[Mấy giờ đến đây?]
[Sẽ đi trước 12 giờ, chờ em]
[Ừ.]
Lâm Tri Dạng cẩn thận mà tránh khỏi đám đông, đứng trong góc được chất đống hộp quà để trả lời wechat.
Cô ghi chú biệt danh cho người kia là một chuỗi số: 226234
Những con số lạnh lẽo cùng ảnh đại diện của người đó hợp đến lạ – nền màu xanh đậm đơn sắc, chữ "Y" màu trắng ở góc dưới bên trái, chính là họ của nàng.
Ngay cả giọng điệu khi trả lời tin nhắn cũng không mang theo độ ấm.
Nhưng Lâm Tri Dạng vẫn đem tin nhắn này xem đi xem lại nhiều lần, tưởng tượng biểu cảm của nàng khi gõ những từ này, tưởng thanh âm nàng nói những lời này trước mặt mình.
Dù cho mặt không biểu tình, giọng cũng không thăng không trầm.
Lâm Tri Dạng bị bao quanh bở những quả bóng bay đủ sắc màu hình dạng, hoa tươi cùng champagne ngập tràn đại sảnh, cả trai lẫn gái ăn mặc hở hang nhảy trên sàn nhảy, nhiệt tình huyên náo.
May mắn thay, các tòa nhà trong khi biệt thự này cách xa nhau, cách âm cũng không kém, nếu không sẽ bị báo cảnh sát mất.
Cô cất di động, cơn đau đầu từ truyền huyệt thái dương tới đầu ngón chân, cô thà ở nhà làm trạch nữ mấy ngày chứ không thích nghi nổi với cái khung cảnh này tí nào.
Lâm Tri Dạng là bạn cùng lớp thời đại học với Minh Tiêu Kiều, người mặc váy xẻ ngực, da trắng váy mỏng, ngạo mạn kiêu kỳ.
Biệt danh: Công chúa.
Nhưng công chúa này không phải công chúa bình thường, cũng không phải là nghĩa xấu, đơn giản là gia cảnh Minh Tiêu Kiều quá tốt.
Công chúa điện hạ tính cách rộng rãi hào phóng, đối với gia thế không hề giấu diếm, cũng không mượn quyền áp người, hòa đồng với bạn bè.
Mọi người đều vui vẻ mà tâng bốc cô ấy.
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Tri Dạng quét tới, Minh Tiêu Kiều không những không xấu hổ mà còn ưỡn ngực tự hào hỏi: "Thế nào, dáng người tớ đẹp phải không?"
Lâm Tri Dạng mỉm cười gật đầu, thành thật nói: "Thấy được."
Minh Tiêu Kiều nghĩ cô nói có lệ, huýt sáo một tiếng, mặt thay đổi, hứng thú bừng bừng quàng cổ cô bát quái nói: "Nói cho công chúa nghe, đại nhà văn vẫn còn độc thân sao?"
Lâm Tri Dạng bị câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, giả vờ bình tĩnh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, nháy mắt cảm xúc đều ẩn ý cười, làm như bất đắc dĩ mà than thở: "Lại muốn giới thiệu đối tượng cho tớ à?"
Váy dạ hội lộ vai được cô mặc lên phong tình vạn chủng, mắt đào hoa hơi cong như cầu vồng trên bầu trời.
Thành thật mà nói, nếu không phải do Minh Tiêu Kiều ngăn chặn, khuôn mặt ửng hồng gió xuân của Lâm Tri Dạng rất dễ gây họa, ong bướm sẽ sớm nhào tới thôi.
Bản lĩnh xem sắc mặt của Minh Tiêu Kiều rất tốt, vốn là muốn giới thiệu cho cô vài mối, xem biểu tình liền biết cô không thích, đổi giọng điệu: "Chỉ hỏi thôi, tớ là quan tâm đến cậu mà.
Cậu chia tay cũng mấy năm rồi, không chịu sớm thoát ra đi, một mình cô đơn chiếc bóng.
Lão Lâm, chỉ cần cậu mở miệng, bất kể nam nữ, Tiểu Minh đảm bảo có thể lừa tới cho cậu nha."
Lâm Tri Dạng cười nhạo, vờ mang ơn đội nghĩa mà nói: "Đạ tạ ý tốt của công chúa, tiểu nữ còn chịu được ạ."
Vừa dứt lời, cánh cửa đôi ở đại sảnh được mở ra từ bên ngoài.
Tối nay khách mời lui tới không ngừng, mỗi người đều tự do vui chơi, giờ phút này không ai chú ý đến.
Nhưng Lâm Tri Dạng vẫn nhạy cảm mà quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm người vào cửa.
Mái tóc dài hơi xoăn được cuốn thấp, mặc chiếc váy nhung màu sẫm uyển chuyển, mang giày gót nhọn cùng màu, bảo thủ khiêm tốn, ở một nơi ăn mặc không gò bó như ở đây, quả thực là như tham dự một buổi họp định kỳ.
Biểu tình càng giống.
Khuôn mặt thờ ơ đến bất cận nhân tình, đôi mắt lãnh đạm.
Nàng dường như không nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, tư thái ưu nhã đoan trang, cùng với đám yêu ma quỷ quái ở đây, càng giống như một vị thần đến từ thế giới khác.
Bị nhiều ánh đèn chói vào mắt, chỉ hơi quay đầu đi, mày cũng không chút nhăn.
Ánh mắt bình tĩnh từ trong đám người quét một vòng, lập tức đi về hướng Lâm Tri Dạng cùng Minh Tiêu Kiều.
Lâm Tri Dạng có chút khẩn trương, theo bản năng lại đưa rượu lên môi.
Minh Tiêu Kiều kéo Lâm Tri Dạng ra, kéo theo cả giọng hoan hô: "Chị Úc Triệt tới!"
Úc Triệt lơ đãng liếc mắt nhìn cánh tay cô ấy đang khoác lấy tay Lâm Tri Dạng, thực mau khôi phục lại bình thường, cong khóe môi, đem hộp quà tinh xảo trên tay đưa qua, "Công chúa nhỏ, sinh nhật vui vẻ."
Minh Tiêu Kiều không nghĩ tới Úc Triệt cũng trêu ghẹo cô ấy, cười ha ha, từ trong khuỷu tay Lâm Tri Dạng rút tay ra, vui vẻ mà đẹp hộp quà ôm vào lòng.
"Cảm ơn chị."
Cô đối với đồ vật bên trong cũng không chờ mong, Úc Triệt có lẽ cũng chỉ tặng bộ trà đạo, bộ sách không được xuất bản nữa, hoặc là bộ trang sức tinh xảo.
Mấy cái đó cô ấy không thiếu, nhưng tâm ý là vô giá.
Minh Tiêu Kiều nghiêng đầu hỏi Lâm Tri Dạng: "Cậu còn nhớ chị Úc Triệt không, năm trước bữa tiệc sinh nhật tớ có giới thiệu cho cậu đó."
"Nhớ rõ," Lâm Tri Dạng bị bỏ quên nãy giờ, đứng thẳng người, khách khí gật đầu, câu nệ nói: "Chào Úc lão sư."
Úc Triệt tuổi trẻ tài cao, giảng viên khoa tiếng Trung của đại học Hoài Châu, gia đình nàng cũng nhà Minh Tiêu Kiều là quan hệ thân thiết lâu đời.
Cụ thể gia thế như thế nào, Lâm Tri Dạng cố tình không hỏi nhiều.
Minh gia nói ra đã cao, nhưng cánh cửa Úc gia còn muốn cao hơn, vốn không cùng đẳng cấp với người ta, Lâm Tri Dạng không có hứng thú hỏi thăm.
Úc Triệt nhìn cô, cảm xúc thoáng qua nơi đuôi mắt, cũng khách khí nói: "Xin chào."
Lâm Tri Dạng không đáp lời, nhận ra Úc Triệt đang âm thầm chế nhạo cô giả đứng đắn.
Minh Tiêu Kiều không biết làm gì ngoài đứng nhìn, nhưng không thể trách được, tính tình của Úc Triệt chính là như vậy.
Cùng người thân quen thì xa cánh, còn đối với người xa lạ đương nhiên sẽ không mấy nhiệt tình.
Mỗi năm chịu tới sinh nhật của cô ấy, chính là cho ba mẹ cô ấy đủ mặt mũi rồi.
Lâm Tri Dạng ngại buồn, ném Minh Tiêu Kiều lại cho Úc Triệt, chạy qua chơi cùng với mấy người bạn đại học khác.
Cô không thường tham gia những trò chơi kiểu này, vận khí thật sự quá xấu, thua phát điên, rượu phạt không ít ly.
Một giờ trôi qua, có điểm ngồi không được, tỏ vẻ khó chịu, đỡ trán nhíu mày giống như Đại Ngọc chuyển thế.
Vừa rồi đám người còn ầm ĩ náo nhiệt nay cũng cảm thấy thương tiếc, muốn đỡ cô đi nghỉ, bị cô uyển chuyển cự tuyệt, rồi tự mình chuồn vào nhà vệ sinh.
