Dứt lời, nàng lại tự nhiên khoác tay lên khuỷu tay Lục Thảng, cười nói, “A huynh, muội đã nghe ngóng rồi, đám sơn tặc này là tội phạm nguy hiểm mà triều đình đang truy nã, đầu của tên cầm đầu kia có giá mười lượng bạc, hiện tại đã sa lưới thì phải giao cho triều đình xử lý, đến lúc đó tiền thưởng...!Tạ ơn thì chúng ta không cần, nhưng mười lượng bạc tiền thưởng kia là chúng ta nên được nhận.”
Lục Thảng định gỡ tay nàng ra nhưng lại nhìn thấy Đào Dĩ Khiêm đang đứng đó nhìn chằm chằm, bèn mặc kệ nàng, nghe nàng nói vậy, hắn vừa định lên tiếng thì Đào Dĩ Khiêm đã phụ họa theo, “Đúng vậy, đúng vậy, là hai vị tự mình bắt được bọn chúng, tiền thưởng này tất nhiên thuộc về Lục huynh và tiểu muội muội rồi.
Chỉ là đám sơn tặc kia người đông thế mạnh, không thể thiếu chúng ta áp giải bọn chúng về kinh thành giao cho triều đình được.
Đợi ngày mai trời quang mây tạnh, chúng ta cùng lên đường đi.”
“Được thôi, vậy trước tiên đa tạ Đào huynh.” Minh Thư cười ngọt ngào, đồng ý thay Lục Thảng.
Lục Thảng nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn Minh Thư.
Minh Thư bèn kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói, “A huynh, huynh đừng có cố chấp như vậy.
Chúng ta đến kinh thành cũng chẳng có họ hàng thân thích gì, đã có duyên gặp gỡ, kết giao thêm bằng hữu cũng tốt mà, đúng không? Hơn nữa, huynh nghĩ xem, mười lượng bạc đó cũng đủ bù đắp vào số bạc chúng ta đã mất, đây là phần chúng ta đáng được nhận, đâu cần thiết phải vì giữ lễ nghĩa mà từ chối.”
Nàng rất hiểu tính hắn, mỗi lời nàng nói ra đều đánh trúng vào điểm yếu của hắn, khiến Lục Thảng không thể phản bác được.
Hắn im lặng, nàng coi như hắn đã đồng ý, cười càng thêm vui vẻ, nhón chân đặt tay lên vai hắn, đè hắn xuống, làm như huynh đệ tốt, nàng nói, “A huynh, huynh cứ yên tâm, muội đã nghĩ thông rồi.
Sau này, muội sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, huynh chỉ cần chuyên tâm đọc sách, thi đỗ công danh là được, huynh muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, không gì không làm được, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp.”
Lục Thảng ngẩn người, nhìn nụ cười rạng rỡ như hoa của Minh Thư ngay trước mắt, lấp lánh như ánh dương, ấm áp lòng người.
Huynh muội sao...!Xem ra nàng tiếp nhận rất nhanh, ngược lại là hắn, cần rất nhiều thời gian để thích ứng với việc trong cuộc đời này bỗng nhiên lại có thêm một người “muội muội”.
Bão tuyết đến nhanh, đi cũng nhanh, ngày thứ hai gió ngừng tuyết tan, đến ngày thứ ba thì trời quang mây tạnh.
Chỉ là tuyết đọng bên ngoài quá dày, xe ngựa không tiện di chuyển, Lục Thảng cùng tiêu đội nhà họ Đào bị chặn lại ở nơi hoang vu dã lĩnh này suốt năm ngày mới có thể tiếp tục lên đường.
Minh Thư đã kết thân được với mọi người trong tiêu đội, đặc biệt là Đào công tử Đào Dĩ Khiêm.
Sau khi nghe Minh Thư thêm mắm thêm muối kể về đêm kinh hoàng hôm đó, Đào Dĩ Khiêm vô cùng bội phục hai huynh muội, coi Minh Thư như một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, chỉ thiếu nước kéo hai người lại kết bái huynh đệ.
“Lên đường thôi, muội bớt nói vài câu đi!” Lục Thảng thật sự không thể nhịn được nữa khi thấy nàng lừa gạt người khác như vậy.
Lúc lên xe ngựa, Đào Dĩ Khiêm còn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, lưu luyến không rời nhìn về phía này.
Nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng y và Minh Thư mới là huynh muội ruột thịt.
Cảnh tượng này khiến Lục Thảng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
“Nhiều bạn bè thì nhiều đường đi mà.” Minh Thư đỡ Tằng thị vào trong xe ngựa rồi quay đầu đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lục Thảng, vẫy tay chào Đào Dĩ Khiêm.
Xe ngựa vừa mới khởi hành, tốc độ còn rất chậm, Lục Thảng đã vung roi ngựa lên, quất một tiếng thật kêu, con ngựa lập tức tăng tốc phi nhanh về phía trước.
Minh Thư bị xóc nảy đến mức ngã nhào vào người Lục Thảng, phải mất một lúc lâu mới có thể vịn vào tay hắn ngồi dậy, nàng oán trách, “A huynh, huynh làm gì vậy?”
Lục Thảng quay đầu nhìn lại, chiếc xe ngựa rách nát của bọn họ đã bỏ xa tiêu đội nhà họ Đào ở phía sau, ngay cả bóng dáng của Đào công tử cũng chẳng thấy đâu, tâm trạng hắn lúc này mới tốt lên đôi chút, hắn nói, “Đánh xe.
Nếu muội không ngồi vững thì vào trong mà ngồi.”
“Muội không vào.” Minh Thư trùm khăn kín mít, chỉ để lộ mỗi đôi mắt giống hệt Lục Thảng, nàng liếc mắt nhìn hắn, khiêu khích, “Muội muốn ngồi cùng huynh, huynh kể cho muội nghe về quá khứ của muội đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...