Băng Tuyết Hoa

Ánh nắng mặt trời lấp lánh phủ xuống tòa dinh thự nguy nga. Bên
trong, cảnh tượng ngọt ngào ấm áp thực khiến người ta muốn mỉm cười.

– Viễn Kỳ!!! – Nữ nhân xinh đẹp mặc một kiện bạch y ôm lấy cổ nam nhân
anh tuấn đang chăm chú xem công văn, nàng lắc nhẹ người hắn – Viễn Kỳ…

– Ừ! – Nam nhân kia mặc kệ nàng lạm loạn trên người mình, mặt không đổi tay không dừng lấy thêm một tập công văn khác.

Người trước mặt không chút nào biểu hiện là để ý đến mình, tiểu mỹ nhân nhăn mũi phụng phịu – Em muốn xuất phủ một chút.

Đúng như dự đoán, nam nhân kia không cần suy nghĩ nhiều buông ra một câu – Không được!

Nàng đừng có vọng tưởng ở đằng sau lưng hắn làm loạn.

– Nhưng mà…

– Không được! – Tần Viễn Kỳ đặt tờ công văn xuống nghiêng người lại nhìn nàng, cực kỳ bình tĩnh nhắc nhở – Nàng đang bị phạt.

Chuyện này đúng là có thật!

Cách đây 3 ngày Hàn Băng Băng trốn ra khỏi vương phủ cùng với Bạch Diễm
Tuyết đi lễ hội. Tần Viễn Kỳ cũng dung túng để cho nàng đi. Ai ngờ nàng
lại chơi vui như vậy, bị Bạch Diễm Tuyết lôi kéo đến tận tối mịt mới về.

Khỏi phải nói, lúc nàng đi về phòng mình Tần Viễn Kỳ vẫn ngồi đợi nàng như
cũ, gương mặt xám xịt so với bầu trời đêm ngoài kia có lẽ còn đen hơn.

Vậy nên nàng liền bị phạt ngoan ngoãn ở trong vương phủ 7 ngày
không được ra ngoài. Còn hắn, đi ra đi vào chờ nàng cả đêm cuối cùng lại ngoại lệ bị bệnh, cảm mạo mấy ngày.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Băng Băng nhăn lại, càng nghĩ càng cảm thấy
bối rối cùng quẫn bách. Đấu tranh một hồi, lại thấy hình như
bản thân mình vừa quá đáng vừa không hiểu chuyện, nàng buồn
rẩu rủ mi, đôi tay trắng ngầm dần buông lỏng bờ vai của hắn.

Kẻ nào đó cuối cùng vẫn là không nỡ, nắm lấy bàn tay đang e dè
thu về của nàng. Tần Viễn Kỳ đặt công văn trên tay xuống, kéo
nàng ngồi lên đùi mình rồi ôm vào lòng, thở dài một tiếng.

– Nàng muốn xuất phủ đến thế sao?

Hàn Băng Băng mân nhẹ cánh môi, thành thật gật nhẹ đầu.

Hắn vuốt nhẹ gò má trắng mềm mại của nàng, cuốn lọng tóc đen
của nàng trong ngón tay – Không muốn ở lại trong vương phủ với
ta?

Hắn dù sao cũng là vì nàng mà đổ bệnh, nàng lại
không chút thương tiếc như vậy. Bên ngoài kia có nhiều thứ hấp
dẫn với nàng như vậy ư?

Nhưng nam nhân là hắn từ đầu đến
cuối vấn là kẻ không có tiền đồ, hết lần này đến lần khác
mềm lòng đối với nàng. Sự nuối tiếc trong mắt nàng vụt qua
trong nháy mắt bị hắn bắt được, cuối cùng cũng khiến hắn
thỏa hiệp thêm lần nữa.

Tần Viễn Kỳ âm thầm cười khổ, uy danh của Bắc Thành Vương hắn rốt cuộc là vứt đi đâu rồi?

Nhìn nàng ngoan ngoãn nghịch đường chỉ thêu tinh xảo trên y phục của mình, hắn nắm lấy tay nàng dịu dàng hỏi.

– Nàng muốn đi đâu?


Hàn Băng Băng khó tin ngửng đầu lên?

Hắn đổi ý?

Hai mắt nàng sáng lên, khuôn mặt tươi tỉnh nhìn hắn không dám tin rồi ào vào ngực hắn ôm cứng lấy.

– Viễn Kỳ, em vẫn biết chàng đối với em là tốt nhất mà!

Tần Viễn Kỳ vừa bất lực vừa buồn cười ôm lấy nàng – Thích như vậy cơ à?

Hàn Băng Băng lung tung gật đầu. Nàng sao lại không thích cho được?

– Được rồi! – Nếu đã thích như vậy thì hắn cứ chiều theo nàng một lần nữa đi – Ta đưa nàng đi.

– Thật sao? – Hàn băng Băng kinh hỉ hôn một cái lên má hắn – Viễn Kỳ! Cám ơn chàng.

.

.

.

– Tiểu thư! – Tiểu nha hoàn Liễu Nhi hốt hoảng nhìn theo bóng
trắng quent huộc đang lẫn trong dòng người tấp nập giữa con
đường lớn, luống cuống gọi vọng theo – Tiểu thư, tiểu thư đợi
nô tì với.

Bóng dáng yểu điệu của nữ tử ấy chạy đi vội vã, tiếng cười của nàng tựa như tinh linh ghé xuống trần gian
khiến bao người mê muội, khiến biết bao người không nhịn được
mà đưa ánh mắt đuổi theo bóng dáng của nàng,

Hai nam nhân
chậm rãi đi phía sau cẩn thận nhìn hai bóng nhỏ đang đuổi theo nhau phía trước. Nam nhân mặc lam y liếc mắt nhìn sang nam nhân
tuấn tú mặc trên người một bộ trường bào màu bạc cao quý,
thốt lên lời cảm thán.

– Tiểu thư sau khi tỉnh lại thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Người con gái đứng trong cơn mưa tuyết vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo
đó dường như chỉ còn lại trong trí nhớ. Minh Vũ nhiều lúc
cũng tự hỏi chính mình, liệu sự lạnh lùng đó có phải chỉ
là tấm lá chắn đề phòng của Hàn tiểu thư đối với Vương gia
khi đó hay không?

Bây giờ nàng lại sống động hoạt bát như vậy, quả thực cũng khiến Vương gia lo lắng không ít lần.

Tần Viễn Kỳ nhếch môi cười khổ. Hắn đương nhiên là nhìn thấy, Băng Nhi của hắn từ khi tỉnh dậy đến nay, từ ánh mắt cho đến nụ
cười đều sáng bừng sức sống, lại hiếu động như vậy. Dạo này
thậm chí còn bị Tuyết Nhi dạy hư, dăm ba ngày lại ở phía sau
lưng hắn cùng nhau làm loạn.

Nhưng so với trước đây, hắn lại càng yêu nàng như bây giờ.

Nàng bây giờ, đối với hắn không chút đề phòng, ánh mắt đó mỗi khi nhìn hắn lại mang theo mê luyến cùng yêu thường. Nụ cười vô tư
trên môi nàng hạnh phúc đến như vậy, mỗi lần nhìn thấy đều
khiến lồng ngực hắn nóng lên, từ đó dâng lên ý niệm muốn giữ
gìn nụ cười xinh đẹp của nàng mãi mãi.

Nhìn ánh mắt
của chủ tử càng lúc càng dịu dàng, Minh Vũ liền thử dò xét – Công tử, đây là lần thứ bao nhiêu người phá lệ rồi?


Khuôn mặt của Tần Viễn Kỳ phút chốc nghiêm lại. Hắn nhìn Minh Vũ
cảnh cáo rồi hừ một tiếng, mở bung chiết phiến trong tay rồi
sải bước bỏ đi. Tuyệt đối không đem câu hỏi của Minh Vũ để ở
trong đầu mà lờ đi triệt để.

Minh Vũ nén cười nhìn chủ
tử, lại nhìn tiểu nha đầu đang luống cuống chạy theo tiểu thư
của mình ở phía trước, bất giác lắc đầu thở dài.

Thật là…

.

Hàn Băng Băng chạy đến một hồ nước thật lớn. Nước trong hồ trong
xanh, lác đác trôi nổi những cánh hoa màu hồng nhạt. Trên bờ,
hàng liễu xanh rờn rủ bóng, nhành liễu mềm mại đung đưa trong
làn gió dịu dàng cùng chiếc cầu xinh đẹp bắc qua khiến nàng
không thể không thốt lên.

– Đẹp quá!

Nàng vươn tay ra
trước, ngón tay đan xen những nhành lá liễu đang xào xạc rung
động trước gió. Gió thổi qua cuốn tung vạt áo tráng và mái
tóc dài của nàng, mang theo hương thơm của hoa cỏ thấm nhuần
trong không gian. Nàng dương như cũng có thể mơ hồ nhìn thấy một khung cảnh xa xưa, người nam nhân lạnh lùng tuấn tú, trên người
là một bộ y phục màu trắng tinh phiêu dật nắm lấy bàn tay của thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.

Một vòng tay mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy eo nàng, Tần Viễn Kỳ cúi đầu bên tai nàng
khẽ hỏi – Nàng nhìn gì thế?

Hàn Băng Băng dang đôi tay như
muốn ôm lấy khung cảnh trước mặt,làn môi đỏ thắm nở một nụ
cười mãn nguyện – Chàng biết không? Lần đầu tiên cha mẹ em gặp
nhau chính là nơi này!

