Hệ thống: Đinh
Hệ thống: Chúc mừng Quý khách thông qua nhiệm vụ chi nhánh —— ma tộc xâm lấn.
Quý khách bằng sức của chính mình mình đã cải biến vận mệnh Thiên Học Thành bị đồ sát, tỉ lệ tử vong bách tính 25%, độ thành thị hư phá 15%, điểm số xét ở cấp bậc ưu đẳng.
Hệ thống: Xét thấy điểm số thông qua của Quý khách quá cao, trị số các hạng ban thưởng được X5.
Danh vọng +5000, điểm ngầu +3000, mời không ngừng cố gắng.
Hệ thống: Từ giờ phút này bắt đầu, xưng hào "Tu Nhã kiếm" cùng nhân vật "Thẩm Thanh Thu" tiến hành khóa lại.
Hệ thống: mời Quý khách......!
Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng mở to mắt, bên trong gian phòng có chút u ám, chỉ có cái đèn dầu trên bàn.
Ta làm sao rồi? Ta vì sao lại ở chỗ này? Trong đầu tin tức hệ thống điên cuồng nhảy nhưng hắn không có tâm tư nhìn.
Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt hoa lá cùng bay, lại nhắm mắt lại đưa tay che lấy cái trán.
"Thanh Thu sư đệ, ngươi cuối cùng tỉnh." Có một cỗ ôn nhuận linh lực chậm rãi nhập vào thân thể Thẩm Thanh Thu, thuận theo linh mạch mà du tẩu toàn thân.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, triệu chứng choáng váng cũng có chút dịu đi.
Chỉ cần nghe thấy lời nói ôn nhu, bên trong mang theo vô hạn quan tâm, Thẩm Thanh Thu liền biết người này là chưởng môn sư huynh nhà mình —— Nhạc Thanh Nguyên.
Thẩm Thanh Thu mở to mắt nhìn về phía Nhạc Thanh Nguyên cười cười, sau đó giãy dụa muốn ngồi dậy, lại bị Nhạc Thanh Nguyên đè lại bả vai, cưỡng ép nhét về trong chăn.
Nhạc Thanh Nguyên thở dài, ôn nhu nói: "Mộc sư đệ đã khám bệnh qua Thanh Thu sư đệ.
Thanh Thu sư đệ lúc cùng ma tộc đối chiến tốc độ linh lực bên trong tiêu hao quá mức, làm thương linh mạch bản thân, lúc này có chút linh lực không trôi chảy, cần lòng yên tĩnh điều tức một đoạn thời gian."
Thẩm Thanh Thu lúc này mới nhớ tới sự tình phát sinh trước đó.
"Ma tộc thế nào rồi?" Thẩm Thanh Thu hỏi.
"Lúc ta phái đệ tử chạy đến, ma tộc đã bị sư đệ giết sạch.
Chỉ là......" Nhạc Thanh Nguyên ngồi thẳng tại bên giường, tròng mắt suy tư, hai tay nắm đấm nắm chặt đặt lên trên đùi.
Thẩm Thanh Thu tò mò nhìn xem Nhạc Thanh Nguyên.
Nhạc Thanh Nguyên dường như quyết định cái gì đó, chỉ là thời gian qua một lát, thần sắc nghiêm túc ban đầu hòa hoãn không ít, lời nói cũng khôi phục ôn hòa ngày thường: "Chiêu cuối cùng Thanh Thu sư đệ sử dụng kia quá lợi hại, về sau vẫn là ít dùng hơn."
"Ân, Thanh Thu biết, Thanh Thu đều nghe sư huynh." Thẩm Thanh Thu biết, Nhạc Thanh Nguyên muốn nói tuyệt đối không phải cái này.
Nhạc Thanh Nguyên sẽ như vậy thận trọng, nhất định sẽ không là việc nhỏ.
Kỳ thật coi như Nhạc Thanh Nguyên không nói, Thẩm Thanh Thu đại khái có thể đoán được một chút.
Vạn kiếm phá tà không phải là chiêu thức tu tiên được ghi lại bên trong công pháp tu luyện của Thương Khung Sơn, mà là một trong kiếm chiêu mà Thẩm Thanh Thu ở kiếp trước vì giết thời gian mà tự sáng tạo.
Chiêu thức này ưu điểm chính là, tỉ như, sức sát thương cực mạnh, phạm vi sát thương có thể đánh đổ cả tòa thành.
Đương nhiên khuyết điểm cũng rất rõ ràng.
Nó yêu cầu thi thuật giả có linh lực chèo chống cực nhiều cùng với khả năng nắm giữ tinh tế năng lực điều khiển linh lực.
Loại thứ nhất cần tu vi mấy trăm năm, loại thứ hai cần cực mạnh tinh thần lực.
Thẩm Thanh Thu bị ép buộc luyện cấp một lần nữa, tu vi cùng tinh thần lực đều là bắt đầu lại từ đầu, tùy tiện sử dụng chiêu này đương nhiên là đả thương địch thủ một ngàn mà tự tổn thương tám trăm.
Đồng thời với việc ma tộc bị giết sạch là tự thân cũng trọng thương vì linh lực tiêu hao quá mức cùng tinh thần lực hao tổn quá nhiều.
Chiêu thức tu tiên ở thế giới này chủ yếu là được kế thừa, trừ cực thiểu số kỳ tài tu tiên thiên phú dị bẩm vì cơ duyên xảo hợp mà có khả năng ngộ ra chút mới đồ vật, những người khác chỉ là học được, thì họ dành cả đời chỉ để nắm giữ tu pháp sẵn có, chứ đừng nói tới sửa cũ thành mới.
Thêm vào đó tu vi Thẩm Thanh Thu bây giờ là Kim Đan trung kỳ, lại có thể sử dụng chiêu pháp mà kim đan hậu kỳ mới có thể sử dụng.
Điều này chính là cực không hợp lý.
Nhạc Thanh Nguyên vẫn luôn tín nhiệm nhất Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu không nói, Nhạc Thanh Nguyên cũng không hỏi.
Hai huynh đệ trầm mặc một hồi lâu, rốt cục vẫn là Thẩm Thanh Thu đánh vỡ không khí lúng túng.
"Sư huynh, vì sao ngươi ở đây?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy vi huynh không thể không đến."
Nhạc Thanh Nguyên vừa nói vừa đưa cho Thẩm Thanh Thu cái chăn bông, ấm giọng giải thích: "Việc Huyễn Hoa Cung bị ma tộc san thành bình địa quá mức rợn người, tất nhiên gây chú ý tới các tiên môn.
Ma tộc làm nhiều việc ác, lần này lại là nhắm về phía tiên môn.
Ta Thương Khung Sơn càng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Thêm nữa Huyễn Hoa Cung phát ra cầu viện, thế là Thương Khung Sơn, Thiên Nhất Quan cùng Chiêu Hoa Tự dẫn đầu, tập hợp mấy trăm người đệ tử các tiên môn chi viện cho Huyễn Hoa Cung, đồng thời bắt đầu điều tra tung tích ma tộc cùng ứng phó với khả năng phát sinh công kích."
"Đã điều tra ra cái gì?"
Nhạc Thanh Nguyên lắc đầu nói: "Không tìm ra manh mối.
Lúc đại quân ma tộc xuất hiện lần nữa, các tiên môn đệ tử phần lớn tập trung ở xung quanh Huyễn Hoa Cung, có tiên môn bảo vệ thành trấn.
Dù sao chúng ta đều coi là ma tộc lần này là hành động của tiên môn, không nghĩ tới mục tiêu kế tiếp của bọn hắn là Thiên Học Thành.
Nếu không phải Thanh Thu sư đệ vừa vặn du lịch đến tận đây, Thiên Học Thành chỉ sợ khó thoát vận mệnh bị đồ thành."
Thẩm Thanh Thu luôn cảm thấy việc này không đúng lắm, nhíu mày suy tư: "Thật không tìm được dấu vết nào sao?"
"Được rồi.
Chuyện sau đó đã có sư huynh xử lý, Thanh Thu sư đệ vẫn là nghỉ ngơi đi.
Ngươi có biết lần này ngươi ngủ bao lâu không?" Nhạc Thanh Nguyên vừa nói vừa ấn chăn mền lên người Thẩm Thanh Thu lần nữa, giống như làm như vậy Thẩm Thanh Thu liền có thể ngủ được.
Thẩm Thanh Thu không được tự nhiên khóe miệng cứng đơ, thuận theo Nhạc Thanh Nguyên thay đổi chủ đề trò chuyện.
"Ta ngủ bao lâu?"
"Ròng rã bảy ngày!"
Thẩm Thanh Thu giật mình, vội hỏi: "Lạc Băng Hà đâu? Y ở đâu?"
"Ngươi thật sự là đau lòng tên đồ đệ này." Nhạc Thanh Nguyên thở dài, nói: "Sau khi ngươi đổ xuống, tiểu tử này cũng là dọa sợ.
Người đầu tiên chạy đến là Liễu sư đệ, hắn vì ngươi mà độ linh lực bảo vệ linh mạch mới có thể chống đỡ đến lúc Mộc sư đệ đến đây cứu chữa.
Lúc Liễu sư đệ cùng Mộc sư đệ trò chuyện, không biết câu nào kích thích đến Lạc Băng Hà, y cố chấp cho rằng là y làm hại ngươi thụ thương.
Bây giờ còn đang trông coi ở bên ngoài phòng, ai khuyên đều không nghe."
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng muốn ngồi dậy, có chút áy náy nhìn về phía Nhạc Thanh Nguyên: "Sư huynh, ta......!Ta có điều muốn nói với y."
Cái này đã coi như là lệnh đuổi khách.
Nhạc Thanh Nguyên cũng không có sinh khí, ngược lại động tác nhu hòa nhét hai cái gối đầu sau lưng Thẩm Thanh Thu, để cho Thẩm Thanh Thu có thể thoải mái tựa ở đầu giường.
Nhạc Thanh Nguyên dặn dò: "Thanh Thu sư đệ tuyệt đối không thể lại phí sức lực."
"Thanh Thu biết."
Nhạc Thanh Nguyên quay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Lạc Băng Hà liền tiến vào.
Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Lạc Băng Hà, giật nảy mình.
Chỉ thấy hốc mắt Lạc Băng Hà hồng hồng, đôi ngươi vẫn luôn sáng nay ảm đạm vô cùng, bên trong tràn đầy áy náy cùng tự trách, trạng thái tinh thần rất không ổn định, tựa hồ trong một khắc liền sẽ sụp đổ.
"Băng Hà?"
"......!Sư tôn." Lạc Băng Hà mở miệng liền mang theo giọng điệu ủy khuất nghẹn ngào.
Rơi vào tai Thẩm Thanh Thu lại là đau lòng.
Thẩm Thanh Thu không chịu được nhất chính là Lạc Băng Hà khóc, vội vàng dùng ra ý đồ khổ nhục kế chuyển dời lực chú ý của Lạc Băng Hà.
Hắn một mực diễn bộ dáng suy yếu vô lực, ung dung mở miệng: "Vi sư khát nước.
Băng Hà, đi giúp vi sư rót cốc nước đi."
"Ân, đệ tử đi liền." Lạc Băng Hà dùng tốc độ cực nhanh bưng tới nước ấm, tự mình đưa Thẩm Thanh Thu uống xong.
Động tác cẩn thận nhu hòa giống như là đang chiếu cố bảo bối quý giá.
Thẩm Thanh Thu uống nước xong liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn vừa định tâm sự cùng Lạc Băng Hà một chút, nhưng không ngờ Lạc Băng Hà đã quỳ trên mặt đất trước, một hơi lạy đến mấy lần, đầu đâm vào sàn nhà vang ầm ầm.
Lạc Băng Hà bên cạnh vừa dập đầu vừa nói: "Sư tôn, đều là đệ tử sai, nếu không phải đệ tử lỗ mãng làm sao liên lụy sư tôn thụ thương.
Sư tôn muốn đánh hay mắng đều có thể, đây đều là đệ tử nên nhận, đệ tử tuyệt đối không một câu oán hận!"
Chờ một chút? Làm sao đột nhiên liền lạy!
Thẩm Thanh Thu vội nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, mau dậy đi."
Lạc Băng Hà lấy ra trúc roi từ trong túi càn khôn, hai tay lập tức nâng cao hơn đỉnh đầu, cúi đầu mời phạt: "Đệ tử mời sư tôn......!Trọng trách."
Thẩm Thanh Thu thở dài.
Hắn che chở sủng ái cũng không kịp, làm sao nỡ phạt hắn thật.
Thẩm Thanh Thu đem trúc roi lấy xuống, nhất thời nhịn không được, lại thuận tay vuốt vuốt đầu Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu nói: "Mặc dù Băng Hà xúc động chút, nhưng ngươi cũng là vì cứu vi sư, tâm ý này vi sư trân quý còn không kịp, như thế nào lại trách cứ?" Lúc này thanh âm của hắn lại chậm lại nhẹ, tựa như lúc nào cũng sẽ mê man đi.
Lạc Băng Hà nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu ô ô khóc lên.
Thẩm Thanh Thu dở khóc dở cười, nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi khóc cái gì?"
Lạc Băng Hà nức nở trả lời: "Đều là bởi vì đệ tử, đều là bởi vì ta.
Nếu không phải đệ tử lỗ mãng, sư tôn liền sẽ không dùng vạn kiếm phá tà.
Liễu sư thúc nói, dựa theo tính tình sư tôn người sẽ dẫn ma tộc đi ngoài thành quyết chiến, ở ngoài thành không có bận tâm, sư tôn cũng là thoải mái, sẽ không bị bó tay bó chân."
Nguyên lai nguyên nhân là ở chỗ này.
Thẩm Thanh Thu nói: "Vi sư hiện tại không có khí lực, cũng không thể động đậy.
Băng Hà, tới ngồi bên người vi sư."
Lạc Băng Hà ngồi dựa vào Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cầm khăn lau mặt Lạc Băng Hà, dịu dàng giải thích: "Lúc ấy tình huống nguy cấp, vi sư tự nhiên sẽ dùng biện pháp ổn thỏa nhất.
Liễu sư đệ là sau khi kết thúc chiến đấu mới đến, hắn có thể biết cái gì.
Ngươi đừng nghe hắn nói mò."
"Lúc ấy là tình huống như thế nào? Liễu sư đệ không rõ ràng, ngươi cũng là không rõ sao? Ma tộc chính là muốn đồ thành đi, như thế nào lại tuỳ tiện bị vi sư mang đến ngoài thành?"
"Ngươi a! Thời điểm thông minh thì thật thông minh, thời điểm ngốc cũng là thật ngốc!"
Thẩm Thanh Thu cố ý làm ra biểu lộ giận dữ, chọt trán Lạc Băng Hà, trực tiếp nói rõ vấn đề: "Ngươi là đồ đệ vi sư, ngươi hẳn nên tin tưởng phán đoán vi sư."
Quả nhiên Lạc Băng Hà bị dao động choáng, cái đầu nhỏ lâm vào mê mang.
"Thế nhưng là, thế nhưng là......"
Thẩm Thanh Thu lập tức nói thẳng: "Làm sao? Hiện tại tin tưởng Liễu sư thúc, không tin vi sư rồi?"
"Không phải, Băng Hà không có ý này, sư tôn người đừng nóng giận." Lạc Băng Hà bị dọa đến không còn dám lên tiếng.
Thẩm Thanh Thu đối với biểu thị này vô cùng lòng thỏa ý, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Thẩm Thanh Thu nói: "Băng Hà cũng đừng để việc này ở trong lòng quá mức.
Dù sao khí thế đại quân ma tộc hung hung, cho dù là ai cũng không thể cam đoan toàn thân trở ra.
Vi sư bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng điều trị mấy ngày liền có thể khôi phục, đã là được các phong chủ trước phù hộ."
Lạc Băng Hà biết Thẩm Thanh Thu không hi vọng y tự trách mới có thể an ủi y kiểu này.
Ngoài cảm động trong lòng, tín niệm muốn bảo vệ sư tôn càng thêm kiên định.
"Nhất định phải bảo hộ sư tôn, không để sư tôn lại nhận một điểm tổn thương......" Lạc Băng Hà nghĩ nghiêm túc, bất tri bất giác lại đem lời trong lòng nói ra.
Thẩm Thanh Thu cười cười, nói: "Đừng có áp lực quá lớn.
Coi như Băng Hà không có cách nào mạnh lên cũng không thành vấn đề.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, vi sư đều sẽ bảo hộ ngươi."
"Sư tôn ——" Lạc Băng Hà đỏ mặt, thưa dạ hỏi: "Sư tôn vì sao đối đệ tử tốt như vậy?"
Tiểu tử ngốc.
Ta không tốt với ngươi, còn có thể đối tốt với ai? Thẩm Thanh Thu thực tế không có ý nói thẳng.
Hắn giả ý ho khan chậm rãi làm tan đi sự xấu hổ, sau đó lần nữa sử dụng khổ nhục kế nói sang chuyện khác.
Chỉ bất quá lần này đối tượng khổ nhục kế lần này là Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu nghiêm khắc trừng mắt: "Cũng có thời điểm không tốt! Lúc đối kháng ma tộc vi sư nói qua cái gì?"
Cái này rõ ràng chính là giọng điệu sư phụ giáo huấn đồ đệ.
Lạc Băng Hà cũng không nhịn được có chút sợ hãi, thân thể đột nhiên kéo căng, thành thật trả lời: "Sư tôn nói, nếu là đệ tử không nghe lời, liền trách phạt đệ tử......"
Thẩm Thanh Thu ừ một tiếng, một tay lấy tiểu Trúc roi, tay còn lại cầm chiếc quạt xếp.
"Đưa tay ra."
"Sư tôn......" Lạc Băng Hà ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
"Hai mươi đòn."
Ba
"Sư tôn! Đau!......!Đệ tử không dám!"
Hệ thống: Đinh
Hệ thống: Chiều sâu triết học nhân vật +100, độ huyền nghi nhân vật +100, tổng cộng điểm ngầu +200
Hệ thống: Độ thoải mái nhân vật chính +1000
Ba
"Sư tôn sư tôn! Ôi ——"
Hệ thống: Độ thoải mái nhân vật chính +1000
Lâu lâu mình đọc lại vẫn thấy thích hình tượng Băng Thu trong đây =)))) Thẩm Thanh Thu sủng Băng Hà lắm luôn ấy:">.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...