Sau khi bước ra, Úc Triệt khom lưng đứng trước gương dậm lại son môi, chỗ khuất sáng khiến khuôn mặt nàng trở nên lạnh lẽo hơn, màu sắc tươi sáng làm trôi đi phần nhiều sự nhạt nhẽo trên khuôn mặt ấy.
Vóc dáng một mét sáu chín dẫm giày cao gót, cả người tản ra hơi thở người sống người chớ lại gần.
Nàng ngước mắt, không nhanh không chậm liếc mắt nhìn Lâm Tri Dạng một cái.
Lâm Tri Dạng mắt lờ mờ say mông lùng nhìn vòng eo thước tha kia, buồn bực nghĩ, thật đáng chết, lại bộ dáng câu dẫn người này.
Giấu đầu lòi đuôi mà thu hồi tầm mắt, lịch sự mà dời đi, không nói chuyện, cúi đầu tập trung rửa tay.
Thấy Lâm Tri Dạng không nói chuyện với mình, bất mãn trong mắt Úc Triệt chợt lóe rồi biến mất, tầm mắt rơi vào ngón tay mảnh khảnh gầy gò dưới vòi nước, như lửa đốt, không tự nhiên mà dời ánh mắt.
Đến khi Lâm Tri Dạng chuẩn bị rời đi, nàng thấp giọng nói: "Uống ít một chút."
Nàng vừa rồi ở bên ngoài mơ hồ nghe thấy một câu "Mỹ nhân say rượu có một phong vị khác", liền nhịn không được cùng đi lại đây.
Nàng không thích những chỗ này, thế nhưng Lâm Tri Dạng tạm thời không chịu về, nàng đành phải ở lại lâu hơn.
Ánh mắt những đám người ngoài kia ngắm nhìn Lâm Tri Dạng, làm lòng ngực Úc Triệt thực không thoải mái.
Tựa như vô tình biết được có một đám khách không mời mà đến chuẩn bị trộm đến thăm vườn hoa nhà mình.
"Được." Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng nói một câu.
Mới đi được hai bước cô đột nhiên đỡ tường, hơi khom người.
Úc Triệt vội vàng đi qua đỡ lấy, vỗ nhẹ lưng cô, nhíu mày hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Tửu lượng Lâm Tri Dạng bình thường, vừa rồi chơi trò chơi quá sung, uống hơi nhanh, lúc này men say mới xộc lên.
Hơi thở thuộc về Úc Triệt phả trên mặt cô, hương vị lạnh lẽo nhàn nhạt làm cô thoải mái không ít, cô cong mắt cười: "Không sao đâu, em đi ngồi sẽ tốt thôi." Nói xong né tránh tay Úc Triệt, đỡ tường rời đi.
Bị né tránh, Úc Triệt yên lặng thu tay về.
Tự nghĩ mình không đúng mực, những trường hợp như vậy không nên cùng cô quá mực thân cận.
Nụ cười của Lâm Tri Dạng rơi vào mắt Úc Triệt, khiến nàng tự hỏi, làm sao một người có vẻ ngoài yêu nghiệt như này, lại có thể có nụ cười trong trẻo dịu dàng đến thế.
Thuần khiết cùng dục vọng hoàn mỹ kết hợp.
Úc Triệt đột nhiên không muốn trở lại đám đông kia.
Mùa thu Hoài Thành nhiều mưa, trong một tuần đều là nửa ngày nắng, nửa ngày mưa.
Về đêm trời đổ cơn mưa không ngớt, tựa như bật asmr, là phương pháp tự nhiên hay nhất để trị mất ngủ.
Thời gian gần 12 giờ, Lâm Tri Dạng lấy cớ say rượu từ biệt thự tư nhân nhà Minh Tiêu Kiều rời đi, Minh Tiêu Kiều không làm khó dễ, đích thân dẫn cô ra tận cửa.
Cùng náo nhiệt bên trong không giống nhau, màn đêm bên ngoài phá lệ yên tĩnh cùng lạnh lẽo đến lạ, cơn say của Lâm Tri Dạng tiêu tán không ít.
Cô đón xe đến một căn hộ, cho dù tài xế là một người phụ nữ, nhưng di động cô vẫn trong trạng thái nghe máy.
Tới địa chỉ đó, ở trong thang máy vừa ngân nga hát vừa sửa sang lại tóc, xoay xoay bả vai, không thèm quan tâm tới hình tượng mà ngáp.
Ra cửa thang máy chỉ có một căn hộ, Lâm Tri Dạng dựa vào cửa gõ vài cái, thuận tay kết thúc cuộc trò chuyện, nghe được bên trong tiếng bước chân không nhanh không chậm lại gần mở cửa.
Người nọ đã tẩy trang, mặt mộc làm khí chất nàng lãnh đạm hơn, mái tóc đen xõa dài ngang vai, áo ngủ màu xanh nhạt, dây thắt lưng dài trên váy ngủ ôm gọn eo thon.
Mùi thơm ướt át trên người nàng tỏa ra, quyến rũ vô cớ và rất câu người, nhưng biểu tình mỹ nhân vẫn nhàn nhạt, trong tay còn nắm di động.
"Khá hơn chút nào không?" Úc Triệt hiến có khi thanh âm ôn nhu quan tâm như vậy.
"Ừm."
"Đi rửa mặt đi."
Nàng đã cẩn thận rửa mặt chải đầu, lại kiên nhẫn ở nơi này chờ đợi, một đường lắng nghe điện thoại cô.
Đơn giản là vì ham muốn xác thịt, nhưng biểu hiện vẫn cứ phong kinh vân đạm.
Lâm Tri Dạng bỗng nhiên ác liệt muốn xé lớp mặt nạ lạnh lẽo này, giày xéo nàng để có thể thấy được cảm xúc chân thật nhất dưới lớp mặt nạ đó.
Tà niệm ác ý chợt lóe lên trong đầu rồi vụt tắt, Lâm Tri Dạng cũng không có làm gì, còn treo trên mặt mặt nụ cười tươi vô hại.
Cô nhận quần áo trên tay Úc Triệt, đứng ở cửa phòng tắm, gọi một tiếng: "Úc Triệt."
Úc Triệt đi đến bàn làm việc, nàng còn đang làm văn kiện, nghe thấy tiếng gọi mình, quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Tri Dạng im lặng, cô cũng không biết mình làm sao vậy.
Cô chính là muốn gọi nàng, muốn cùng nàng nói nhiều hơn một hai câu.
Nhưng không biết phải nói gì, Úc Triệt muốn nghe cái gì, có lẽ không muốn nghe.
Tâm tình cô bỗng trở nên kém đi.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, thời gian không còn sớm, lắc đầu nói: "Không có việc gì, chị làm việc đi."
Nói xong đóng cửa phòng tắm.
Úc Triệt hướng theo tầm mắt cô nhìn --- 00:53 phút.
Nàng nghĩ nghĩ ý tứ của Lâm Tri Dạng, đem notebook khép lại cất vào túi, không hề vội làm việc.
Căn hộ này được Lâm Tri Dạng thuê dài hạn, cứ một tháng các nàng sẽ đến đây ba bốn lần, nhưng Lâm Tri Dạng lại đem nơi này bố trí thật sự ấm áp.
Nội thất bằng gỗ cùng ánh đèn vàng ấm áp trong nhà, nến thơm hương cỏ lãng mạn, trên bàn là bộ lego Lâm Tri Dạng mới lắp một nửa, bình hoa lục sắc đang nở rộ, cuốn sách trên tủ đầu giường gần như đã đọc xong.
Lâm Tri Dạng hẳn là không phải tới một vài lần.
Cô ngày thường tới đây làm gì?
Úc Triệt chớp mặt không nghĩ ra được, trào phúng chính mình suy nghĩ miên man, dù sao thì cũng không phải mang nữ nhân khác tới đây hằng đêm.
Ngay sau đó lại nghĩ, làm sao nàng biết là sẽ không.
Dựa theo tần suất gặp mặt của các nàng, nếu Lâm Tri Dạng muốn giấu nàng, chỉ sợ rất đơn giản.
Hoặc là không cần phải giấu, mà ở trong lòng Lâm Tri Dạng, không cần thiết phải nói cho nàng biết, các nàng cũng không phải là người yêu.
Lần nọ lời Lâm Tri Dạng nói khi say rượu, cô ủy khuất nói mình rất muốn yêu đương, thế nhưng không có bạn gái.
Lúc đó người không thể không chăm sóc cô – Úc Triệt chỉ thản nhiên trả lời cô: "Em tìm được rồi thì nhớ nói rõ với tôi."
Úc Triệt nghe tiếng nước chạy trong phòng tắm, trong đầu vang lên giọng khi Lâm Tri Dạng ngân nga, bài của Dương Thiên Hoa.
Giai điệu đã được cô hiện đại hóa, nhưng nghe vẫn rất êm tai.
"Năm tháng dài, quần áo bạc."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...