"Chị..." Tư Băng thấy chị ngồi trên giường, nàng tiến lại gần chị, nhẹ giọng gọi.
Mộ Tuyết nghe được ba muốn Tư Băng tìm bạn trai, trong lòng rất khó chịu.
Tư Tư sẽ rời khỏi mình sao? Trong lòng Mộ Tuyết bất an không yên.
Vì thế cô không muốn nghe tiếp, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đó.
Mộ Tuyết sau khi trở về phòng mình cũng không biết bản thân muốn làm gì, ngồi trên giường mà trong đầu trống rỗng, không thể nghĩ được gì, cũng không muốn suy nghĩ gì.
Thấy Tư Băng vào, cô cố ý xoay người sang chỗ khác, không nhìn Tư Băng.
"Chị...Đừng không để ý đến em nha ! Vợ ah..." Tư Băng biết chị vì chuyện vừa rồi mà không vui, nàng ôm lấy chị, muốn an ủi chị.
"Ai là vợ của em ?" Mộ Tuyết đẩy Tư Băng ra, giận dỗi nói.
"Đương nhiên là chị rồi ! Chẳng lẽ còn có người khác !" Tư Băng lại ôm chị, ôn nhu nói.
"Chị không phải !" Mộ Tuyết lại đẩy Tư Băng ra.
"Hư ! Nói nhỏ chút !" Tư Băng nhanh chóng che miệng chị lại, sợ ba nghe được động tĩnh, đến lúc đó lại không biết giải thích như thế nào.
"A !" Tư Băng bị đau phải kêu ra tiếng.
Không ngờ Mộ Tuyết hung hăng cắn Tư Băng một cái, đến khi Tư Băng bị đau kêu ra tiếng, cô cũng không nhả ra.
Tư Băng biết chị không vui, sau khi kêu một tiếng kia thì nàng cố chịu đau không lên tiếng nữa, muốn chị hết giận.
Cho đến khi miệng có mùi máu tươi, Mộ Tuyết mới nhả ra.
Ngẩng đầu nhìn thấy Tư Băng đang có vẻ rất thống khổ nhưng hoàn toàn không phát ra tiếng gì.
"Đau không? " Mộ Tuyết đột nhiên cảm thấy rất hối hận, không thể trách Tư Tư, mình sao lại có thể đối với Tư Tư như vậy?
"Không đau !" Tư Băng vội vàng lắc đầu, không dám nói đau, tuy rằng xác thực rất đau.
"Vậy chị cắn thêm một cái !" Mộ Tuyết nói xong liền cúi đầu như muốn cắn tiếp.
"Đừng mà !" Tư Băng nhanh chóng rút tay về, sợ lại bị cắn.
"Ngốc !" Mộ Tuyết bắt lại cánh tay muốn rút về kia.
"Chị ...!đau !" Tư Băng đành phải nói thật, hy vọng chị hạ miệng lưu tình.
"Yên tâm ! Sẽ không cắn em nữa !"
Tư Băng nghe xong lời này thì không hề muốn rút tay về nữa, cầm lại tay chị, cũng thở dài một hơi.
"Chị xin lỗi, Tư Tư..." Mộ Tuyết nói xong liền khóc, có lẽ là uỷ khuất, cũng có thể là hối hận.
"Chị..." Tư Băng đau lòng ôm Mộ Tuyết vào trong ngực, để chị khóc một trận cho thoải mái, còn mình chỉ có thể ôm chị chặt hơn.
"Chị, tay em đau !" Tư Băng thấy chị khóc đủ lâu rồi, liền cố ý khiến chị chú ý.
Phương pháp vụng về này xác thực gây được sự chú ý của Mộ Tuyết.
"Uh, em đợi chút, chị đi lấy hộp thuốc băng bó cho em." Mộ Tuyết mặc kệ nước mắt vẫn còn trên mặt, chạy nhanh đi lấy hộp thuốc.
"Chị..." Tư Băng nhìn chị chuyên tâm băng bó cho mình, kìm lòng không được gọi chị.
"Sao ? Có chuyện gì?" Mộ Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chuyên tâm xử lý miệng vết thương.
"Không có gì, chỉ là muốn gọi chị thôi." Tư Băng dùng tay không bị thương nâng cằm chị, chậm rãi nâng đầu chị.
Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt chị.
Mộ Tuyết nhắm mắt lại, cô không hề muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ không nghe lời mà rơi xuống.
Tư Băng than nhẹ một hơi, hôn lên nước mắt đang không ngừng trào ra kia, quả nhiên sau một lúc nước mắt đã ngừng rơi.
"Em sẽ vĩnh viễn ở bên chị." Tư Băng kiên định hứa hẹn.
Mộ Tuyết ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tư Băng, rồi lại cúi đầu tiếp tục băng bó.
"Chị, cũng không cần băng đến vậy chứ !" Tư Băng nhìn tay bị băng như thành bánh chưng, cười khổ nói.
"Ngốc ! Đáng đời !" Mộ Tuyết không để ý đến lời nói của Tư Băng, vẫn tiếp tục băng bó.
"Chị !" Tư Băng dùng một tay ôm chặt Mộ Tuyết trong lòng, tựa hồ muốn cùng chị hoà thành một thể, nên nàng thật dùng sức để ôm ! Như là dùng toàn bộ sức của mình.
"Tư Tư sẽ tìm bạn trai sao ? " Mộ Tuyết hỏi.
"Không phải vừa mới nói em sẽ vĩnh viễn ở bên chị sao !" Tư Băng buông chị ra, hai tay bắt lấy hai bả vai của chị, làm cho chị nhìn thẳng vào mắt mình, chân thành nói.
"Nhưng mà, ba nếu biết thì sẽ đau lòng." Mộ Tuyết nói ra sự băn khoăn trong lòng.
"Này...tóm lại tin tưởng em, em sẽ giải quyết tốt.
Cho em chút thời gian được không? Em nhất định sẽ ở bên cạnh chị !" Tư Băng cam đoan với chị.
"Được ! Chị tin tưởng Tư Tư !" Mộ Tuyết nghe được lời cam đoan của Tư Băng, trong lòng yên tâm rất nhiều.
"Vậy chị có thể xuống lầu ăn sáng rồi phải không ?" Tư Băng lo lắng chị bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khoẻ.
"Nhưng mà, ba lại kêu em tìm bạn trai nữa thì sao ?" Mộ Tuyết lại lo lắng.
"Thiệt tình ! Vì sao ba chỉ kêu em ? Theo thứ tự thì nên kêu trưởng nữ trước chứ nhỉ !" Tư Băng bắt đầu trêu chọc.
"Em ! Đừng có đổ lên người chị ! Nếu Tư Tư muốn chị tìm, chị tìm một người là được chứ gì." Mộ Tuyết đánh trả.
"Không được, nếu chị không cần em, em làm sao bây giờ !" Tư Băng cố ý khoa trương thốt lên.
Quả nhiên Mộ Tuyết nhìn thấy biểu tình khoa trương của Tư Băng, cười khanh khách.
"Được rồi ! Đi ăn thôi !" Tư Băng thúc giục, nếu không thức ăn sẽ nguội lạnh mất.
"Chị muốn ăn bữa sáng do Tư Tư làm !" Mộ Tuyết đưa ra yêu cầu.
"Được !" Chỉ cần chị muốn ăn là tốt rồi.
"Thơm quá ! Tiểu Băng cư nhiên cũng nấu ăn ah.
" Má Lý đang thu dọn bàn ăn thì ngửi được mùi thơm truyền ra từ nhà bếp, ngạc nhiên nói.
"Đúng rồi, Tư Tư nấu ăn ngon lắm, dì Lý đợi lát nữa cùng ăn với con nha ! " Mộ Tuyết tự hào nói, giống như người được khen là bản thân mình.
"Được được, đợi lát nữa dì cũng nếm thử" Má Lý vui vẻ nói.
"Xong rồi !" Tư Băng bưng hai dĩa mì Ý đặt trước mặt chị và má Lý.
"Nhìn có vẻ ngon nha ! Tiểu Băng thật sự đã lớn rồi !" Má Lý nhìn món ăn đều đủ sắc hương vị, vui mừng nói.
"Dì mau nếm thử đi !" Tư Băng thúc giục, hy vọng nhận được sự tán thưởng của má Lý.
"Uh ! Thật ngon !" Má Lý vừa lòng gật gật đầu, "Nhưng mà Tiểu Băng vẫn là đừng thường xuyên vào nhà bếp, khói dầu không tốt cho cơ thể." Má Lý không quên dặn Tư Băng.
"Dạ không đâu, chỉ là ngẫu nhiên thôi " Tư Băng nhanh giải thích, bình thường cũng không có thời gian mà.
"Tiểu Tuyết, chúng ta thật có lộc ăn, đáng tiếc, ba con ra ngoài gặp bạn cũ rồi." Má Lý thay Hạ phụ tiếc nuối nói.
"Không sao, sau này có thể làm cho ba ăn mà." Tư Băng nói.
"Ba gặp bạn cũ gì ah?" Mộ Tuyết hiếu kì.
"Nghe nói có một lão chiến hữu ở nước ngoài mới về, còn có đứa con trai nữa." Má Lý vừa nói vừa xem xét sắc mặt Tư Băng.
"Vậy sao!" Mộ Tuyết nhìn ánh mắt má Lý tựa hồ hiểu được là đang muốn tạo quan hệ cho Tư Băng và con trai của vị lão bằng hữu này.
Mộ Tuyết cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, ngẩng đầu nhìn Tư Băng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tư Băng.
Tư Băng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ với chị.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...