Băng Tâm Ngự Thần

Hương nhi nhìn thịt nướng, hai mắt phát sáng:

- Thơm quá.

Quân Ngọc nhìn Mộng Yên bận rộn nướng thịt hai mắt hoa si nhìn Mộng Yên: "Không ngờ Yên Yên của hắn khi nướng thịt mà cũng mỹ vậy."

Thiên Hàn tuy không cho sắc mặt tốt nhưng vẫn không rời mắt khỏi đám thịt mãng xà, đầu mãng xà đã là yêu thú cấp cao trong thịt có cả linh khí lại còn được Mộng Yên ướp nướng thơm như vậy quả là mỹ vị, tuy chưa nếm thử nhưng hắn biết chắc chắn là rất ngon.

Mộng Yên nhìn đám thịt mãng xà đã được bản thân ướp song liền ngồi xuống chỗ Hương nhi, vừa ăn linh quả chờ thịt chín, nhìn Hương nhi và hai yêu thú của nàng nhìn chằm chằm thịt nướng Mộng Yên không khỏi mắc cười.

"Tuy đồ nghề không đủ như ở hiện đại nhưng cách ướp thịt và nước chấm của nàng rất mới mẻ nên Hương nhi mới thích ăn như vậy, còn hai yêu thú của nàng thì nàng cũng không hiểu chúng cho lắm."

Vì chờ thịt nướng nên nàng với Hương nhi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Quân Ngọc và Thiên Hàn lực chú ý cũng lơ là cả hai đều tập chung vào đám thịt nướng nên không chú đến có một đám người đang tiến tới gần.

- Mùi thịt nướng thật là thơm!

Tiêu Tịch, Quân Ngọc, Diên Hạo đồng thanh nói, nghe có người nói Mộng Yên giật mình nhìn về phía ba người mới đến phía sau còn mấy người nữa, Quân Ngọc nhìn thấy Mộng Yên hai mắt phát sáng vui vẻ nói:

- Tiểu huynh đệ chúng ta lại gặp mặt, lần trước chưa kịp hỏi cao danh của huynh đệ không ngờ nhanh như vậy đã gặp lai.


Nghe vậy Mộng Yên liền nhớ ra tên này không phải cái tên trủ trì buổi đấu giá sao, sao lại xuất hiện ở đây. Bên cạnh còn có hai người nữa Diên Hạo thì nàng biết còn người nam nhân có khuân mặt đáng yêu nhìn có vẻ vô hại bên cạnh thì nàng không biết. Dù sao bọn họ cũng là ân nhân cứu mạng của Hương nhi Mộng Yên liền khách sáo mời ngồi.

- Ách thật trùng hợp không ngờ có thể gặp lại, ta tên là Lâm Ngự Thần còn đây là đệ đệ của ta Lâm Hiên.

- Hóa ra là Lâm đệ đệ, ta tên là Diên Hạo nếu không chê có thể gọi là Hạo ca ca, cũng nhờ có hắc tinh thạch của Lâm đệ Tịch mới có thể sống.

- Không cần cảm tạ dù sao chúng ta là trao đổi, nhờ huyết sắc linh chi đệ đệ của ta mới có thể sống, chúng ta không ai nợ ai.

Nghe Mộng Yên thẳng thắn vậy ba người bọn hắn rất thưởng thức, tiểu huynh đệ này đáng để kết dao.

- Tiểu Thần Thần ta tên là Tiêu Tịch sau này có thể gọi ta là tiểu Tịch Tịch, không thì Tịch cũng được, mạng của ta là nhờ hắc tinh thạch của tiểu Thần Thần sau này có chuyện gì cần giúp ta sẽ cố gắng hết sức giúp.

Tiêu tịch nháy mắt đáng yêu nói, nghe Tiêu Tịch gọi nàng là Tiểu Thần Thần Mộng Yên khóe miệng giật giật, nàng thề tên này không hề đáng yêu như vẻ bề ngoài, mà còn rất nham hiểm cho nên vẫn không đắc tội tốt hơn. Trong ba người này nàng vẫn cảm thấy Diên Hạo thuận mắt nhất vừa ôn nhu ngọc thụ lâm phong làm cho người khác cảm thấy dễ chịu.

Hương nhi nhìn ba nam nhân đang nói chuyện với công chúa liền trầm mặc, nàng ở Thần Quốc nghe không ít truyện về thế gia vọng tộc, nhìn ba người trước mắt chắc chắn thân phận không tầm thường, mặc dù giờ bản thân nàng chưa nhìn ra bọn họ thuộc thế gia nào nhưng vẫn là không nên đắc tội.

Hương nhi liền rót trà mời mọi người, thịt nướng cũng đã chín,


"Hai za có vẻ thịt nướng của công chúa làm phải chia cho mấy người nữa rùi", Hương nhi buồn bực nghĩ.

Thấy thịt cũng đã chín Mộng Yên nhìn Nguyệt Quang, Tiêu Tịch, Diên Hạo nói:

- Thịt cũng chín nếu mọi người không chê có thể ăn chung, dù sao ta làm thịt nướng rất nhiều.

Nghe Mộng Yên mời bọn hắn cùng ăn, Nguyệt Quang, Diên Hạo, Tiêu Tịch ba bọn hắn vui vẻ nói:

- Nếu Lâm đệ đã mở lời bọn ta cũng không khách sáo,

- "Thịt nướng thật sự rất thơm chắc chăn rất ngon", Mộng Yên ăn trước song mọi người mới bắt đầu cùng ăn. "Ừm thịt nướng lần này có vẻ ngon hơn lần trước", chắc do yêu thú cấp cao thịt cũng ngon hơn thịt thỏ, đúng là thịt yêu thú cấp cao có khác.

Hương nhi ăn rất vui vẻ "thịt nướng công chúa làm thật là ngon", Quân Ngọc, Thiên Hàn được Mộng Yên cho một phần lớn, Quân Ngọc cắn một miếng hắn sống mấy ngàn năm chưa bao giờ ăn được thịt nướng nào ngon như vậy, đi theo Yên Yên cung không lỗ mà.

Thiên Hàn tuy không biểu hiện lố như Quân Ngọc nhưng khuân mặt cũng không khó chịu như lúc đầu, "Quả thật thịt nướng rất ngon".


- Tiểu Thần Thần làm thịt nướng thật là ngon, lần đâu tiên ta được ăn thịt nướng ngon vậy.

Nguyệt Quang, Diên Hạo đều đồng ý với câu nói của Tịch quả thật lằn đầu tiên bọn họ được ăn thịt nướng ngon như vậy, bọn hắn đều là thiên chi kiều tử sơn hào hải vị nếm qua không ít, Nguyệt Quang hắn là thiếu chủ của Tuyệt Tiêu lâu trải rộng khắp đại lục, nếu nói hắn là người có tiền thứ hai không ai dám nói thứ nhất cả.

Còn Diên Hạo là đệ tử trân truyền của luyên đan sự Tự Tinh ông là luyên đan sự thần cấp cả đại lục tôn sùng, không ai dám đắc tội, ông chỉ có mỗi đệ tử là Diên Hạo.

Còn Tiêu Tịch là thiếu chủ của gia tộc Thượng cổ Tiêu gia, nghe nói thế lực ngang với Ngự Thần Tông.

Nếu Hương nhi mà biết bọn họ thế lực khủng như vậy nàng chắc chắn sẽ xỉu mất, một trong bọn hắn có thể hủy Ngự Thần Quốc, vì thế lực của bọn hắn rất lớn lên rất ít người biết đến cho nên Hương nhi không biết bọn hắn thuộc thế lực nào cả.

Còn Mộng Yên thì nàng chắc chắn là không biết gì về các thế lực quả đại lục này cả, nàng chỉ nhớ được mang máng trí nhớ của nguyên chủ, còn rất nhiều đoạn kí ức bị cắt đến giờ vẫn chưa nhớ được. Mộng Yên cũng không hiểu tại sao đoạn trí nhớ đó lại bị cắt.

Nghe mọi người khen nàng làm thịt nướng ngon Mộng Yên chỉ biết cười trừ, "thật ra không phải thịt nướng của mày làm ngon mà vì mọi người ở đại lục này chưa biết ướp nguyên liệu nấu ăn mà thui".

- Không biết Lâm đệ định đi đâu!

Diên Hạo vừa ăn vừa hỏi?

- Ám Thiên Thành!

Mộng Yên không nghĩ nhiều trả lời, nghe Mộng Yên cũng đến Ám Thiên Thành bọn hắn kinh ngạc chẳng lẽ Lâm đệ cũng được thẻ chiêu sinh của Thánh Tông.


- Hay quá bọn ta cũng đến Ám Thiên Thành, gặp nhau chắc chắn là có duyên chi bằng chúng ta kết bạn đi chung không biết ý của Lâm đệ thế nào.

Nguyệt Quang thành tâm nói, nghe bọn hắn mời gia nhập đoàn cùng đi đến Ám Thiên Thành Mộng Yên liền đồng ý dù sao thực lực của bọn hắn cũng rất mạnh nàng nhìn không thấu.

- Tiêu Thần đây là muốn đi thẳng qua Ám Thiên sơn sao!

- Đúng vậy!

- Ám Thiên sơn rất nguy hiểm tu vi của hai tiểu huynh đệ cũng không cao, tuy đi thẳng thì nhanh nhưng rất nguy hiểm, đi đường vòng tuy hơi lâu nhưng an toàn hơn.

Diên Hạo nói, bọn hắn tuy bảo bối rất nhiều tu vi của ba người bọn hắn cũng được hơn nữa hộ vệ của ba người bọn hắn cũng rất đông nữa, nhưng bọn hắn cũng khống dám đi thẳng qua, huống chi Lâm đệ chỉ có hai người lại dám đi thẳng qua này không phải đi nạp mạng sao.

Nghe Diên Hạo nói Quân Ngọc và Thiên Hàn khinh bỉ "Cái gì mà nguy hiểm, sợ chết thì nói đại đi còn nói nguy hiểm nếu không phải Mộng Yên kêu bọn hắn không được nói truyện thì nãy giờ hắn đã chửi chết mấy tên này rùi hừ". Thiên Hàn cũng đồng ý với ý nghĩ của Quân Ngọc hai thú nhìn nhau cùng nghĩ, do không làm gì được cho nên hai bọn hắn lại cúi đầu ăn thịt nướng cho đỡ tức.

Mộng Yên cũng biết đi đường thẳng rất nguy hiểm nhưng nàng tin Quân Ngọc và Thiên Hàn,

- Nếu các huynh sợ nguy hiểm có thể đi đường vòng, hẹn gặp lại ở Hỗn Loạn Thành.

Mộng Yên làm dấu cho Hương nhi dọn dẹp chuổn bị nên đường, Quân Ngọc nói trong này có bảo bối với rất nhiều cỏ, à quên dược liệu cho nên lên đường càng sớm càng tốt. Linh nhi trong phù bút cũng nói trong Ám Thiên Sơn có rất nhiều nguyên liệu hiếm để luyện phù, dù nguy hiểm nhưng không thể bỏ qua nhiều đồ tốt như thế được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui