Nghe tiếng bước chân chạy rầm rập ngoài nhà, Cherry lăn qua lăn lại trên chiếc giường một hồi rồi cũng lấy gối ném ra ngoài cửa phòng, hét lên chửi bới, sau đó lại ngã người nằm xuống, coi như không.
“Tiểu thư, hôm nay chủ nhân trở về, mọi người mới khẩn trương như vậy. Nếu như tiểu thư không phiền… thì hãy tỉnh dậy, rồi ra ngoài cùng đại thiếu gia và mọi người đón chào chủ nhân.” Cher nghe mà thầm oán trách. Không riêng gì việc lão cha nuôi của cô trở về, mà còn cả việc đám gia nhân trong nhà lúc nào cũng dùng ngữ điệu vô cùng hoa mỹ, nghe thôi đã thấy ngứa tai rồi.
“Em biết rồi~” Cherry nói nhỏ, rồi im lặng hẳn. Còn quá sớm để Cher có thể thức dậy. Xem như cô viếng thăm lão cha sau, việc trước mắt là phải ngủ đủ giấc đã.
“Nhưng thiếu gia đã căn dặn, nếu tiểu thư không bước ra ngoài, thiếu gia sẽ…” Tên gia nhân ấy có vẻ hơi lúng túng. Cảm thấy cô ta đã dừng lại mà không có ý định nói tiếp, Cher định ngẩng đầu lên. Nhưng chưa kịp thì vòng tay của ai đó đã siết chặt lấy cô bé.
Cherry chẳng thèm mở mắt cũng đoán được đó là ai. Không còn tiếng động nữa, xem ra bọn người kia đã rút lui hết ra ngoài để thiếu gia toàn quyền xử lí rồi.
“Cher, em thật là lười nhác nha.” Henry nhướn người lên và cắn nhẹ vào cổ Cher. Cô vẫn nằm im không động đậy, cứ như rằng việc này đã vô cùng quen thuộc với cô từ lâu. “Ngay cả anh cũng không quan tâm, không những lười nhác mà còn vô tình vô nghĩa.” Anh nói với giọng điệu tủi tủi.
“Em thích ngủ hơn thích anh.” Cher lười biếng mở miệng. Mắt cứ nhắm tịt lại, nên không rõ được gương mặt ai kia dần chuyển sang một sắc đen sì sì như quả cà tím thối.
“Hừ. Đã thích ngủ như vậy, sau này anh sẽ làm em không còn thời gian để ngủ nữa.” Chỉ nói thích ngủ hơn mình, thế mà anh đã “ghen với ngủ” lồng lộn cả lên rồi.
“Đại ca ca, huynh định sẽ làm gì sư muội của huynh thế?”
“Sau này em sẽ biết.” Henry cắn mạnh vào cổ Cher, khiến cô bật lên tiếng rên khe khẽ. Được một lúc thì đâu lại vào đấy. Anh lắc đầu ngán ngẩm thầm than, đối với một đứa trẻ ương bướng như thế này thì cần phải có cách để trừng trị. Nhưng phải trừng trị như thế nào bây giờ? Đánh cô ư? Anh không thể. Phải chi bé con nhanh lớn chút xíu, anh có thể dùng biện pháp người lớn để cưỡng chế cô rồi.
Chẳng ai nghĩ được rằng trong đầu cậu nhóc 8 tuổi đã sớm có những suy nghĩ lung tung. :))
Henry bế Cher lên, cô vẫn như một con mèo con nằm cuộn tròn trong tay anh. Đối với anh, Cherry chỉ là một cục thịt nhỏ xíuuu~ nặng vài cân, không đáng để anh phải bận tâm. Vì thế mà anh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi chiếc giường êm ái, tiến thẳng vào phòng tắm. Giúp cô vệ sinh cá nhân một hồi mới trở ra. Lúc này, từ xa đã nghe rõ mồn một tiếng động cơ xe.
Nếu không nhanh chân, chắc chắn anh sẽ bị phạt.
Về phần cục thịt kia, thấy cô hơi bê bết, anh chỉ cất giọng hối thúc. “Cha về rồi. Em mau mau xuống nhà, không thì hình phạt sẽ nặng đấy!”
“Anh đi trước, em sẽ theo ngay sau.”
Cherry đương nhiên cần phải đứng tiếp đón lão cha ở đại sảnh cùng anh, nhưng thiết nghĩ cô nhỏ quá, có thể bỏ qua thủ tục rườm rà này mà nghênh đón lão cha từ bên trong cũng được. Nghĩ rồi, anh liền đi trước, tư thế nghiểm nhiên vẫn ung dung, tự tại, không một chút gì gọi là vội vàng.
“Cha.”
Nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình sau một khoảng thời gian ngắn không trở lại dinh thự, hắn không lấy gì làm háo hức. Háo hức? Từ này không có trong từ điển của lão đại boss Nathan hắn.
Nathan - là một con người vô cùng tài hoa với khuôn mặt yêu mị, vương giả, phong độ ngút trời. Hắn chính là mơ ước của biết bao cô gái trên thế giới này, bọn họ mặc kệ việc hắn đã có con mà tiếp tục lên mộng hão huyền. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở hai từ “ảo tưởng”, vì chẳng ai có thể chạm vào hắn mà toàn mạng được lâu dài cả…
“Đi đường mệt rồi, cha hãy về phòng nghỉ ngơi.”
“…” Hắn liếc nhìn đứa con trai, miệng cười cười đẩy ẩn ý. “Con biết việc đầu tiên ta muốn làm là gì không?”
“Con biết.” Trong đáy mắt anh đã dấy lên tia hoang mang phức tạp.
“Tốt.” Hắn cười lớn. “Triệu tập tất cả.”
“Vâng.” Henry gật đầu, đảo mắt ra hiệu cho một tên thuộc hạ đứng cách đó không xa. Tên thuộc hạ hiểu ra nhanh chóng, liền đi ra ngoài thực thi mệnh lệnh.
“Lệnh triệu tập tất cả!” Những con người đứng xếp hai hàng đón chào vị lão đại boss trở về tức tốc tiến vào trong đại sảnh. Đếm sơ qua cũng khoảng vài chục người, chủ yếu là các vị tiền bối già nua, có kẻ bằng tuổi hắn, có kẻ còn trẻ măng - độ chừng hai mươi mấy tuổi. Nhưng những đứa nhóc lắt nhắt như Henry thì chỉ mình Keith có sự cho phép của anh mới vào trong được.
Tiếng xì xào bàn tán lập tức im bặt sau cái hắng giọng của ông chủ. Hắn vẫn ung dung ngồi im trên chiếc ghế cao nhất chờ đợi ai đó, bọn người phía dưới khó hiểu, nhưng cũng không dám hó hé lời nào, chỉ cùng hắn lặng im chờ đợi. Henry thì mặt tối sầm, một sự lo lắng dần hiện rõ ra. Không thể kiên nhẫn được nữa, anh đành cất tiếng nói.
“Cha, con sẽ vào trong…”
“Con im lặng!” Sau câu nói của hắn, anh liền im bặt, đầu hơi cúi xuống.
Một lúc sau, con nhóc kia cũng xuất đầu lộ diện. Cherry bước đến từ phía xa xa, trên người là một bộ váy màu hồng dễ thương, bên vai trái của áo còn đính một con gấu nhỏ xinh xinh. Chiếc nơ to đùng của băng đô màu trắng được cài tươm tất trên đầu. Tất cả đều làm cô toát lên một vẻ tiểu thư uy quyền, song bướng bỉnh. Nhưng… chỉ riêng cái khuôn mặt ngái ngủ kia thôi đã phá bỏ hình tượng uy quyền, chỉ còn lại một vẻ đáng yêu vô bờ bến.
Cherry tiến đến bên cạnh Nathan, cất giọng nhỏ nhỏ xíu. “Lão cha, cha về rồi.”
Cô dùng chút sức đu lên người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế vàng ròng 100%, quàng tay lên cổ và tựa đầu vào ngực hắn. Nhìn vào thì cứ tưởng cô vì nhớ hắn quá nên định làm nũng, nhưng thật sự…cô đang mượn cơ thể hắn làm cái giường cho riêng mình mà ngủ một cách ngon lành.
Bọn người bên dưới sửng sốt tột độ. Một cô nhóc từ đâu chạy tới, lại dám thản nhiên ôm lấy hắn. Điều lạ lùng hơn nữa là, hắn không có trạng thái nổi giận gì cả, chỉ hơi cười cười và nhẹ nhàng vuốt đầu cô như vuốt lông mèo.
“Con gái yêu quý của ta, cho đến giờ con vẫn còn muốn ngủ sao?”
“Ưm…” Cher khẽ ngọ nguậy cái đầu. “Con buồn ngủ, nhưng anh Henry cứ bắt con phải dậy, cha mau mau xử anh ấy.”
“Con muốn ta xử thế nào đây?”
Nghe đến câu nói này, Cherry chợt ngóc đầu dậy. Cô bỗng nhiên tỉnh ngủ hẳn, vì đã có một luồng ớn lạnh ập tới sống lưng, khởi nguồn từ giọng nói và câu nói kia. Cô quay sang nhìn Henry, thấy anh vẫn bình thản, nhưng hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, thoáng nhìn sẽ không nhận ra biểu hiện lạ lùng này.
Cher lại nhớ có lần trước, lão cha đến thăm vết thương của cô, cô chỉ nói Henry có tội gì đó, liền bị hắn đem ra ngoài đánh 50 gậy. Ầy ầy, nếu cô không rút kinh nghiệm từ lần đó thì giờ này, có phải cô đã hại anh rồi không!
“Cher không muốn nữa.” Cherry ngước lên nhìn hắn với đôi mắt sáng long lanh như pha lê, cái đầu khẽ lắc qua lắc lại. “Anh Henry chỉ là muốn tốt cho con…”
“Vậy thì con hãy mau ngồi im.” Nathan hơi nâng người cô lên, đồng thời cúi xuống và cắn nhẹ vào môi cô. Nhẹ đến nỗi cô không đau, cũng không có cảm giác gì, chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt sáng xanh biếc. Khung cảnh quỷ dị như thế này thật khiến người khác chẳng thể nghĩ đây là hai cha con.
Nathan cười cười một hồi rồi cũng đi thẳng vào vấn đề chính. “Để tránh làm mất thêm thời giờ, nhân lúc mọi người đang có mặt ở đây, ta có chuyện muốn tuyên bố.” Nói rồi hắn xoay mặt cô xuống phía dưới. “Đây chính là con gái yêu quý của ta - White Cherry. Từ này về sau sẽ giữ chức tiểu thư của gia tộc họ White. Kẻ chống đối nó, cũng như chống đối với ta. Kết cục như thế nào thì bản thân mỗi người cũng tự khắc hiểu rõ.”
Tiếng ồn ào không quá lớn nhưng đủ vang vọng. Mọi người đang xầm xì bàn tán vì một vị tiểu thư bỗng dưng từ trên trời rơi xuống.
“Con rơi sao…” Câu nói này vốn không được nói to, nhưng nó đã vô tình lọt vào tai Nathan. Hắn cười quỷ quyệt bước đến trước mặt kẻ đó, trên tay vẫn bế Cherry. Kẻ đó đổ mồ hột lùi lại từng chút, từng chút một. Chưa ai kịp nghĩ đến hắn sẽ làm gì tiếp theo thì, “Crắc”, chiếc cổ của người kia đã bị bẻ nghoẹo sang một bên, cả cơ thể liền đổ ầm xuống đất.
Mọi người cả kinh không dám tiến lại gần. Thật đúng cái miệng làm hại cái thân, câu nói kia phát ngôn ra, Nathan không cho người đào mồ mả ba đời nhà hắn ta lên quả thật đã là rất nhẹ nhàng. Con rơi? Ngay cả Henry cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng nếu nghĩ kĩ, chuyện này cũng không phải là không hợp lý…
Nhưng Henry sẽ không tin, cũng không dám tin, nếu điều đó là sự thật…
Cherry trên tay hắn tròn mắt hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết một cách thảm thương trong khoảng cách gần như vậy.
“Cha, sao cha…”
“Im lặng.” Liếc nhìn vẻ mặt hốt hoảng cùng ánh mắt long lanh nước của Cherry, hắn trầm giọng nói. Chẳng qua là hắn đang muốn rửa não cô một cách hoàn toàn, bằng những hình ảnh, hoàn cảnh như vậy.
Cherry nín thinh, đảo mắt nhìn cái con người-đã-không-còn-là-người nằm dưới đất. Rồi gục đầu vào vai hắn, không dám nhìn nữa. Bỗng nhiên trong cô có một linh cảm trỗi dậy mãnh liệt, rằng thế giới sau này của cô sẽ không thể nào tươi đẹp cho nỗi, khi chung quanh nhuốm một mùi máu tanh nồng, hương vị chạy thẳng tới tận óc.
…
----END EXTRA 1----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...