về Úc Triệt, nhưng cô không muốn đi tra, mà lại hy vọng Úc Triệt có thể chủ động nói cho mình biết.
Hiện tại đã có cơ hội đến nhà nàng, cô dĩ nhiên muốn xem, nhưng lại sợ đó sẽ là một cái bẫy không thể quay đầu lại được.
Nghe Úc Triệt nói như vậy, lại thấy rượu trong lòng nàng, Lâm Tri Dạng cắn câu, không vui hỏi: "Trở về thì có uống rượu không?"
Úc Triệt nhìn cô, lẳng lặng nói: "Cũng có thể không uống."
Biết rõ có thể làm lơ, mặc kệ Úc Triệt tùy ý uống say đến không biết gì.
Nhưng cô hiểu được ẩn ý trong lời Úc Triệt, uống rượu là vì cô, không uống rượu cũng chỉ có thể là vì cô.
Vươn tay giựt lấy túi rượu, có chút tức giận nói: "Đưa em rượu.
Dẫn đường đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...