Tần Viễn Kỳ mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc của nàng – Nàng lại nhớ được một chút rồi à?

Hàn Băng Băng gật gật đầu, nàng dựa người bên ngực hắn híp mắt
nhìn ra xa – Cha của em là một nam nhân tuấn tú vô cùng.

Nhìn dáng điệu thỏa mãn đến híp mắt của nàng, Tần Viễn Kỳ cúi
đầu hôn nhẹ lên thái dương của nàng một cái – Rất tuấn tú sao?

Đâu chỉ có tuấn tú thôi, cha nàng còn là người rất lạnh lùng
nữa. Nàng vẫn luôn thắc mắc, bộ dạng của cha nàng vừa lãnh
đạm vừa ít nói, vậy mà lại đem mẹ nàng ôm vào lòng sủng ái
đến như vậy.

– So với ta thì thế nào?

Nam nhân phía sau nàng đột nhiên hỏi.

Hàn Băng Băng quay đầu lại, nhíu mày xem xét hắn một hồi rồi đắc
ý nói – Cha em đương nhiên là sẽ đẹp hơn chàng.

Tần Viễn Kỳ bật cười nhéo má nàng. Nha đầu này… nói chuyện thực không nể tình chút nào hết.

Phía bên kia Minh Vũ đi đến bên Liễu Nhi, nhìn nàng đang bối rối sửa lại đầu tóc rối loạn, hắn thở dài một tiếng – Muội đuổi như vậy mà không thấy mệt sao?


Thật là… đuổi đã không được, lại còn đem bản thân thảm hại thành như vầy.

– Kia không phải là Hoàng công tử sao? – Tiếng nói ngạc nhiên cao vút như hoàng oanh từ phía sau truyền tới.

Là ai gọi vậy?

Hàn Băng Băng hiếu kỳ quay đầu lại Cách nàng không xa có vài nữ
nhân xinh đẹp, khuôn mặt phong nguyệt được trang điểm kỹ càng
mặc trên người những y phục hoa phấn bắt mắt. Mà người các
nàng đang nhìn, rõ ràng chính là nam nhân đang ôm nàng trong
ngực – Tần Viễn Kỳ.

Các nàng đi về phía họ, một người chớp mắt hướng về phía Tần viễn Kỳ mà nũng nịu,

– Hoàng công tử, dạo này sao công tử lại không đến Hồng Phấn Lâu vậy? Thiếp thực sự rất nhớ ngài.

Tần Viễn Kỳ nghe lời nàng ta nói thì khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng nhận thức được đám nữ nhân này là ai.

Là nữ nhân ở Hồng Phấn Lâu ngày trước hắn đã từng thưởng dụng qua.

– Mi Nhi nói đúng đấy! – Nữ tử yêu kiều xinh đẹp nhất trong số
họ cau mày đáng thương, biểu hiện vừa mong manh vừa yếu đuối
vươn tay chạm đến bờ vai của hắn – Hoàng công tử, đã lâu rồi
người không tới thăm Chi Hương.

Nàng ngày ngày đều chờ đợi hắn đến tìm nàng. Nhưng nam nhân này gần một năm nay lại mất
tích không thấy chút bóng dáng, thì ra…

Ánh mắt sắc sảo
của nàng liếc qua Hàn Băng Băng đang đứng bên cạnh hắn, trong
đáy mắt dâng lên căm tức cùng ghen tị.

Là vì nữ nhân này ?

Ánh mắt lộ liễu không chút che giấu của Chi Hương khiến Hàn Băng
Băng nhíu mày, nét mặt vô thức càng trở nên lạnh lùng. Những
nữ nhân này đối với hắn có nhận thức, lời nói cùng cử chỉ
lại vô cùng thân mật. Tất cả đều cố ý không thèm để tâm đến
sự hiện diện của nàng. Mà nữ nhân nổi bật nhất kia, ánh mắt
của nàng ta đối với nàng còn có vài phần ghen ghét lẫn thách thức.

Đây đều là nữ nhân của hắn sao?

Nàng nhìn
lướt qua gương mặt của tất cả bọn họ, tâm tình trong phút chốc trở nên rất xấu. Nàng không muốn ở lại cho các nàng ta bình
phẩm, cũng không muốn ở lại để nhìn họ ôn lại chuyện cũ.

Tần Viễn Kỳ tinh ý phát hiện ra sự khác thường của nàng. Hắn
nắm lấy tay nàng siết thật chặt, thanh âm vạn phần không kiên
nhẫn hướng về phía Chi Hương mà buông lời cảnh cảo.

– Chi Hương!

Nữ nhân này tốt nhất là nên khôn ngoan một chút.

Biết được tâm tình của hắn trở nên không tốt, Chi Hương lập tức
thức thời mà cúi đầu – Vậy thiếp xin phép cáo từ, không ở
lại làm hỏng nhã hứng của công tử nữa.

Những nữ nhân đi
cùng nàng ta đều tỏ vẻ không cam lòng mà liếc nhìn Tần Viễn
Kỳ. Nhưng cuối cùng cũng lũ lượt cúi đầu rời đi. Chi Hương
nhìn đôi nam thanh nữ tú bên hồ Ái Vọng ân ái hòa hợp kia,
khóe môi mơ hồ cong lên rồi xoay người đi mất.

Minh Vũ cảm
giác không khí hiện tại không thích hợp cho lắm, liền imlawngj
nắm lấy Liễu Nhi kéo ra xa, để lại sự tiêng tư cho hai vị chủ
tử.

– Băng nhi! Chúng ta…


– Họ là nữ nhân của chàng có phải không? – Hàn Băng Băng ngước đầu nhìn vào mắt hắn. Lời nói ra, nàng lại cười khổ trong lòng. Hỏi thì có ích gì chứ? Không phải nàng đã
biết từ lâu rồi sao?

– Băng Nhi! Nàng đừng nghĩ ngợi lung tung –
Tần Viễn Kỳ ôn nhu vuốt nhẹ trên bờ má nàng, ánh mắt kiên định trấn an
nàng – Ta bây giờ chỉ có mình nàng.

Tâm nàng chùng xuống, cúi đầu tránh đi bàn tay ấm áp của hắn.

– Băng Nhi?

– Em… – Hàn Băng Băng ngắm nhìn tuấn nhan của hắn. Hắn yêu nàng, điều
này nàng biết rất rõ. Nhưng khi nghĩ đến những động chạm âu yếm
của hắn với nàng, hắn cũng đã từng dùng với những nữ nhân
khác, trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên khó chịu. Khi
chứng kiến các nàng đối với hắn thân thiết tiếp cận như thế,
nàng lại không nhịn được mà ghen tuông.

Đúng vậy! Là ghen tuông.

Dù biết rằng nàng không thể như vậy, nhưng nàng vẫn ghen.

Nàng không muốn bất cứ nữ nhân nào chạm vào hắn, một chút cũng không được.

Tần Viễn Kỳ nhìn biểu hiện của nàng, trong đầu đột nhiên nảy lên
một ý nghĩ khiến lồng ngực của hắn đột nhiên nảy lên.

– Nàng… ghen?

Hàn Băng Băng mím chặt môi, bàn tay trong ống tay áo siết chặt lại.

Hắn đoán đúng rồi?!

Mâu quang của hắn nheo lại. Tần Viễn Kỳ bước chân tiến đến gần
nàng hơn, trong lòng dâng lên một luồng vui sướng không thể hình
dung. Tiểu mỹ nhân này cuối cùng cũng không uổng phí tâm tư của hắn, nàng cuối cùng đã biết ghen rồi.

Hắn quả thật rất muốn ngửa mặt lên trời mà cười lớn, không nhịn được mà vươn
tay đem thân thể nhỏ nhắn của nàng ôm vào ngực hôn xuống mặt
nàng – Tiểu nha đầu, nàng đúng là biết cách khiến ta vui vẻ
mà!

Hai má nàng vì bị hắn trêu ghẹo mà đỏ bừng lên,
giãy dụa trong ngực hắn – Chàng làm cái gì vậy? Người ta nhìn cho…

Nãy giờ biết bao nhiêu con mắt nhìn về phía. Hắn thì
thấy không hề gì những đâu có nghĩa là nàng cũng như vậy chứ?

– Xấu hổ sao?– Hắn gian xảo ôm nàng càng thêm chặt, gương mặt anh tuấn sán tới – Ta còn muốn hôn nàng ngay giữa phố nữa kìa.

– Chàng… – Ngón tay thanh mảnh của nàng vội bịt miệng hắn lại. Người
này có thể nào đừng có một lúc lại thốt ra lời nói kinh
thiên động địa như vậy không?

Tần Viễn Kỳ bật cười ôm
chặt lấy eo nàng, bạc môi ghé sát bên vành tai nàng mà thì
thầm thật nhỏ – Bảo bối, nàng không tin ta sao?

Tim gan của hắn đều đã giao cho nàng hết rồi, nàng vẫn còn cảm thấy lo lắng nữa sao?

Hàn Băng Băng im lặng quàng tay qua bờ vai hắn, nép sát vào lòng
hắn. Cảm nhận được trái tim của hắn đang đập nhịp nhàng mạnh
mẽ trong lồng ngực, trái tim nàng cũng vô thức mà nhảy loạn
lên.

– Em đương nhiên là tin chàng.

– Vậy là được rồi!

Chỉ cần nàng tin tưởng hắn là đủ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui