Băng Tâm Khuynh Thành

Một thiếu nữ dáng vẻ mảnh mai đứng ở trước gương, một thân váy dài màu trắng thêu hoa hải đường tinh xảo, toát lên vẻ thanh lệ xinh đẹp, nàng thoa một lớp son mỏng lên đôi môi hồng, khiến cho gương mặt thêm phần tươi tắn.
Bên ngoài, một nam tử cao lớn anh tuấn xuất hiện, mái tóc một nửa búi, một nửa tuỳ ý thả sau lưng, so với tóc nữ nhân còn đen mượt hơn, một thân trường bào màu lam nhạt xa hoa toát lên vẻ ôn nhuận trong trẻo. Hắn đi vào, đưa tay lên môi ra hiệu cho hạ nhân im lặng, bước chân lướt nhẹ như bay, vô thanh vô tức tiến đến sau lưng nữ tử, đôi tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Điền Tâm giật mình, mùi hoắc hương ấm áp quen thuộc lan vào cánh mũi, cho nàng cảm giác an toàn, nàng có chút hờn dỗi " Ca ca, lần sau đừng như vậy, muội giật mình!"
Lăng Minh Duật không đáp ngay, cái cằm trơn bóng nhẵn nhụi tì lên vai nàng, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết kề sát bên má nàng.
" Tâm Nhi, đừng gọi ta ca ca nữa, gọi ta Duật!"
" Tại sao?"
Hắn hôn lên gò má non mềm, hơi thở lành lạnh ái muội phả bên tai nàng" Nàng có thấy phu thê xưng hô như vậy bao giờ không?"
Hai gò má Điền Tâm một tầng phiếm hồng, nàng giống như một đoá hoa chớm nở thẹn thùng, thập phần kiều mị" Chúng ta chưa thành thân..."
Lăng Minh Duật vẻ không hài lòng, cánh tay tăng thêm lực đạo ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực " Giá y đều sẵn sàng rồi, sính lễ cũng đưa tới Thái sư phủ, ngày thành hôn đã định, nàng còn đợi đến bao giờ?"
Điền Tâm chớp chớp mi mắt, đôi môi nhỏ khẽ hé mở " Duật..."
Hắn xoay người nàng lại, nâng lên gương mặt tinh xảo đối diện với mình, tay kia giữ lấy eo nhỏ, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, tham lam mà chiếm đoạt hết ngọt ngào, đến khi gương mặt Điền Tâm đỏ bừng, hít thở không thông mới chịu buông nàng ra.
Cùng lúc đó, Tây Lĩnh.

"Nghị vương gia tiếp chỉ!"
Lưu Nghị quỳ một gối xuống, hắn đã biết nội dung của chiếu chỉ rồi,chính là tứ hôn cho hắn thú vương phi vào cửa.
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Xét thấy đại nữ nhi của Tôn thượng thư đoan trang thuần lương, tri thư đạt lễ, nay trẫm tứ hôn cho Nghị vương gia, lệnh cho Lễ bộ chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị hôn sự.
Khâm thử."
Lưu Nghị đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ " Nhi thần tiếp chỉ!"
Lưu Nghị ánh mắt trở nên ảm đạm, ngược lại với tâm trạng cao hứng của Lương Chung và Tôn thượng thư.Lễ thành hôn nhanh chóng được định xuống, chính là ngày ba tháng sau.Lưu Nghị đối với vương phi tương lai của hắn có gặp mặt vài lần, cũng không có gì ấn tượng, Tôn Lệ Dao lại đối với hắn nhất kiến chung tình, muốn theo hắn cả đời.
Cũng trong ngày hôm ấy, hoàng cung Tây Lĩnh nhận được thiếp mời từ Nguyên Lăng, thái tử Lăng Minh Duật lập phi, không ai khác chính là người Lưu Nghị vẫn thương nhớ- Điền Tâm.
Hắn tiên phong lĩnh mệnh đi Nguyên Lăng chúc mừng đại hôn của đương triều hoàng thái tử Nguyên Lăng.
" Ngươi thân là một vương gia, mà cũng muốn làm chuyện nhỏ nhặt này?" Hoàng đế Tây Lĩnh hơi cau mày, không vừa lòng nói.
Lan phi ở bên cạnh ông ta- chính là Lan Chi mà Lương Chung đưa đến, đúng lúc này nũng nịu níu lấy cánh tay hoàng đế, thân hình mềm mại dán lên cánh tay ông ta, ngọt ngào nói " Nếu như Nghị nhi đã muốn, thì cứ để Nghị nhi đi đi, coi như ra ngoài thăm thú một chút, mở rộng tầm mắt."

Sắc mặt hoàng đế ngay lập tức dịu lại, chuẩn cho Lưu Nghị dẫn đầu đoàn sứ thần đi Nguyên Lăng.
Tâm tình của Lưu Nghị lúc này, vô cùng phức tạp. Nỗi nhớ nàng bị kiềm nén bấy lâu nay lại dấy lên, như một ngọn lửa trong lòng hắn cháy hoài không tắt, dù Lưu Nghị không chỉ một lần muốn dập tắt tâm tư với Điền Tâm, nhưng tình cảm là một thứ quá xa vời, vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn muốn được gặp lại nàng, nhưng cũng sợ hãi viễn cảnh nhìn thấy nàng một thân giá y sánh bước bên Lăng Minh Duật.
Đợi đến khi hắn có đủ quyền lực, nhất định sẽ đem nàng về bên mình!
Một tháng sau.
Khắp hoàng cung Nguyên Lăng đều là một màu đỏ rực rỡ, lồng đèn và lụa đỏ giăng khắp nơi, đâu đâu cũng thấy chữ hỉ, người người đi lại tấp nập, không khí vô cùng khẩn trương.
Điền Tâm ở trong phòng tân nương, trên đầu đội mũ phượng lộng lẫy, một thân giá y đỏ rực bắt mắt, khiến cho làn da tuyết trắng thêm phần nổi bật, nàng ngồi trên ghế, để mấy cung nữ trang điểm nốt cho mình.
Điền Tâm không khỏi khẩn trương, hai tay vò vò giá y, khiến cho y phục nhăn nhúm lại, cung nữ cười khổ nắm lấy tay nàng, gỡ bàn tay đang nắm chặt.
" Tiểu thư, người đừng quá lo lắng."
Điền Tâm theo lời nàng buông tay, nhưng tim vẫn đập thình thịch, sốt ruột vô cùng.
Mà lúc này, ở Đông cung, Lăng Minh Duật so với nàng còn khẩn trương hơn.
Ước chừng một canh giờ sau, tân nương được kiệu tám người khiêng đưa đến Đông cung.

Phía dưới, có một nam tử một thân ngân y chỉnh tề, tóc đen như mực cố định bằng kim quan gọn gàng, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, hắn ngồi giữa đám đông, cũng như hạc giữa bầy gà.
Bá quan văn võ đã ngồi bên ngoài sân, thượng toạ trên cao là hoàng đế, phía dưới bên tay phải, là chỗ ngồi của sứ thần các nước, Lưu Nghị gắt gao nhìn chằm chằm kiệu hoa, hắn chỉ ước rằng, người ngồi trong đó không phải nàng.
Lăng Minh Duật vén rèm kiệu, đưa tay ra đỡ lấy nàng, dìu nàng xuống kiệu, cánh tay chắc chắn đỡ lấy hông nàng.
" Tâm Nhi..." Giọng nói mị hoặc cất lên, khiến cho Điền Tâm cảm giác an tâm, dù cách lớp lụa đỏ che mặt, dường như nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt ôn nhu của hắn.
Nàng cùng hắn sánh bước tiến đến trước mặt thượng thư Lễ bộ- chủ hôn ngày hôm nay, hai người bước đi trên lối đi trải nhung đỏ, Điền Tâm mềm yếu mảnh mai, một thân giá y tha thướt, lại sánh bên nam tử trong trẻo ôn nhuận như ngọc, hai người tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ, đẹp đến khó tả.
" Tâm Nhi..."
Thanh âm này, là của Lưu Nghị. Hắn không kìm nén được mà thì thầm tên nàng, ánh mắt một khắc cũng chưa rời khỏi thân ảnh Điền Tâm.Nửa canh giờ sau, lễ tiết kết thúc, tân nương được đưa vào tân phòng, còn tân lang phải lưu lại mời rượu khách nhân.Lúc tiến đến chỗ sứ thần Tây Lĩnh, Lăng Minh Duật nhìn thấy Lưu Nghị, liền chủ động tiến đến, mời hắn một ly "Nghị vương, biệt lai vô dạng?"
Lưu Nghị hơi hơi nhếch môi, đáp lại " Thái tử gia, đa tạ ngài quan tâm, bản vương rất khoẻ." Nói dứt lời, hắn đưa chén rượu lên uống cạn.
Lăng Minh Duật cười cười, cũng không để ý nữa, xoay người rời đi. Hắn cũng biết, Lưu Nghị có tâm ý với Điền Tâm, hắn muốn nhân dịp này, làm cho Lưu Nghị chết tâm đi.
Lưu Nghị trở lại sứ quán, không có lập tức rời đi, hắn muốn trước khi đi gặp được nàng một lần. Vì vậy, từ Tây Lĩnh truyền thư đến triệu hắn về chuẩn bị hôn sự, Lưu Nghị đều làm như không thấy.
Ở trong tân phòng, hỉ nương dẫn Điền Tâm ngồi lên giường, lại sắp xếp ổn thoả mọi thứ mới rời đi.
Điền Tâm nghe "cạch" một tiếng, cánh cửa mở ra, tim càng đập nhanh hơn. Khăn lụa trước mặt được vén lên, gương mặt tuấn mỹ của Lăng Minh Duật kề sát bên nàng, ánh mắt lộ ra hạnh phúc vui sướng.
" Tâm Nhi, tới, chúng ta uống rượu hợp cẩn."

Trải qua đêm động phòng, Điền Tâm tỉnh dậy, nàng vừa mở mắt, đã thấy một đôi con ngươi trong trẻo nhìn mình chằm chằm, nàng có chút ngượng ngùng,qua đêm vừa rồi, thân phận hai người đã khác.
" Ngủ ngon không?"
" A... ngủ ngon!" Điền Tâm ngây ngốc trả lời.
Lăng Minh Duật hôn lên trán nàng một cái " Đi, thay y phục rồi dùng điểm tâm."
Điền Tâm vừa muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể nhổm dậy một chút, lại nằm xuống giường.
Động tác của nàng khiến cho chăn đắp trên vai trượt xuống, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng đầy hôn ngân đỏ bừng, Điền Tâm hai má ửng hồng, đêm qua nàng thiếp đi lúc nào không biết, đến y phục còn chưa mặc lại!
Lăng Minh Duật ôm lấy nàng, dùng ngoại bào của mình treo bên ngoài bọc lấy cả người nàng, đem nàng đi tắm rửa.
" Duật, muội...thiếp tự làm được." Điền Tâm càng thêm ngượng ngùng.
Lăng Minh Duật vẫn cứ bế nàng đế phòng tắm " Làm cái gì cũng đã làm qua, nàng còn ngại ngùng cái gì? Để vi phu giúp nương tử một chút, không sao cả."
Lăng Minh Duật đặt nàng vào trong bồn nước ấm, nghiêm túc giúp nàng tắm rửa, lại bồi nàng thay y phục mới.
Điền Tâm mặc y phục xong, lại nhìn đến Lăng Minh Duật, hắn chỉ mặc trung y màu trắng, áo mỏng bị ướt dính sát vào người, lộ ra thân thể vạm vỡ săn chắc, xương quai xanh quyến rũ ẩn hiện sau vạt áo khép hờ, bộ dáng cực kỳ câu hồn, dụ dỗ người ta phạm tội.
Ai, nàng cũng không muốn làm sắc nữ, có trách thì trách, phu quân của nàng quá mức mê người.
" Tâm Nhi, đi ăn sáng." Hắn đơn giản khoác ngoại bào lên người, kéo nàng đi cùng dùng điểm tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui