Băng Tâm Khuynh Thành

Còn nhớ, lúc nhỏ, Điền Tâm đến Đông cung chơi, lúc ấy rất thích căn biệt viện nhỏ xinh phía sau chính điện, thường đến đó chơi đùa. Những lúc có tuyết rơi, Lăng Minh Duật cùng nàng thường cùng nhau ra ngoài đắp người tuyết, cho nên Lăng Minh Duật đã đặt cho nó một cái tên - đó là Băng Tâm viện.
Mới đó đã năm năm qua đi.
Lúc này, hai người ngồi trong Băng Tâm viện, cùng nhau dùng điểm tâm, ba ngày sau khi thành hôn, Lăng Minh Duật được miễn lên triều, cho nên cả ngày đều ở bên cạnh Điền Tâm. Hắn ngồi đập hạt dẻ đút cho Điền Tâm ăn, thủ thỉ bên tai nàng.
" Tâm Nhi, chúng ta nhanh một chút sinh hài tử đi."
" Chàng muốn sinh, liền tự mình sinh đi." Nàng bĩu bĩu môi nói. " Nam nhân các chàng làm sao hiểu được đau đớn lúc sinh nở của nữ nhân?"
Trên trán Lăng Minh Duật rơi xuống hắc tuyến " Nếu ta tự mình sinh được, cũng đã làm rồi, tránh cho nàng phải chịu đau đớn."
" Ừ, chuyện này cũng để tự nhiên đi, thiếp làm sao quyết định được?"
" Được rồi, ăn nhiều vào, đêm qua nàng vất vả rồi."
Nghe đến đấy, hai má nàng lại đỏ lên, bàn tay giơ lên đấm vào ngực hắn.
Lăng Minh Duật cười cười nắm lại bàn tay làm loạn của nàng, lơ đãng nói " Lưu Nghị hôm qua cũng tới dự hôn lễ."
" Vậy sao?" Hôm qua nàng căn bản không nhìn thấy gì, đều do hắn một đường dẫn đi.
" Ừ. Nàng tránh xa hắn một chút." Lăng Minh Duật lộ ra bộ dáng ghen tuông.
" Chàng suy nghĩ quá nhiều!"
Cứ thế ba ngày trôi qua, đôi tân lang tân nương lúc nào cũng như hình với bóng. Sang ngày thứ tư, Lăng Minh Duật phải vào triều, lưu luyến hôn lên trán Điền Tâm, cẩn thận không đánh thức nàng.

Điền Tâm thức dậy, thấy bên cạnh trống trải, trong lòng có chút mất mát, nàng đã quen với việc hắn ở bên mình, nàng từ trên giường ngồi dậy, sửa soạn một chút ra khỏi Đông cung dạo quanh, nửa canh giờ sau lại nhàm chán trở về, vào trong phòng mình.
" Tâm Nhi..." Một giọng nói khàn khàn vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên sau lưng, nàng chưa kịp quay lại, cả người đã bị ôm lấy từ phía sau.
Điền Tâm giọng nói đứt quãng " Nghị... Nghị huynh?"
Phía sau không có đáp lại, chỉ có tiếng thở dài, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ nàng.
" Huynh... buông..." Điền Tâm muốn thoát khỏi vòng tay hắn, Lưu Nghị liền thả tay ra, nhưng hai bàn tay lập tức đưa lên áp vào hai má nàng, cố định đầu của nàng.
" Đừng quay lại." Hắn vừa rồi quá xúc động, hiện tại không biết phải đối diện với nàng thế nào.
Điền Tâm hồi hộp vô cùng, dù biết Nghị huynh sẽ không hại nàng, nhưng nàng là nữ tử đã thành thân, hắn lại đột nhập vào đây, cũng không phải chuyện tốt.
" Huynh muốn làm gì?" Giọng nói nàng có chút e sợ.
" Nàng... ta chỉ là muốn gặp nàng một chút." Thanh âm của hắn có chút khổ sở, khiến cho trong lòng Điền Tâm thoáng nhói lên.
" Nghị huynh, ngồi xuống đi, ta cùng huynh nói chuyện." Nàng thở dài.
Lưu Nghị không đáp lại, cứ thế buông tay, ngồi xuống ghế.
Điền Tâm vừa xoay người lại, hắn phát hiện ra, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn luôn luôn bị hút hồn như lần đầu gặp gỡ.
Nàng ngồi đối diện với hắn, mở lời " Một năm qua huynh sống thế nào? Phụ hoàng huynh có đối xử tốt với huynh không? Còn các huynh đệ của huynh thì sao?" Nàng vừa nói, đã liên tiếp đặt cho hắn vài câu hỏi, đây cũng là lo lắng cho người nàng coi như anh trai.

" Mọi chuyện đều ổn thoả, còn tốt hơn so với mong đợi của ta nhiều lắm."
"Nha, nghe Duật nói rằng, bây giờ huynh đã có trong vương phủ, hơn nữa chuẩn bị thành thân, chúc mừng huynh!"
" Thái tử gia đúng là nắm bắt rất nhanh." Hắn nhận ra, khi nàng nhắc đến Lăng Minh Duật, một đôi mắt hạnh liền sáng ngời.
" Thái tử phi, người có muốn dùng điểm tâm không? Nô tì mang lên cho người!"
Điền Tâm giật mình nhìn sang Lưu Nghị, hắn không nói gì thi triển khinh công, hướng cửa sổ thoát đi.
Đến tối, Điền Tâm cũng kể việc Lưu Nghị đến gặp mình, nhưng tuyệt nhiên không nói về cái ôm kia, không phải nàng cố ý giấu diếm, mà nàng hiểu rõ, với tính cách của Lăng Minh Duật, nhất định đi tìm Lưu Nghị tính sổ.
Lăng Minh Duật nghe xong, sắc mặt đã tối đen rồi.
"Hắn dám..."
"Duật, chàng muốn làm gì?" Điền Tâm lo lắng hỏi.
" Phế hắn!"
Điền Tâm "..."Đừng vọng động có được hay không? Nếu chàng không khắt khe như vậy, huynh ấy cần lén lút sao?
Hắn ngay lập tức đi sứ quán tìm Lưu Nghị, lại phát hiện ra Lưu Nghị đã lên đường trở lại Tây Lĩnh.
Một tháng sau, cũng chính là hôn lễ của Lưu Nghị, sứ giả Nguyên Lăng cũng đưa lễ vật tới chúc mừng, vài món trong đó là do chính tay Điền Tâm chọn.

Đêm động phòng.
Tôn Lệ Dao tự mình vén lụa che mặt, nhìn thấy Lưu Nghị say khướt gục ở trên bàn, nàng liền tháo bỏ mũ phượng, muốn dìu hắn lên giường nghỉ ngơi.
"Đừng chạm vào bản vương!" Một giọng nói âm lãnh đột ngột cất lên.
" Vương gia, người nên nghỉ ngơi." Nàng nhu thuận nói, lại muốn đỡ hắn.
" Ngươi, không có tư cách..." Giọng nói một lần nữa vang lên, khiến cho toàn thân Tôn Lệ Dao truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Nói xong, hắn lảo đảo đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng, hai mắt vằn lên những tia máu, bàn tay lạnh giá thốt nhiên đặt lên cổ nàng, truyền đến một cơn tê dại, Tôn Lệ Dao khẩn trương nhìn hắn chằm chằm.
Lưu Nghị dùng sức đẩy nàng nằm xuống giường, ngón cái vẫn ở trên cần cổ trắng muốt vuốt ve, từ từ siết chặt lại, khiến cho Tôn Lệ Dao hít thở không thông.
" Bản vương cảnh cáo ngươi, nếu dám chạm vào bản vương, bản vương phế tay của ngươi!"
Giọng nói hắn lạnh lẽo đe doạ, khiến cho nàng tột cùng hoảng sợ, chỉ biết mở to mắt mà nhìn hắn.
Lưu Nghị vừa buông tay, nàng liền gấp gáp hô hấp, ho đến cúi gập người xuống. Hắn lạnh nhạt liếc nàng một cái, bỏ lại nàng trong phòng, một mình rời đi.
Tôn Lệ Dao nhìn theo bóng lưng của hắn.
Nàng gả cho hắn, là sai lầm rồi sao? Rốt cuộc nàng có gì không tốt, hay đã mắc lỗi gì khiến hắn tức giận như vậy?
Tôn Lệ Dao nằm ở trên giường, khóc suốt một đêm, nàng mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết.
Gần sáng, có người tiến vào trong phòng.
Tôn Lệ Dao ngẫu nhiên mở mắt.Là hắn.

Lưu Nghị không nói một lời, nhấc bàn tay trái của nàng lên, cứa một vết trên ngón út, thấm máu tươi xuống tấm đệm.
" Ngươi nên biết điều một chút." Giọng nói vẫn như cũ, không có một chút cảm xúc.
Tôn Lệ Dao bộ dáng phục tùng đáp lại " Thần thiếp xin ghi nhớ."
Đêm động phòng cứ như vậy mà trôi qua.
Không lâu sau khi trở về, Lưu Nghị dùng mọi thủ đoạn, có sự giúp đỡ của Lương Chung- lấy thân phận biểu ca của Lan phi, hắn được thăng tới Tả thị lang Hộ bộ, và cả Tôn thượng thư nhạc phụ của hắn; ba người cùng với Lan phi trong hậu cung nội ứng ngoại hợp, đã chiếm được không ít cảm tình của hoàng đế, từ một hoàng tử bị đưa đi địch quốc làm con tin, trở thành Nghị vương có thanh thế ngang ngửa với Hàn vương và Viêm vương- hai hoàng tử có thế lực nhất trong triều lúc bấy giờ.
Hàn vương và Viêm vương- chính là đại hoàng tử Lưu Hàn và nhị hoàng tử Lưu Viêm do Ánh phi sinh ra. Ánh phi khi xưa chính là người đẩy hắn đến Nguyên Lăng, cũng là người hại chết mẹ hắn, thù này hắn tất phải báo.
Bây giờ Ánh phi thất sủng, nhưng dù sao cũng đã trở thành Tô thục phi chính nhất phẩm, lại nhờ có hai nhi tử mà địa vị trong cung vẫn là cao quý, điều này cũng làm cho Lương Chung sốt ruột, dù Lan Chi được sủng, nhưng vẫn chưa hoài thai.
Ba người ngồi ở trong thư phòng Nghị vương phủ, đằng sau án thư là Lưu Nghị, trước mặt hắn lần lượt là Lương Chung và Lan tuyên phi. Tuyên hiền thục quí, Lan Chi đứng đầu tứ phi, trở thành hậu thuẫn vững chắc cho Lưu Nghị.
" Lan Chi, ngươi mặc dù được sủng ái, vẫn nên nhanh mang thai long chủng, có vậy, địa vị mới được củng cố. Nói mẹ quý nhờ con quả không sai." Lương Chung một bên dặn dò tâm phúc của mình.
" Ha ha, không giấu ngài, ta thực chất đã có tin vui." Lan phi vui vẻ cười." Nhưng ta đang đợi thời cơ, loại bỏ cái thai của Hoà tiệp dư, rồi thông báo chuyện này cho hoàng thượng cũng không muộn.
" Ừ, vậy cũng tốt lắm." Nghe đến việc loại bỏ một sinh linh vô tội, Lương Chung cũng không hề có thương cảm." Dẹp bỏ chướng ngại rồi, ngươi còn có thể chiếm bảo toạ hoàng hậu để trống lâu nay." Bây giờ Lan phi đã được tấn phong từ tòng nhất phẩm trở thành tuyên phi chính nhất phẩm đứng đầu tứ phi, nhưng vậy vẫn chưa đủ, nên chân chính chiếm lấy hậu vị.
" Ngài yên tâm, bảo toạ đó không phải ta, ai cũng không thể ngồi."
Lưu Nghị nãy giờ không lên tiếng, giờ mới mở miệng " Nên tranh thủ lúc hoàng thượng si mê ngươi mà chiếm lấy ngôi vị đó, đợi lúc hắn sủng ái người khác, cơ hội đã mất không thể lấy lại."
" Vương gia, ta hiểu rõ." Lan Chi cười nhạt, khiến cho gương mặt của nàng càng thêm xinh đẹp.
Ba người trò chuyện một hồi, liền lần lượt rời đi về nơi của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận