Băng Tâm Khuynh Thành

Tấn vương phi thì thầm gì đó với Tấn vương, chỉ thấy ánh mắt hắn loé loé, sau đó gật đầu.
"Mọi người đã đông đủ rồi, khai yến!" Tấn vương vừa dứt lời, lập tức có thị nữ dâng tửu.
Mùi rượu quý thơm ngào ngạt, khiến người ta chưa uống đã say, đó cũng đủ cho thấy sự xa xỉ của Tấn vương phủ. Rượu cùng chén ngọc được dâng lên từng bàn một, bắt đầu từ chỗ Viêm vương và Nghị vương.
Thị nữ nâng khay gỗ chạm trổ cầu kỳ, bên trên có bình rượu cùng hai chén lưu ly.Bỗng nhiên, nàng ta giẫm phải vạt váy của mình, cả người liền nhào về phía Điền Tâm.
Xoảng!
Điền Tâm chỉ cảm thấy một cái bóng lướt qua bên mình, sau đó là tiếng đổ vỡ, rồi cảm thấy trên mặt một trận mát lạnh, đưa bàn tay lên kiểm tra, quả nhiên hồng sa đã rơi xuống.
"Nương nương tha tội, nương nương tha tội!"
Thị nữ vừa rồi hốt hoảng dập đầu, nhưng trên khoé môi lại nở nụ cười đắc ý.
Mọi người vội vàng nhìn về phía Điền Tâm, sau đó lại thất vọng, dung mạo kia chỉ được coi là thanh tú, cũng không có gì đặc sắc, so với Nghị vương phi Tôn Lệ Dao còn kém nhiều lắm, không biết Nghị vương vì cái gì mà coi trọng nàng.
Điền Tâm cười lạnh trong lòng, Lưu Nghị đã sớm biết Tấn vương không dễ dàng bỏ qua, nên đã sai người dịch dung cho nàng. Không ngờ Tấn vương ngay cả cách thức ấu trĩ như thế này cũng dùng tới.
"Người đâu, đưa tiện tì kia xuống khố phòng nhận hình phạt!" Tấn vương phi cao giọng quát, sau lại hoà hoãn nói " Để Điền trắc phi chê cười rồi, là bản cung quản giáo không nghiêm, mới có nô tỳ vụng về như vậy, hi vọng Điền trắc phi không để trong lòng."

"Nương nương khách khí rồi, không thể trách nương nương quản giáo không nghiêm, đây cũng chỉ là việc ngoài ý muốn."Điền Tâm nhu thuận nói, muốn dò xét nàng một phen, ai ngờ nàng lại quá tầm thường, ngoài ý muốn của bọn họ rồi.
Lưu Viêm lần nữa đưa ánh mắt đến trên người Điền Tâm, mang theo một tia thú vị.
" Tam đệ, Điền trắc phi không biết là thiên kim nhà nào?" Khác với Tấn vương, Viêm vương nói chuyện liền vào trọng điểm.
" Ngô phi là nữ nhi của một thương nhân ở Lạc thành, mấy năm trước cả gia đình gặp nạn chết, bản vương vô tình gặp được nàng tứ cố vô thân, cho nên cứu giúp nàng."
"Thì ra là vậy." Hay cho một cái gia đình gặp nạn chết, hắn có muốn cũng không tra ra được cái gì, hắn không tin người lãnh khốc vô tình như Lưu Nghị lại đi cưu mang một cô nương lai lịch tầm thường không nơi nương tựa. Lưu Viêm cảm giác được, Điền trắc phi có điểm không đơn giản, nhất là đôi mắt lấp lánh hữu thần kia.
Lúc này, thị nữ đã mang món ăn lên, mọi người bắt đầu dùng bữa. Điền Tâm nhìn cao lương mỹ vị trước mặt toả ra hương thơm quyến rũ, cổ họng trào lên một trận khó chịu, nàng cố gắng nhịn xuống, uống hết mấy
chén trà mới cảm thấy thoải mái hơn, mi tâm nhăn thành chữ xuyên.
"Tâm Nhi, làm sao thế?" Lưu Nghị lo lắng nhỏ giọng hỏi.
" Không sao, có lẽ là lâu ngày không ra ngoài, bây giờ có chút không quen nên khó chịu thôi."
"Nàng khó chịu ở đâu? Bây giờ chúng ta lập tức hồi phủ mời thái y." Lưu Nghị vừa nói, vừa muốn đứng dậy cáo từ.
" Không cần." Điền Tâm giữ lấy cánh tay hắn." Thiếp không sao cả, chàng ngồi xuống đi."
Lưu Nghị vẫn chau mày
" Không sao thật chứ?"
"Thật mà!" Vừa nói, Điền Tâm vừa gắp thức ăn vào bát Lưu Nghị.
"Bên ngoài nói tam hoàng đệ đối với Điền trắc phi vô cùng sủng ái, quả nhiên không giả." Nói chuyện là Tấn vương phi, nàng ta lại ra vẻ lơ đãng nói tiếp " Nghị vương phi có lẽ cũng không bằng đâu."
Các vị khách mời nghe thấy lời nói không cố kỵ của Tấn vương phi, đều mong chờ phản ứng của Lưu Nghị, Lưu Viêm cũng không ngoại lệ.
Sắc mặt Lưu Nghị không thay đổi, nhưng giọng nói lạnh đi rất nhiều " Chuyện riêng của bản vương, dường như đại hoàng tẩu rất rõ ràng, không biết đại hoàng tẩu nói những lời này là có ý gì?"
"Bản cung cũng chỉ là vô tình biết được, bản cung vốn vô tâm không suy nghĩ kỹ, tam hoàng đệ cũng đừng so đo làm gì."
Lưu Nghị cười lạnh trong lòng, những lời này thể hiện, phòng bị của Tấn vương phủ đối với hắn đã giảm xuống, cho rằng hắn không biết tranh thủ ủng hộ của Tôn thượng thư, ngược lại đi sủng ái một nữ tử tầm thường, cho rằng hắn là một đối thủ không đáng lưu tâm.

Lưu Viêm ánh mắt loé lên những tia sáng quỷ dị, trận chiến này, hắn vốn không để Lưu Hàn vào trong mắt, nhưng bây giờ có tam hoàng đệ, xứng đáng để hắn dốc sức ứng phó.
Điền Tâm tuỳ tiện ăn mấy miếng, muốn Lưu Nghị yên tâm, thực ra nàng không hề có khẩu vị, ngồi ở một nơi như thế này, khiến cho nàng nuốt không trôi. Hơn nữa, trong cổ họng nôn nao, nàng chỉ muốn nhanh chóng hồi phủ nghỉ ngơi.
Tan tiệc, mọi người lần lượt ra về. Lưu Nghị và Điền Tâm lên xe ngựa, một đường trở về phủ. Xe ngựa xóc nảy khiến cho Điền Tâm không nhịn được nữa, liên tiếp nôn khan.
Lưu Nghị lo lắng vỗ lưng giúp nàng thuận khí, tháo ra lớp mặt nạ mỏng như cánh ve giúp nàng dễ chịu hơn, vội vàng nói " Mau lên, đi nhanh một chút, lại phân phó Tử Nguyệt
"Mau đi mời thái y!"
Sắc mặt Điền Tâm trắng bệch, nàng không chống đỡ nổi nữa, ngất đi.
"Tâm Nhi, Tâm Nhi!"
"Vương gia, tới nơi rồi!"
Lưu Nghị ôm Điền Tâm nhảy xuống khỏi xe ngựa, trực tiếp thi triển khinh công hướng Hải Đường viện chạy tới.
Lưu Nghị đặt nàng nằm xuống giường, đúng lúc này, Tử Nguyệt cũng mang một vị thái y trở lại.
"Mau lên, bắt mạch!" Lưu Nghị gấp gáp nói, vị thái y vội vàng lấy ra gối mềm, đặt cổ tay Điền Tâm lên trên, phủ khăn lụa rồi bắt mạch cho nàng.
"Vương gia, nương nương thể trạng yếu đuối, dễ động thai khí nên mới ngất đi, từ nay nương nương nên hạn chế ra ngoài, cần ăn uống đầy đủ và dưỡng thai cẩn thận. Người không cần quá lo lắng, nương nương sẽ mau chóng tỉnh lại, hạ quan sẽ kê phương thuốc an thai cho nương nương."
Lưu Nghị không nghe thấy gì nữa, hai tai như ù đi.

Vị thái y kia thấy vương gia im lặng không nói, không khỏi lo sợ mình đã nói sai cái gì, chỉ biết lặng yên cúi đầu.
Hồi lâu sau, hắn mới định thần trở lại, túm lấy cổ áo vị thái y kia, quát " Nàng có thai?"
Vị thái y thấy hắn nổi giận, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hoá ra vương gia vẫn chưa biết?
"Vâng thưa vương gia, nương nương đã hoài thai gần hai tháng."
Đúng lúc vị thái y cho rằng vương gia sẽ cao hứng mà trọng thưởng mình, lại thấy sắc mặt Lưu Nghị âm trầm, giọng nói lạnh như băng, quay đầu phân phó với Tử Nguyệt " Đem hắn bí mật giam vào khố phòng, chờ lệnh của ta."
"Xin vương gia tha..." Tử Nguyệt điểm á huyệt của ông ta, kéo ra ngoài.
Lưu Nghị ánh mắt phức tạp nhìn Điền Tâm đang nằm trên giường, Tâm Nhi, ta phải làm sao đây?
Hắn dụng tâm lương khổ xoá bỏ ký ức của nàng, xoá bỏ mọi thứ liên quan đến Lăng Minh Duật, lại không nghĩ đến, trong bụng nàng còn có mầm mống của hắn ta, đáng hận!
Lưu Nghị nhắm mắt lại, siết chặt bàn tay, đến mức những khớp ngón tay trắng bệch.
Hồi lâu, hắn mở mắt, bàn tay buông lỏng, hạ quyết tâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui