Sau lại Lục Miêu còn đến bệnh viện mấy lần với ba mẹ nữa, những lúc đó Giang Hạo Nguyệt đều tỉnh.
Trẻ con tựa hồ rất thích chơi với bạn lớn hơn mình, Lục Miêu cũng không ngoại lệ, huống chi trong mắt cô bé cậu còn rất đẹp.
Màu mắt của cậu nhạt hơn của cô rất nhiều, đó là một màu nâu nhạt, làm cô bé nhớ đến những bức tranh minh hoạ sông núi trong sách ngữ văn, rất xa xăm, rất yên bình.
Mà Giang Hạo Nguyệt thật sự cũng rất an tĩnh. Cậu có thể nằm im không động nhìn chằm chằm trần nhà suốt cả một buổi chiều, hầu hết trẻ con ở tuổi này không ai như vậy. Theo cách nói của Lâm Văn Phương, đây gọi là “Hiểu chuyện”, “Ngoan ngoãn”, tất cả đều là những tính từ tốt đẹp mà Lục Miêu chưa từng được khen.
Thấy bên ngoài trời nắng đẹp, Lục Miêu bèn kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, nhuộm tóc Giang Hạo Nguyệt thành một màu vàng sáng rất đẹp.
Sau đó Lục Miêu lại bắt đầu trò chuyện với cậu: “Anh ơi, khi nào thì anh mới khoẻ? Trong bệnh viện không thể đá cầu, em muốn đi ra ngoài chơi.”
“Anh đã lắp ráp người máy lần nào chưa? Em có rồi đó.”
“Anh ơi, anh biết Ultraman không? Em có một cái thẻ game 5 anh em siêu nhân đó.”
“Anh ơi, em sờ tóc của anh được không?”
Bình thường Giang Hạo Nguyệt không bao giờ ừ hử gì, nhưng nếu Lục Miêu nói nhiều quá, cậu cũng sẽ đáp lời cô.
“Cậu đừng nói chuyện nữa được không?”
“Dạ?!” Lục Miêu tức giận mà ngậm miệng.
Không có ba mẹ, trong phòng bệnh cũng không có gì để chơi, lại bị câu nói kia của bạn Giang đả kích, Lục Miêu bèn đưa mắt nhìn quanh, cố ý làm lơ cậu.
Bỗng nhiên ánh mắt cô bé đảo qua thùng rác bên giường cậu, và phát hiện bên trong nằm một cái gì đó rất quen mắt.
Nhìn kỹ lại, không sai — là sô cô la! Giấy gói còn nguyên, là vị quả hạch cô bé thích nhất.
Giang Hạo Nguyệt ném sô cô la mà cô cho cậu.
Sáng nay lúc Lục Miêu ra cửa, chọn tới chọn lui cả buổi, cô bé mới nhịn đau quyết tâm cầm nó tặng cho anh trai xinh đẹp. Nào ngờ cô bé vừa tặng, cậu lại ném vào thùng rác.
Lục Miêu quả thực không dám nghĩ, ngoài sô cô la, còn có nào nho khô, bánh gạo, bánh quy kem…
“Anh bị ngốc à?” Cô bé tức giận mắng cậu: “Anh không ăn sao không để cho em?”
Sau đó, Giang Hạo Nguyệt nhìn cô bé móc thanh sô cô la ra từ trong thùng rác.
“Xoẹt xoẹt” — nhanh nhẹn xé giấy gói.
“Rột rột” — vội vàng nhai mấy miếng.
“Ực ực” — nuốt xuống.
Cô bé còn vừa ăn vừa trừng cậu, sau khi ăn xong câu nói đầu tiên là: “Còn cái nào không?”
Trên phiếu điểm cuối kỳ năm lớp 1, chủ nhiệm lớp nhận xét về bạn học Lục Miêu thế này “Tính cách lạc quan”, mẹ Lâm thầm nghĩ, chính xác thì con bé này “không tim không phổi” thì có.
Liếm liếm vị ngọt còn sót lại trong miệng, cuối cùng Lục Miêu cũng làm cho cậu bé “Giang Hạo Nguyệt không thích cô” cảm nhận được sự tức giận của cô bé khoảng chừng mười giây. Trong đầu loé sáng, cô bé bỗng nghĩ đến, sau này mỗi lần mình đến thăm Giang Hạo Nguyệt, sẽ được tận 3 thanh sô cô la.
Đến đây, Lục Miêu lại vui vẻ.
Khi Giang Hạo Nguyệt xuất viện, đã là cuối thu.
Tiền chữa bệnh, tiền ăn, tiền nằm viện, tiền thuê hộ công, còn có những khoản tiền linh tinh khác trong mấy tháng qua cơ hồ đã vét sạch của cải của Lục Vĩnh Phi.
Giang Nghĩa không phải là người hiền lành, thái độ của Lục Vĩnh Phi càng tốt, ông ta càng đòi hỏi. Lần gần đây nhất, ông ta mở miệng đòi Lục Vĩnh Phi phí tổn thất tinh thần, tiền cho Giang Nghĩa không khác nào ném vào một cái động không đáy.
Lục Vĩnh Phi bán xong nhà, dọn đến ở sát vách Giang gia.
Đó là một nhà dân xây trái quy hoạch, tổng cộng có bốn lầu, ở hơn mười hộ dân. Tiền thuê khá rẻ, nhưng điều kiện khá tệ. Phòng vệ sinh và phòng tắm đều phải dùng chung, tầng dưới cùng có người dựng một cái lều lớn dùng để trồng rau và nuôi gia cầm, đi đến gần mùi rất hôi, chuyện nuôi gà mà Lục Vĩnh Phi hứa với Lục Miêu chính là ở chỗ đó.
Tiền thuê hộ công để chăm sóc mỗi ngày quá đắt, hai vợ chồng ông Lục đã bàn bạc xong, trong lúc đợi Giang Hạo Nguyệt khôi phục được cơ bản, có thể tự lo liệu vệ sinh cá nhân, thì bọn họ sẽ bớt thời gian để chăm sóc cậu.
Nhà Giang Hạo Nguyệt ở lầu hai, tuy cậu đã có thể mang chân giả, nhưng vẫn chưa tự đi được.
Vì vậy Giang Nghĩa phụ trách mang xe lăn, Lục Vĩnh Phi thì cõng cậu bé.
Lục Miêu cũng tới hỗ trợ. Cô bé tay trái cầm xô nước, trong lòng ôm một cái thau rửa mặt, đi theo phía sau ba mình, bước từng bước một lên cầu thang.
Đây là lần đầu tiên Lục Miêu cảm nhận được Giang Hạo Nguyệt bị thương nghiêm trọng đến mức nào.
Bình thường nhìn cậu nằm ở trên giường bệnh, trong lòng cô bé còn thầm ước ao được như cậu, không cần đi học, không cần dậy sớm, không cần làm bài tập.
Cô bé cho rằng tới khi cậu xuất viện, chân cậu sẽ lành.
Tay phải của Lục Vĩnh Phi đỡ chân phải của cậu bé, còn phía tay trái, là một ống quần trống không.
Mỗi một bước lên bậc thang, ống quần sẽ lắc lư qua lại.
Ánh mắt Lục Miêu mải miết đuổi theo chuyển động của ống quần.
Trọng tâm của Giang Hạo Nguyệt không ổn, được cõng rõ ràng không thoải mái, tư thế cố hết sức vịn vào người Lục Vĩnh Phi trông như lúc nào cậu cũng có thể ngã xuống.
Lục Miêu thấy thế rất lo lắng, nhưng cô bé không biết phải làm gì. Suy nghĩ một lúc, cô cầm thau rửa mặt trong lòng điều chỉnh góc độ một chút, đưa miệng hướng ra ngoài.
Sau khi về đến nhà, Giang Hạo Nguyệt nói tiếng “Cảm ơn” với Lục Miêu đã cầm thau giúp cậu.
“Em, em sẽ thường xuyên đến chơi với anh!” Lục Miêu hứa. Trong lòng cô bé lại không kìm được tiếc nuối vì trong khoảng thời gian này không được ăn nhiều sô cô la nữa rồi.
Giang Hạo Nguyệt không đáp lời cô.
Riêng vợ chồng ông Lục nghe xong câu này lại cảm thấy hết sức vui mừng.
— Hai bạn nhỏ cảm tình thật tốt. Bây giờ không cần cho Lục Miêu sô cô la để làm thù lao, cô bé cũng đã tự nguyện chơi với bạn Giang rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...