"Em..." Tư Băng không ngờ lúc này chị lại đẩy mình ra, rất muốn giải thích, nhưng nghĩ lại vừa rồi mình quả thực đối với chị đã làm chuyện quá phận.
Tư Băng ảo não với những hành động vừa rồi của mình, nhưng mà đã làm rồi, bây giờ dù thế nào cũng không thể vãn hồi những tổn thương mà mình đã gây ra cho chị.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, tại sao lại có thể đối với chị như vậy ! lại thấy chị căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, càng thêm hối hận.
Lại "ba" một tiếng, Tư Băng tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình, chỉ có như vậy mới có thể tạ lỗi với chị.
Sau khi Mộ Tuyết khôi phục tinh thần lại, vừa thẹn vừa giận, Tư Tư cư nhiên lại đối với mình như vậy ! dùng loại ánh mắt "đáng sợ" như vậy nhìn mình, còn....còn....!Mộ Tuyết rốc cuộc cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Chỉ biết là muốn đẩy Tư Tư ra, bị Tư Tư ôm như vậy cảm thấy thật xấu hổ.
Vì thế dùng sức đẩy Tư Tư ra, nhưng mà không ngờ mình dùng quá nhiều sức, Tư Tư cơ hồ ngã sấp xuống.
Mộ Tuyết còn bởi vì chuyện vừa rồi mà xấu hổ, bất chấp nhìn xem biểu tình Tư Băng thế nào, vội vã mặc quần áo, nhưng vì vừa vội là vừa hoảng nên mặc mãi vẫn không xong.
Bỗng nhiên nghe một tiếng bạt tai, lập tức quay đầu thấy Tư Băng đang dùng sức tự đánh mặt mình, Mộ Tuyết không còn biết gì vội vã chạy đến bắt lấy tay Tư Băng.
"Tư Tư?" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng tràn đầy dấu tay trên mặt, đau lòng tột đỉnh, chỉ biết nhìn chằm chằm gương mặt đầy vết thương kia.
"Chị, em xin lỗi." Tư Băng không dám nhìn thẳng vào hai mắt chị, xấu hổ cúi đầu, nước mắt vô thanh vô tức chảy ra.
"Vì sao lại xin lỗi?" Mộ Tuyết vừa nói vừa đau lòng xoa xoa hai má sưng đỏ của Tư Băng.
"Em...!đối với chị làm chuyện quá đáng, không thể tha thứ, em.....em..." Tư Băng lo lắng nhìn sắc mặt chị, hy vọng chị đừng giận mình, đừng không tha thứ cho mình.
"Chị không có giận.
Chỉ là...chỉ là cảm thấy thật xấu hổ." Mộ Tuyết không muốn làm cho Tư Băng lo lắng, mặt đỏ nói ra những lời này.
Nhanh chóng cúi đầu, không muốn để Tư Băng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.
"Thật không! Chị không có giận em!" Tư Băng mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của chị, muốn từ trong ánh mắt của chị tìm câu trả lời khẳng định, nhưng mà chị lại cúi đầu.
Khi sắp nhụt chí thì thấy chị gật đầu.
Vui vẻ đến không biết làm gì thì phải, chỉ muốn đem chị ôm vào trong ngực, vĩnh viễn không buông ra, nhưng mà lại bị chị một lần nữa đẩy ra.
"Chị?" Không biết làm sao, không biết mình phạm sai lầm gì nữa rồi.
"Còn không ôm đủ sao? Chị muốn thay đồ, em mau đi ra đi." Mộ Tuyết hơi giận nói, không ngờ Tư Tư thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn một bộ dáng uỷ khuất, hiện tại cư nhiên lại muốn ôm mình.
"Chị, chị vẫn còn muốn ra ngoài sao?" Tư Băng thật cẩn thận hỏi, sợ chị bởi vì chuyện vừa rồi mà vẫn còn giận, dù sao thái độ của mình vừa rồi cũng thật ác liệt.
Chính là không ngờ câu trả lời của chị là khẳng định.
"Uh" Mộ Tuyết mặc đồ vào, nên không thấy được khi Tư Băng nghe mình trả lời "Uh" thì vô cùng kinh ngạc lẫn đau xót.
Tư Băng không ngờ chị bây giờ vẫn còn muốn cùng Phùng Mãnh đi chơi, chẳng lẽ những chuyện xảy ra vừa rồi tất cả đều là giả sao?
"Tư Tư, em làm sao vậy?" Mộ Tuyết thay đồ xong nhìn thấy Tư Tư vẫn không nhúc nhích ngơ ngác đứng trước mặt mình, nghi hoặc vạn phần.
"Chị vẫn là không chịu tha thứ cho em phải không? Cho nên muốn nhanh rời khỏi nơi này, không muốn nhìn thấy em! Muốn cùng Phùng Mãnh đi chơi, không trở về nữa! " Tư Băng tuyệt vọng nói.
"Ngốc, chị xuống lầu lấy đồ, túi của chị vẫn còn trên xe hắn." Mộ Tuyết gõ nhẹ vào đầu Tư Băng, cười nói.
"Em và chị cùng đi !" Tư Băng lo lắng chị đi một mình.
"Bộ dạng em như thế này sao ra ngoài gặp người khác được." Mộ Tuyết sờ mặt Tư Băng.
Tư Băng lúc này mới nhớ mặt mình bây giờ chắc đã đỏ lắm rồi, nhưng mà để chị một mình đi xuống thì không khỏi lo lắng, cái tên họ Phùng kia không phải người tốt.
Chị đã nói cùng hắn đi ra ngoài, bây giờ lại không đi, nói không chừng hắn sẽ làm chuyện gì quá đáng, huống hồ mình và hắn lại còn đang kết thù.
"Mặc kệ, em phải đi, em không yên tâm !" Tư Băng kiên quyết nói.
Mộ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Tư Tư vì mình mà không để ý đến hình tượng, Tư Tư thật sự quan tâm mình! Mộ Tuyết vui vẻ nghĩ, bất quá như vậy cũng tốt, làm cho Phùng Mãnh thấy bộ dáng Tư Tư xấu vậy sẽ không chú ý đến Tư Tư nữa.
Thì ra Mộ Tuyết đã sớm biết Phùng Mãnh không có ý tốt đối với Tư Băng.
"Được rồi, nhưng không được kích động nha." Mộ Tuyết không quên dặn Tư Băng, cũng không muốn Tư Băng bởi vì mình mà xảy ra xung đột với Phùng Mãnh, dẫn đến bị thương thì không tốt.
"Em sẽ cố !" Nếu hắn làm chuyện gì quá đáng, nhất định sẽ cho hắn biết mặt, đai đen TaeKwondo của mình không phải dễ chọc.
Tư Băng căm giận nghĩ.
"Thật hết cách với em." Mộ Tuyết xoa xoa vẻ mặt đang rất nghiêm túc của Tư Băng, kéo tay Tư Băng xuống lầu.
---------------
Hôm nay thêm 1 chương nữa nhé :)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...