Ở kiếp trước, Thẩm Thanh Thu trong lúc rảnh rỗi có cùng Thượng Thanh Hoa tán gẫu về việc phong ấn thiên ma máu của Lạc Băng Hà.
Lúc Thượng Thanh Hoa viết tiểu thuyết, hắn thật đúng là không nghĩ tới dùng cái gì biện pháp phong ấn thiên ma máu, cuối cùng hai người thảo luận tới thảo luận lui, cảm thấy khả năng cao nhất là Tô Tịch Nhan biết phương pháp.
Thiên Lang quân đến nhân gian du ngoạn, vốn phải cần chút che giấu biện pháp; còn nữa lúc tại vực thẳm Vô Gian, Mạc Bắc Quân đột nhiên xuất hiện, phá vỡ phong ấn dễ như trở bàn tay, hiển nhiên đối phong ấn là biết rất rõ.
Thẩm Thanh Thu lúc này đâm lao phải theo lao, chỉ có thể gửi hi vọng ở Tô Tịch Nhan.
Thẩm Thanh Thu nhìn qua Mộc Thanh Phương, Mộc Thanh Phương giống như hiểu rõ hắn muốn làm gì, dùng kim châm đâm mấy lần trên người Tô Tịch Nhan, Tô Tịch Nhan liền từ từ tỉnh lại.
Tô Tịch Nhan yếu ớt hỏi: "Hài tử như thế nào rồi?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Bây giờ thời gian khẩn cấp, tại hạ liền nói ngắn gọn.
Độc trong cơ thể ngươi cực kì nguy hiểm đối với ma tộc, nếu như ngươi nghĩ bảo đảm hài tử bình an, biện pháp duy nhất chính là phong ấn ma tộc huyết mạch."
Tô Tịch Nhan trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Con của ta không phải ma tộc."
Thẩm Thanh Thu không thèm để ý Tô Tịch Nhan giấu diếm cùng không tín nhiệm, trả lời khẳng định: "Hắn là cốt nhục của người, đương nhiên là hài tử nhân tộc."
Thông minh như Tô Tịch Nhan tất nhiên minh bạch ý tứ của hắn.
Tô Tịch Nhan cẩn thận nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu một hồi lâu, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ: "Đúng vậy.
Hắn sẽ bình thường lớn lên, cùng hài tử khác không có gì khác nhau."
Lạc Băng Hà kế thừa tám phần dung mạo của Tô Tịch Nhan, chỉ có một đôi mắt giống Thiên Lang quân cho nên hai người giống nhau nhất chính là lúc ngủ.
Lúc này Tô Tịch Nhan cười đến mặt mày cong cong, Thẩm Thanh Thu không tự chủ được liền nghĩ đến Lạc Băng Hà trong trí nhớ quấn ở bên người nũng nịu cùng khoe mẽ, ánh mắt nhìn về phía Tô Tịch Nhan liền không tự chủ được lộ ra hoài niệm cùng buồn vô cớ.
Tô Tịch Nhan không biết dùng biện pháp gì mà độc dược từ Lạc Băng Hà chuyển hướng sang người nàng.
Thẩm Thanh Thu cùng Mộc Thanh Phương luống cuống tay chân, rốt cục tại sáng tờ mờ ngày thứ hai Tô Tịch Nhan mới sinh hạ Lạc Băng Hà, chỉ là bản thân nàng đã đi hơn phân nửa cái mạng.
Hệ thống: Đinh.
Hệ thống: Chúc mừng Quý khách hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến ——giáng sinh của nhân vật chính.
Điểm ngầu +500
Hệ thống: Chúc mừng Quý khách thăng cấp thành người chơi sơ cấp, mời tiếp tục cố gắng.
Hệ thống: Chúc mừng Quý khách thành công mở ra kĩ năng thiên phú —— "thiên quan chúc phúc".
Thẩm Thanh Thu đang ôm hài nhi Lạc Băng Hà trêu đùa, tâm tình vô cùng tốt hỏi: "thiên quan chúc phúc" là cái gì?
Hệ thống: Thiên quan tại Thượng Nguyên ban phúc lành cho người khách vào ngày mười lăm tháng giêng âm lịch.
Quý khách có thể hiểu thành phúc trời ban cho.
"Một câu thành sấm" chủ yếu là chỉ tiên đoán điềm xấu, cũng chính là miệng quạ đen.
Mà "thiên quan chúc phúc" thì ngược lại, cho nên là, miệng của ta là phát ra điềm phúc sao?
Tâm tình của Thẩm Thanh Thu vô cùng vi diệu, miệng lầm bầm đang chuẩn bị hỏi thăm chút cụ thể thao tác hoặc là phát động điều kiện thì lão phong chủ nãy giờ một mực đứng ngoài quan sát lại có động tác.
"Thanh Thu, đem hài tử qua cho Tô cô nương đi."
Tô Tịch Nhan tạm thời thoát khỏi nguy hiểm đã dần dần thức tỉnh, đúng lúc nghe tới lời nói lão phong chủ, một đôi mắt thẳng nhìn xem hài tử ở trong ngực Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu đành phải đem Lạc Băng Hà qua cho Tô Tịch Nhan, nàng sờ sờ khuôn mặt đứa trẻ, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Tô Tịch Nhan: "Đứa nhỏ này liền gọi tiểu Thiên đi."
Mộc Thanh Phương nghi ngờ nhìn về phía sư huynh nhà mình: đứa nhỏ này không phải họ Lạc sao?
Thẩm Thanh Thu cũng cau mày.
Thiên cái gì? Ngài nói hết đi a! Van cầu ngài tuyệt đối đừng đặt là Lạc Thiên Trụ! Tuy ngài là mẹ ruột nhưng cũng không thể tùy tiện đặt tên!
Bên này suy nghĩ của đôi sư huynh đệ tung bay, cũng may lão phong chủ lão luyện thành thục, chuẩn xác bắt lấy trọng điểm.
Lão phong chủ sờ sờ râu, lời nói bình thản: "Như thế có nghĩa là hắn thật sự là nhi tử của Thiên Lang quân."
Tô Tịch Nhan nghe vậy liền đem hài tử ôm chặt hơn.
Lão phong chủ phất tay áo rời đi.
Ba người trở lại Thương Khung Sơn muộn hơn so với thời gian dự tính năm ngày, Thẩm Thanh Thu cũng bởi vì chống đối sư tôn, lão phong chủ phạt hắn mười năm không được phép rời khỏi Thanh Tĩnh Phong.
Năm thứ hai, nhóm lão phong chủ thoái vị, các đệ tử cốt cán trở thành phong chủ kế nhiệm.
Thẩm Thanh Thu không chút nghi ngờ là trở thành tân nhiệm phong chủ Thanh Tĩnh Phong.
Năm thứ mười, lão phong chủ qua đời, Thẩm Thanh Thu cần giữ đạo hiếu trong ba năm.
Cũng không biết là lão phong chủ cố ý hành động, vẫn là ý trời như thế, đợi Thẩm Thanh Thu ra khỏi Thanh Tĩnh Phong thì vừa vặn bỏ lỡ Thương Khung Sơn tuyển nhận đệ tử mới.
Lạc Băng Hà chính là tại một năm này đến Thương Khung Sơn, bị Thẩm Thanh Thu lĩnh về Thanh Tĩnh Phong.
Bây giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng xuất hiện tại nơi tuyển chọn, Lạc Băng Hà vô cùng có khả năng đã bị những sư huynh đệ khác lĩnh đi.
Thẩm Thanh Thu chính suy nghĩ hỏi đòi người từ các sư huynh đệ thế nào, Nhạc Thanh Nguyên dẫn một đứa bé leo lên Thanh Tĩnh Phong.
"Đệ tử Lạc Băng Hà, bái kiến sư tôn."
???
Khi Thẩm Thanh Thu lần nữa trông thấy tiểu Bạch hoa Lạc Băng Hà, nói không cao hứng là giả.
Thế nhưng là, thế nhưng là......!Vì cái gì? Dựa theo logic thì phần trăm lớn Lạc Băng Hà sẽ được Khung Đỉnh Phong cùng Bách Chiến Phong thu nhận, nghĩ như thế nào cũng không thể đến Thanh Tĩnh Phong a!
Thẩm Thanh Thu có chút mờ mịt nhìn về phía chưởng môn sư huynh, tựa hồ đang chờ giải thích.
Lạc Băng Hà nhìn thấy Thẩm Thanh Thu không có lập tức nhận quan hệ thầy trò, còn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu không vui lòng, ánh mắt mong đợi ban đầu tối sầm lại, chỉ có thể quy củ quỳ gối phía dưới, không dám nói nữa.
Nhạc Thanh Nguyên cười cười, tự nhiên ngồi tại Thẩm Thanh Thu bên cạnh, lời nói ôn hòa: "Đứa nhỏ này căn cốt vạn người không được một, thiên phú cũng là tốt nhất trong đời này đệ tử.
Sư huynh có kiểm tra qua học thức của hắn, dù không có đọc qua sách nhưng là nhận ra không ít chữ, người cũng thông minh."
Thẩm Thanh Thu đương nhiên hiểu Lạc Băng Hà rất rõ, nhưng vẫn giả vờ hỏi: "A? Không có đọc qua sách vì sao có thể nhận ra không ít chữ?"
Nhạc Thanh Nguyên dùng ánh mắt khích lệ nhìn về phía Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu như tưởng tượng một dạng ôn hòa thanh lịch, cảm giác mất mát mới vừa nãy lập tức biến mất sạch sẽ, nhẹ giọng trả lời: " Lão gia gia hàng xóm nhận biết một ít chữ, Băng Hà biết sau liền năn nỉ lấy lão gia gia dạy ta, lục tục ngo ngoe học một chút, cũng là có thể đọc văn chương đơn giản."
Xuất hiện rồi! Tất cả tu tiên sảng văn dù là thiết lập ra sao, tác giả 90% đều sẽ lựa chọn hack nhân vật chính.
Quả nhiên lão gia gia thần bí (người đứng đầu trong danh sách phổ biến) đã xuất hiện!!!
Thẩm Thanh Thu nhẹ lay động quạt xếp, từ chối cho ý kiến "Ngô" một tiếng.
Nhạc Thanh Nguyên lại nói: "Đứa nhỏ này trí nhớ tốt, hiểu biết nhiều, tâm tính cũng không tệ, lại thêm bản thân hắn cũng muốn đến Thanh Tĩnh Phong.
Sư huynh suy đến Thanh Thu sư đệ đã rất lâu không có thu đồ đệ, dưới trướng chỉ có hai đệ tử Minh Phàm cùng Anh Anh, nghĩ đến là không đủ."
Chưởng môn sư huynh, ngươi tự tin một chút! Đem hai chữ "nghĩ đến" này bỏ đi a!
Thẩm Thanh Thu dốc lòng dạy bảo Minh Phàm cùng Anh Anh nhiều năm, đối với hai đứa bé tu tiên thiên phú hắn cũng là rõ.
Nếu hai đứa là tại phong khác, nghĩ đến sẽ lẫn vào phong sinh thủy khởi (vui vẻ sung sướng).
Nhưng nơi này là Thanh Tĩnh Phong!
Làm đệ tử Thanh Tĩnh Phong, tu vi có thể kém cỏi nhưng đọc sách tuyệt đối không thể kém cỏi.
Nhất là hai đứa này vẫn là bái phong chủ Thanh Tĩnh Phong làm vi sư, đương nhiên yêu cầu cao hơn về mặt học thức bản thân.
Minh Phàm một ngày văn chương hôm nay đã đọc ngày mai liền quên.
Anh Anh tình huống càng khó nói hơn, văn chương một trăm chữ cũng không học được, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng trở thành người ứng cử phong chủ đời kế.
Mười hai phong trong Thương Khung Sơn, trừ Bách Chiến Phong Liễu Thanh Ca, mỗi vị sư huynh đệ đều bồi dưỡng một tới hai tên đệ tử cốt cán, căn bản không cần lo lắng vấn đề người nối nghiệp.
Nhạc Thanh Nguyên chủ ý tốt, nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới tương lai Lạc Băng Hà là Ma Tôn! Y tốn sức nhét Lạc Băng Hà vào Thanh Tĩnh Phong, ngoài việc bồi bảo bối của sư đệ nhà mình thì vấn đề người kế thừa phong chủ đời tiếp theo của Thanh Tĩnh Phong vẫn như cũ không được giải quyết.
Nhưng nếu là Lạc Băng Hà không làm Ma Tôn, mai sau là phong chủ của Thanh Tĩnh Phong thì sao?
Thẩm Thanh Thu nhịn không được suy nghĩ lung tung, các loại não bổ —— Ma Tôn Lạc Băng Hà tọa trấn Thanh Tĩnh Phong, mặt tối sầm cùng đỏ mắt lên đập mạnh cây thước trên bục giảng buộc các đệ tử học thuộc lòng.
Hình tượng quá đẹp, Thẩm Thanh Thu nhịn không được cười ra tiếng.
Chỉ là âm thanh này cười thoáng qua liền mất.
Lạc Băng Hà còn chưa nhìn kỹ, liền thấy Thẩm Thanh Thu lấy quạt che mặt, phần mặt lộ ra tất cả đều là ôn nhu.
Lạc Băng Hà trong nháy mắt đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn.
Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: "Đã là ý tốt của chưởng môn sư huynh, Thanh Thu liền nhận lấy hắn đi."
Mặt Lạc Băng Hà càng đỏ.
Trong lúc nhất thời y cảm thấy sư tôn dáng dấp thật là dễ nhìn, thanh âm sư tôn cũng thật là dễ nghe!
Đợi Nhạc Thanh Nguyên rời đi, sư đồ hai người lâm vào sự trầm mặc.
Lạc Băng Hà quỳ gối tại chỗ không dám nhúc nhích, chỉ có thể len lén liếc lấy sư tôn nhà mình.
Thẩm Thanh Thu tựa hồ cũng không quá yêu thích nói chuyện, hắn khi cùng chưởng môn môn phái nói chuyện cũng chỉ là lời nói nhàn nhạt, biểu lộ bình tĩnh, một bộ dáng khó dò.
Thế nhưng khi y còn quỳ gối nơi này, sư tôn vì sao một mực không nói chuyện cùng y? Nội tâm Lạc Băng Hà vốn là mẫn cảm, nghĩ đến cuộc nói chuyện của Thẩm Thanh Thu vừa rồi cùng chưởng môn, trái tim vốn nôn nao nóng rực càng ngày càng lạnh, đôi mắt vốn là chiếu sáng rạng rỡ càng lúc càng tối sầm lại.
Lạc Băng Hà vừa ấm ức vừa ủy khuất, nghĩ thầm sư tôn kỳ thật cũng không thích hắn, nhưng vì yêu cầu của chưởng môn mới không thể không đem hắn thu làm đệ tử.
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Lạc Băng Hà liền đỏ.
Thẩm Thanh Thu phảng phất lúc này mới chú ý tới Lạc Băng Hà, thở dài rất nhẹ, nói: "Vi sư nếu là nhớ không lầm, tên của ngươi là Lạc Băng Hà?"
Lạc Băng Hà nghe Thẩm Thanh Thu lời nói ôn hòa, lại tự xưng "Vi sư", lập tức phục sinh đầy máu, giọt lệ đã treo tại hai bên hốc mắt thần kỳ rụt trở về, tiếu dung sáng tỏ phảng phất tắm nắng vào sáng sớm tiểu bạch hoa, làm cho lòng người sinh vui vẻ.
Thẩm Thanh Thu nhẫn hồi lâu mới không có xông đi lên đối Lạc Băng Hà ôm ôm hôn hôn cùng nâng cao cao.
Lạc Băng Hà sợ nói sai làm Thẩm Thanh Thu không cao hứng, quy củ trả lời: "Ân, đệ tử tên là Lạc Băng Hà."
Thẩm Thanh Thu lại hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lạc Băng Hà: "Đệ tử tuổi mụ mười ba."
Quạt xếp trong tay Thẩm Thanh Thu nhẹ lay động, nói: "Ngươi đã nhận biết chút chữ, vi sư vừa vặn kiểm tra ngươi một chút.
Ngươi nhìn thấy bàn phía sau ngươi không? Ngươi lại đó chép lại mấy chữ cho vi sư xem."
"......!Ân."
Thư phòng của phong chủ Thanh Tĩnh Phong tất nhiên là dùng vật liệu tốt nhất.
Gỗ chống ẩm, bộ bàn ghế hoành tráng, ngoài ra còn có văn phòng tứ bảo quý giá (bút, mực, giấy, nghiên).
Thời gian Lạc Băng Hà đi theo mẫu thân giặt quần áo không có gì tốt, học viết chữ cũng là lấy nhánh cây làm bút lấy đất làm giấy, làm sao thấy qua xa hoa như vậy.
Đồ chưa từng gặp qua, y càng là không dám dùng.
Lạc Băng Hà đã từng nhìn thấy qua thiếu gia nhà địa chủ dùng văn phòng tứ bảo, y có hơi nhớ lại một chút, đại khái nhớ tới mài mực như thế nào, tẩy bút như thế nào.
Thế nhưng là thế nhưng là——nhớ ra thì có ích gì?
Lạc Băng Hà không biết dùng bút lông viết chữ.
Y sợ Thẩm Thanh Thu ghét bỏ hắn vì không viết chữ, lại sợ Thẩm Thanh Thu hiểu lầm hắn nói láo, ở trước bàn tay chân luống cuống, gấp đến độ lại muốn rơi nước mắt.
Thẩm Thanh Thu đi tới, cũng không nói gì, mài, tẩy bút, trải lên giấy tuyên, chọn một cây trên giá bút đưa cho Lạc Băng Hà, lời nói nhàn nhạt lại tràn đầy ôn nhu.
"Băng Hà có biết viết tên của mình?"
Lạc Băng Hà gật gật đầu.
Bút lông dính mực đặt ở bên trên giấy tuyên lập tức nhiễm ra một mảng mực lớn.
Hốc mắt Lạc Băng Hà không đỏ nhưng mặt lại bỏng rát đến lợi hại, chữ càng viết càng lớn, dù là viết vài nét đơn gian nhưng y có cảm giác dày vò như dao cùn cắt thịt.
Thẩm Thanh Thu nhịn cười, vừa vặn tìm được hai chỗ đáng khen: "Nét chữ vuông vắn, cử chỉ đúng mực.
Không tồi."
Lạc Băng Hà cảm thấy mình có được sư tôn tốt nhất trên thế giới.
Mình xin lỗi vì đã để mọi người đợi ạ:"< Học kì 2 deadline dí quá, mình cũng không rảnh như học kì 1 nên cái gì cũng dở dang, ngay cả mấy cái fic mình hứa dịch cho một số bạn cũng phải dở dang theo, một lần nữa xin lỗi các bạn nghen:"<
Bây giờ chắc mình sẽ chỉ tập trung edit lại truyện này, sau đó mới bắt tay vào làm cái khác được.
Mọi người thông cảm giùm mình nghen:".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...