Bị bọn chúng nhìn chằm chằm như vậy, Minh Thư cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng vội vàng né tránh, nhưng hai tên kia đã nhận ra nàng, chúng nhanh chóng bước ra khỏi quán.
Minh Thư nhìn thấy vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, nàng quay người bỏ chạy về phía y quán, nhưng đường về đã bị chặn đứng.
Hai tên kia hiển nhiên là nhắm vào nàng mà đến, chúng chia nhau ra, bao vây nàng từ hai phía.
Người đến rõ ràng là kẻ xấu.
Minh Thư không kịp suy nghĩ, nàng theo bản năng chạy vào một con hẻm nhỏ.
Nàng vừa mới chạy được một đoạn, đã nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng vũ khí va chạm vào nhau.
Minh Thư sợ hãi quay đầu lại nhìn, thì thấy hai tên kia đã rút đao ra, ánh đao sắc lạnh lóe lên trong đêm tối, khiến nàng sợ đến mức chân tay rụng rời.
Rõ ràng là bọn chúng muốn giết người diệt khẩu!
Đầu nàng lại giật giật đau, nhưng nàng nào còn tâm trí mà bận tâm, chỉ muốn giữ được cái mạng nhỏ này.
Chạy vội được vài bước, phía sau đã có tiếng gió rít lên.
Nàng hốt hoảng ôm đầu ngồi thụp xuống, may mắn né được lưỡi đao chém tới từ phía sau, nhưng chiêu thứ hai ập đến, nàng không cách nào tránh khỏi.
Đúng lúc nguy cấp, từ con hẻm nhỏ bên cạnh bất chợt có một cước bay ra, đá mạnh vào ngực kẻ kia.
Minh Thư còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị người ta nắm lấy.
Lòng bàn tay vẫn ấm áp như vậy, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, kéo mạnh nàng vào con hẻm nhỏ.
"Đi theo ta."
Lục Thảng như từ trên trời rơi xuống.
Con hẻm rất chật hẹp, chỉ đủ một người đi.
Minh Thư bị Lục Thảng kéo ra sau lưng bảo vệ, đầu nàng bỗng nhói đau, tim đập thình thịch.
Bóng người chao đảo trước mắt khiến nàng hoa cả mắt.
Lục Thảng ra tay rất nhanh, không hề ham chiến, tung quyền cước đánh lui kẻ đuổi theo phía trước, rồi xoay người kéo Minh Thư chạy về phía đầu hẻm bên kia.
Tiếng bước chân phía sau vẫn bám riết không tha, Lục Thảng xoay người, nửa ôm nàng vào lòng, tiện tay hất tung những thứ đồ lặt vặt chất dựa vào tường xuống để cản bước truy binh, sau đó lại nắm lấy tay Minh Thư, không ngoảnh đầu lại mà chạy ra khỏi con hẻm chật hẹp.
Minh Thư bị hắn kéo chạy như bay một hồi, cũng chẳng biết bao lâu, hai người đã chạy đến chỗ không người, phía sau không còn tiếng truy đuổi nữa, nàng mới kéo ống tay áo Lục Thảng, cúi người xuống thở hổn hển, bắp chân run rẩy, lời nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu với hắn, ra hiệu mình không chạy nổi nữa.
Lục Thảng xoay người lại, vỗ nhẹ lên lưng nàng cho nàng dễ thở, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng đám người kia đuổi tới.
Nghỉ một lúc lâu, cuối cùng Minh Thư cũng bình tĩnh lại được, nàng ngẩng đầu lên, thở dốc: "Không ngờ… huynh còn biết đánh nhau…"
Lục Thảng này, nhìn cao gầy nho nhã, là một người đọc sách, vậy mà không ngờ lại có chút công phu quyền cước, đánh nhau cũng ra dáng vẻ lắm.
Lục Thảng liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, không nói gì - nàng thật sự đã quên rồi.
Tuy hắn là người đọc sách, nhưng không hề yếu đuối, bởi vì trong nhà chỉ có mẹ góa con côi, khi còn nhỏ, hắn và Tằng thị đã phải chịu không ít ức hiếp, hắn cũng từng là kẻ đánh nhau đầu đường xó chợ, suýt chút nữa thì trở thành đầu mục đám du côn ở ngõ Trường Khang, là Tằng thị đã vừa khóc vừa lôi hắn về chính đạo.
Những chuyện này, Minh Thư vốn đều biết, nhưng bây giờ, cùng với những chuyện cũ kia, nàng đều quên hết rồi.
"Những kẻ đó… rốt cuộc là ai…" Trong lòng Minh Thư đầy nghi hoặc, nóng lòng muốn biết đáp án.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện, muội còn đi được không? Nếu đi được thì chúng ta mau trở về y quán." Hắn đỡ nàng dậy.
Minh Thư gật đầu, theo sát phía sau hắn.
Y quán cách đó không xa, hai người đi đường tắt nên rất nhanh đã đến nơi.
Tằng thị đã tỉnh, thấy Minh Thư không thấy đâu, lo lắng đi tìm, thấy hai người họ trở về, bà mới yên tâm, bước tới nắm lấy tay Minh Thư, nói: "Con đi đâu vậy? Vừa mới xuống giường được đã chạy lung tung, bên ngoài gió to, coi chừng nhiễm bệnh." Nói rồi lại trách con trai, "Con cũng vậy, đi mấy hôm rồi không thấy thư từ gì, chẳng biết người ta lo lắng hay sao?"
Lục Thảng không cãi lại, Tằng thị lại lải nhải đi vào nhà, muốn chuẩn bị nước nóng cho hai người.
Minh Thư định nói đỡ cho hắn vài câu, nhưng Lục Thảng đã ngăn mẹ lại: "Nương, đừng bận tâm nữa.
Mau thu dọn hành lý, bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi." Hắn nhìn Minh Thư, lại nói: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...