Băng Tâm Khuynh Thành

"Vương gia, đã về tới vương phủ rồi!"
Tử Nguyệt một bên vén mành xe, bên trong, Lưu Nghị bế bổng Điền Tâm lên, ôm nàng ra ngoài. Cánh cổng vương phủ mở ra, hắn dẫn đầu bước vào, muốn đưa Điền Tâm đi biệt viện đã vì nàng chuẩn bị sẵn.
"Cung nghênh vương gia hồi phủ!" Một giọng nữ mềm mại vang lên, Lưu Nghị không nhìn nàng, tiếp tục đi đến Hải Đường viện.
Tôn Lệ Dao lặng người nhìn chằm chằm thân ảnh trong vòng tay Lưu Nghị, từng tia hi vọng trong lòng nàng dần dần lụi tàn.
Thu xếp ổn thoả xong, hắn ra ngoài, phân phó " Các ngươi từ nay hầu hạ trắc phi cho tốt, còn nữa, không có lệnh của ta, nàng không được ra ngoài nửa bước, cũng không ai được phép vào trong."
Tôn Lệ Dao trong lòng dấy lên hiếu kì, là một nữ tử như thế nào, mới có thể khiến cho vương gia động tâm?
" Vương gia, thần thiếp có thể đôi lúc tới thăm vị muội muội này không?"
Lưu Nghị ánh mắt chuyển tới trên người nàng, ánh mắt lộ rõ chán ghét " Ngươi không được gọi nàng muội muội, cũng không được phép đặt chân vào Hải Đường viện, lập tức đi ra cho bản vương!"
" Vương gia, nương nương cũng chỉ là có ý tốt, xin người bớt giận!" cung nữ thiếp thân của Tôn Lệ Dao bất bình, vương gia nổi nóng với chủ tử nhà mình, chỉ vì một trắc phi lai lịch bất minh, khiến nàng thay vương phi ấm ức.
" Liên Nhi, chúng ta đi thôi!" Tôn Lệ Dao vẫn nhu thuận nói " Thần thiếp xin cáo lui."
Sáng hôm sau.
"Sao huynh lại ở đây?" Điền Tâm vừa mở mắt, đã thấy Lưu Nghị đang ngồi ở bàn trà đối diện nàng.

" Đây là Nghị vương phủ Tây Lĩnh, ta không ở đây, còn có thể ở đâu?" Lưu Nghị bình tĩnh trả lời.
Điền Tâm chỉ nhớ rằng mình từ Đông cung lên đường đến Tử Vân thành, những chuyện sau này đều không nhớ nữa, tỉnh lại đã thấy mình ở đây, khiến cho nàng cảm thấy kì quái.
" Sao huynh lại đem ta tới đây?"
" Đám người ở Tử Vân thành muốn giết nàng." Lưu Nghị không nhanh không chậm nói, dù là lời nói dối, nhưng gương mặt anh tuấn của hắn vẫn có vẻ trấn định như thường.
" Làm sao huynh biết bọn họ muốn giết ta?" Giọng nói của nàng đầy nghi hoặc, đôi mày liễu nhướng lên, dù sao cũng cảm thấy chuyện này không hợp lí.
Lưu Nghị biết nàng là người thông minh, lòng hồ nghi sẽ không thấp, cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn kịch bản " Lăng Minh Duật không biết nàng đến Tử Vân thành, cho nên vượt ngục, Ngô Bằng nổi giận, muốn giết nàng."
" Làm sao ta cái gì cũng không nhớ?"
" Vậy sao?" Lưu Nghị tỏ ra ngạc nhiên " Truyền thái y!"
Lát sau, có một người từ thái y viện đến, lại nói với nàng " Nương nương, trong đầu của người bị tụ huyết, cho nên trí nhớ không được rõ ràng, điều trị một thời gian huyết tan đi, tự nhiên sẽ nhớ lại."
Nói xong, vị thái y còn kê cho nàng một đơn thuốc.
" Nghị huynh, huynh hãy giúp ta, đưa ta về Nguyên Lăng."

Lưu Nghị khó xử nói " Lăng Minh Duật đã thoát ra rồi, nàng không cần lo lắng, trước để huyết tụ tan đi hết, rồi trở về cũng không muộn!" Nói xong, cũng có người bưng thuốc lên " Nàng uống đi!"
Điền Tâm không chút nghi ngờ uống hết, không phải vì nàng quá ngây thơ, mà là nàng đối với Lưu Nghị không hề có phòng bị, nàng không thể nào tin hắn sẽ đối với mình hạ độc thủ.
Lưu Nghị nhìn cổ họng nàng phập phồng, đem thuốc nuốt xuống hết, trong lòng có một loại mong chờ và kích động khó tả. Điền Tâm sau khi đem thuốc uống vào, liền cảm thấy mệt mỏi, lại không biết một lần thiếp đi, qua một ngày một đêm.
Tổng cộng nàng đã uống loại thuốc này ba lần, lần vừa rồi là lần thứ ba. Hơn nữa loại thuốc này mỗi lần dùng đoạn kí ức mất đi sẽ dài hơn so với lần trước.
Hôm sau, Điền Tâm tỉnh lại, gương mặt u mê nhìn nam tử trước mặt " Sao ta lại ở đây?" Điền Tâm thực sự không hiểu nổi. Nàng nhớ, nàng mới từ trong cung trở lại Điền phủ, làm sao khi tỉnh lại, liền thấy Lưu Nghị trước mắt đây?
Lưu Nghị như cũ lặp lại những lời hôm trước, còn kể cho nàng nghe chuyện Tử Vân thành, sau đó, lại là một vị thái y, và một chén thuốc.
Phụ cận Tử Vân thành.
" Các ngươi nói cái gì?" Ở trong doanh trướng quân Nguyên Lăng, Lăng Minh Duật ngã ngồi xuống ghế, hắn không ngờ tới cái điều kiện này. " Khốn kiếp, ta thoát ra rồi, chúng nhất định sẽ làm khó dễ nàng!"
" Thái tử...thực ra..." Giọng của Khương Duy, lần đầu tiên trở nên run rẩy.
" Mau nói!"
" Thái tử phi...nương nương...nương nương đã bị... ám sát."

" Nàng có việc gì không?" Lăng Minh Duật ngăn không cho mình nghĩ tới tình huống xấu nhất.
" Thuộc hạ đáng tội chết! Đáng tội chết!" Khương Duy đột ngột quỳ rạp xuống, liên tiếp dập đầu, mà những thủ vệ khác cũng vậy " bộp, bộp" liên tiếp quỳ xuống, dập đầu tạ tội.
" Nàng bị thương rồi?" Lăng Minh Duật gạt bỏ suy nghĩ tàn nhẫn vừa rồi ra khỏi đầu.
" Thuộc hạ tận mắt thấy... nương nương... đã...qua đời!" Khương Duy không dám ngẩng đầu lên, tất cả là do bọn họ lơ là bảo vệ nương nương " Thỉnh chủ nhân cho thuộc hạ được lấy cái chết bồi tội!"
Toàn bộ rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Lăng Minh Duật yên vị trên ghế, trong đôi mắt vằn lên những tia máu. " Các ngươi đang gạt ta!" Hắn rống lên, điên cuồng giống như mãnh thú bị thương, chút lí trí còn sót lại mất đi toàn bộ. Đám người Khương Duy vẫn như cũ trán đặt trên mặt đất, không có dũng khí nhìn lên, một luồng hàn khí rét lạnh quét đến, trên lưng họ một trận đau nhói, máu tươi theo đường kiếm sắc ngọt vung lên, trong không gian nhất thời đầy mùi máu tanh.
Lăng Minh Duật thu kiếm vào vỏ, bọn họ biết, trừng phạt như vậy đã quá khoan hồng. Một đường kiếm rạch ngang lưng này, so với tội lỗi bọn họ gây ra còn chưa đủ thích đáng.
" Ngay lập tức lên đường, giết sạch Tử Vân thành cho ta!" Lăng Minh Duật gầm lên, toàn thân toả ra sát khí nồng đậm, Khương Duy khiếp sợ ngẩng đầu, hắn chưa từng thấy chủ nhân như vậy, giống như Diêm La hiện thân từ địa ngục, hung tàn thị huyết.
" Tướng quân, nguy rồi, thái tử Nguyên Lăng dẫn binh tiến vào trong châu rồi!"
" Mau mau dàn trận!" Ngô Bằng còn đang điên đầu vì chuyện thái tử phi Nguyên Lăng bị ám sát, vốn muốn trước giữ kín, ai ngờ Lăng Minh Duật nhanh như vậy đã tìm tới đòi mạng.
Một vạn binh lính Tử Vân thành dàn trận ở trước cổng thành, lần này chính là muốn tử thủ bảo vệ thành, bên trên tường thành, các cung thủ đã chuẩn bị sẵn hoả tiễn nấp đằng sau những lỗ châu mai, sẵn sàng đối địch với quân Nguyên Lăng.
Về mặt số lượng, hai bên ngang nhau, nhưng quân đội của Nguyên Lăng lại tinh nhuệ hơn nhiều, không lâu lắm, đã lấy khí thế như vũ bão mà tiến đến Tử Vân thành, chiến kỳ đỏ rực thêu một chữ " Nguyên" bay phấp phới. Tướng sĩ hai bên lao vào nhau, cuốn lên hai luồng cát bụi mù mịt, nhìn từ xa giống như bão cát nổi lên. Cung thủ ở trên tường thành bắn hoả tiễn xuống dưới, nhưng quân Nguyên Lăng đã chuẩn bị trước, hết thảy đưa khiên lên che chắn, vì vậy không mấy người bị hoả tiễn làm cho bị thương. Lăng Minh Duật một thân khôi giáp sáng lấp lánh uy nghi lẫm liệt, trường kiếm trong tay điên cuồng khát máu, có hắn dẫn đầu, quân Nguyên Lăng rất nhanh chiếm thế thượng phong, tàn sát binh sĩ Tử Vân thành. Ngô Bằng thấy tình thế không ổn, liền ra lệnh " Đem thi thể thái tử phi Nguyên Lăng đến đây." Lần này nhất định phải chết, hắn cũng không để cho Lăng Minh Duật sống được tử tế.
"Đây là thái tử phi của các ngươi!" Hai bên đang giao chiến ở phía dưới, chợt nghe thấy một thanh âm cắt đứt, ánh mắt tất cả mọi người nhất tề chú ý lên cổng thành, trước tiên là Lăng Minh Duật.

"Dừng tay lại!"
Nhìn đến thân ảnh trên thành cao, Lăng Minh Duật vội vã ra lệnh " Dừng tay!"
Vài chục binh sĩ Tử Vân còn sót lại lập tức lui về phía cổng thành.
Ngô Bằng giữ lấy một nữ tử bé nhỏ, chỉ thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, toàn thân ướt đẫm, dĩ nhiên là một xác chết.
" Mau thả nàng ra!" Lăng Minh Duật hướng Ngô Bằng quát lớn.
" Ngươi còn muốn cái xác này? Ha ha, dù gì cũng phải chết, ta cũng không cho ngươi sống tốt!" Ngô Bằng man rợ cười lên, quyết định cá chết lưới rách, mồi lửa trong tay chợt loé, toàn bộ cái xác thấm đẫm dầu bắt lửa, tựa như một ngọn đuốc khổng lồ lao xuống phía dưới.
Trong mắt Lăng Minh Duật lúc này, chỉ là một ánh lửa nghiệt ngã, thiêu rụi toàn bộ tâm can hắn.
" Tâm Nhi!"
Lăng Minh Duật thét lên một tiếng, thân thể lăng không lao lên, ôm lấy thi thể rực cháy của nàng, không quản ngọn lửa nóng rát tấp lên người, lên mặt, không có nửa điểm chùn bước mà buông tay. Mọi đau đớn thể xác, lúc nhìn thấy thân thể nàng bốc cháy bị ném xuống tường thành, từ một khắc kia, đã không còn nghĩa lý gì nữa.
Thời điểm hai chân hắn chạm đất, dưới cằm đã bị bỏng phồng rộp, hai tay còn thê thảm hơn, vết thương ghê sợ vô cùng, khôi giáp trên người cũng phủ một lớp màu đen, Lăng Minh Duật ôm thi thể đã cháy tới mức biến dạng không nỡ nhìn, hắn từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trống rỗng dần dần được lấp đầy bởi âm tàn lãnh khốc.
Toàn bộ loạn đảng bị giết sạch không trừ một ai. Riêng Ngô Bằng, đôi mắt bị đâm mù, tai bị độc điếc, lưỡi bị rút mất, sống không bằng chết. Trong một đêm máu nhuộm Tử Vân, không người không khiếp sợ.
Một phen huyết tẩy Tử Vân thành, thực kinh tâm động phách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận