Nhưng Giản gia đã không còn nữa, ngay cả bản thân nàng cũng khó mà bảo toàn, cho dù nàng có nhớ lại tất cả, nàng cũng không thể nào quay về quá khứ.
Nghĩ vậy, Lục Thảng đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa dịu vầng trán nhíu chặt của nàng, ôn nhu nói: "Đầu lại đau sao? Không nhịn được cũng phải nhịn, chuyện gì nên nhớ, muội sẽ nhớ ra thôi.
Thương thế của muội vẫn chưa khỏi hẳn, cứ từ từ, đừng nóng vội."
Minh Thư mở một mắt ra nhìn hắn, giọng điệu của hắn tuy có chút nghiêm khắc, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.
Rõ ràng là hắn cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, nhưng lại có dáng vẻ của một người ca ca đang dạy dỗ muội muội nhỏ của mình.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ: "Xem ra, hắn thật sự là ca ca của mình rồi."
Xoa bóp một hồi, Lục Thảng hỏi: "Thế nào rồi, muội thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừm, muội đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ ca ca." Minh Thư nói.
"Muội có thể ngồi dậy được chưa? Vừa rồi, muội chỉ mới ăn được có hai miếng đã nôn hết ra rồi, nếu muội không sao, thì ăn thêm chút nữa nhé." Lục Thảng hỏi.
Nhìn thấy Minh Thư gật đầu, hắn liền đưa tay đỡ nàng ngồi dậy, sau đó lấy thêm một chiếc gối mềm kê sau lưng cho nàng.
Đợi nàng ngồi vững, hắn mới bưng bát cháo đến.
Minh Thư đưa tay muốn nhận lấy bát cháo, nhưng Lục Thảng lại không đưa cho nàng, hắn múc một thìa cháo nhỏ, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng nàng.
Minh Thư ngây người nhìn hắn, mãi đến khi nhìn thấy hắn nhướn mày, nàng mới ngượng ngùng lắc đầu: "Muội tự ăn được."
"Đừng nhúc nhích, để ta đút cho muội, bằng không lát nữa muội lại nôn ra, ta không còn bộ y phục nào để thay đâu." Lục Thảng nghiêm túc nói.
Minh Thư không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn há miệng, ăn hết thìa cháo kia.
Cũng đúng, hắn đã là ca ca của nàng, cho muội muội ăn cũng là chuyện bình thường thôi.
Huynh muội tình thâm mà!
————
Minh Thư đã có thể ăn uống bình thường, thể lực cũng dần hồi phục, tuy rằng nàng vẫn ngủ nhiều hơn bình thường, nhưng tình trạng choáng váng, buồn nôn cũng đã giảm đi rất nhiều.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, Minh Thư đã có thể tự mình xuống giường đi lại.
Vết thương lớn nhỏ trên người cũng đã dần hồi phục, chỉ còn lại vết thương trên trán là phải băng bó, ngày nào cũng phải thay thuốc.
Hai ngày nay, sức khỏe của Minh Thư đã ổn định, Lục Thảng lại một mình rời khỏi y quán.
Hắn không nói cho nàng biết hắn đi đâu, chỉ để lại mình Tằng thị chăm sóc nàng.
Tằng thị tuy có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng bà rất hay cười, cũng không nghiêm khắc như Lục Thảng, bà đối xử với Minh Thư rất tốt, luôn ân cần, chu đáo.
Tuy rằng kinh tế không mấy dư dả, nhưng bà vẫn cố gắng hết sức chăm lo cho Minh Thư, từ việc thuốc thang, cho đến từng bữa ăn, giấc ngủ.
Có những khi nhìn thấy Tằng thị vì mình mà tiết kiệm từng chút một, Minh Thư cảm thấy vô cùng áy náy.
Sau hai ngày, Minh Thư dần trở nên thân thiết với Tằng thị.
Sang đến ngày thứ ba, Lục Thảng vẫn chưa trở về.
Ở trong y quán lâu ngày, Minh Thư cảm thấy có chút nhàm chán, nàng muốn ra ngoài đi dạo, xem có thể nhớ ra được điều gì hay không.
Trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nàng muốn đến quán trà, hay nha môn, nghe ngóng tình hình, xem có tin tức gì liên quan đến bản thân hay không.
Nhân lúc Tằng thị ngủ trưa, Minh Thư liền lén lút rời khỏi y quán.
Nằm cách y quán không xa là một quán trà lớn nhất nhì trấn Kính Dương.
Quán trà này là nơi tụ tập của rất nhiều người, từ thương nhân, võ lâm hào kiệt cho đến bá tánh trong vùng, thường xuyên bàn tán về những tin tức lớn nhỏ xảy ra trong vùng, từ chuyện triều chính cho đến chuyện nhà, chuyện cửa, chuyện xóm giềng.
Nếu có nhà ai bị mất con gái, hay xảy ra vụ án mất tích nào, chỉ cần đến đây dò la tin tức, chắc chắn sẽ thu thập được manh mối.
Không biết có chuyện gì mà hôm nay quán trà lại đông người lạ thường.
Mọi người vây quanh một nam nhân lực lưỡng, vạm vỡ, ăn mặc giản dị, trên người là bộ y phục vải thô màu nâu sẫm.
Nhìn dáng vẻ của nam nhân kia, có lẽ là một xa phu, thường xuyên đi lại giữa các vùng, nên rất am hiểu tình hình.
Lúc này, hắn ta đang thao thao bất tuyệt kể lại một câu chuyện gì đó cho mọi người nghe.
Minh Thư chen vào trong, nàng nghe loáng thoáng được mấy từ như "đại án Giản gia", "bị thiêu rụi", trong lòng bỗng dưng dấy lên một cảm giác bất an.
Nàng đang định tiến lại gần hơn một chút để nghe ngóng tình hình, thì bỗng nhiên, khóe mắt nàng liếc thấy hai người đàn ông khả nghi đứng trong góc quán.
Một tên mũi khoằm, một tên mắt tam giác, bên hông mỗi tên đều đeo một thanh đao dài được bọc trong vải đen.
Hai tên kia nhìn chằm chằm về phía nàng, ánh mắt sắc lạnh, khiến người khác phải rợn tóc gáy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...