Băng Tâm Khuynh Thành

"Tâm Nhi, muội lại đây!" Một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi, trên người mặc trường bào màu lam quý giá, mái tóc đen dùng ngân quan cố định, trên ngân quan đính một viên lục ngọc quý giá, hắn nghiêng mặt, khiến cho người ta thấy rõ ngũ quan tinh xảo rõ ràng. Tuy còn nhỏ, nhưng toàn thân toát lên khí chất vương giả bẩm sinh, cao cao tại thượng.
"Ca ca, muội tới!" Một bé gái phấn điêu ngọc trác, ước chừng mười tuổi chạy tới gần, mắt hạnh chớp chớp đáng yêu, đôi môi anh đào nở nụ cười khả ái vô cùng, vừa nhìn đã biết, sau này nhất định là tuyệt thế giai nhân.
"Tâm Nhi, tặng cho muội." Lăng Minh Duật đưa cho Điền Tâm một con diều hình thoi, khung diều làm bằng tre, căng vải màu lam, bên trên có vẽ hình một chú cá nhỏ.
" Còn nữa." Lăng Minh Duật như làm ảo thuật đưa ra một bọc vải còn âm ấm, Điền Tâm nhận lấy mở ra.
" Hạt dẻ!" Bên trong là hạt dẻ được đập sẵn, Điền Tâm bỏ một hạt vào miệng, lại reo "Ca ca, chúng ta đi thả diều!"
"Hôm nay trời lặng gió, hơn nữa Trần thái phó dặn ta không được xuất cung, để khi khác đi." Lăng Minh Duật cúi xuống, nhéo chóp mũi Điền Tâm " Ca ca chính là trốn học tới chơi với muội."
"Ca ca, phụ thân muội nói trốn học là đứa trẻ hư." Điền Tâm cau đôi mày liễu nói.
Lăng Minh Duật sờ sờ cằm ''Di trượng nói vậy sao? Muội không cần lo, ca ca tối nay trở về học là được rồi."
''Thái tử vạn phúc kim an,Điền tiểu thư cát tường!" Mấy hạ nhân đi qua đều hành lễ với nàng, bởi trên dưới hoàng cung ai ai cũng biết, thái tử có một biểu muội thương yêu nhất, cực kỳ sủng nịch, cho nên mọi người ai cũng đã xem cô bé như thái tử phi.

Thái tử sủng ái, thân phận Điền Tâm lại cao quý, có gì không thỏa đáng?
Lăng Minh Duật và Điền Tâm cùng nhau thả cần câu, ngồi bên hồ chờ đợi. Nửa canh giờ trôi qua, Lăng Minh Duật câu được ba, bốn con cá nằm trong giỏ, mà Điền Tâm lại không câu được con nào, mỗi lần giật cần câu đều thấy mồi bị ăn mất, còn cá ư? Bóng dáng cũng không có.
Nàng ủ rũ co đầu gối, lấy tay chống má " Ca ca, thực buồn chán!"
Lăng Minh Duật véo má phấn nộn của nàng " Muội thiếu kiên nhẫn!''
"Muội chính là thiếu kiên nhẫn." Điền Tâm bĩu môi, buông cần đứng dậy. " Không câu nữa!"
Nàng vừa quay đi, liền nghe tiếng hắn gọi lại " Tâm Nhi, cần của muội có cá cắn câu rồi!
"Thật sao?"Điền Tâm chạy trở lại bên hồ, đón lấy cần câu từ trong tay Lăng Minh Duật. " A, nặng quá, thật sự có cá rồi!" Nàng ra sức kéo, nhưng vẫn không nhấc được con cá lên.
"Để ta giúp muội." Lăng Minh Duật đứng đằng sau Điền Tâm, vòng hai tay ra trước giữ lấy tay nàng, giúp nàng kéo cần lên.
"A ha ha, cá lớn! ca ca, muội câu được cá lớn!"
"Ừ, tốt lắm." Lăng Minh Duật mỉm cười, dĩ nhiên không có chuyện Điền Tâm tự nhiên bắt được vận may, chính hắn đã lấy cá mình câu được mắc vào lưỡi câu của nàng, rồi thả xuống hồ.
Hai đứa trẻ một lớn một nhỏ ở bên hồ vui vẻ chơi đùa, ở đằng xa, có một thiếu niên khác, tuổi so với Lăng Minh Duật không cách biệt, hắn một thân ngân y đơn giản, đứng đằng xa nhìn bọn họ nô đùa, gương mặt tuấn tú thoáng một nét ưu phiền, rồi lập tức tan biến, trong mắt hiện lên lãnh ý, lẽ ra không nên có. Lưu Nghị đã quen với việc từ xa nhìn Lăng Minh Duật và Điền Tâm cùng nhau chơi đùa, còn mình thì lạc lõng như vậy.
"Thái tử điện hạ, hoàng thượng cho gọi người!" Một vị thái giám cung kính bẩm báo, Lăng Minh Duật liền xoa đầu Điền Tâm, ôn nhu nói " Ca ca phải đi rồi, lúc sau sẽ bồi muội dạo chơi!"
"Được, ca ca nói lời giữ lời!" Điền Tâm cười tươi như hoa, ngoắc tay với Lăng Minh Duật một cái, mới chịu tin tưởng.
"Điền tiểu thư, người nên hồi phủ thôi." Thị nữ bên người Điền Tâm nắm lấy tay bé, dẫn bé rời đi.
Điền Tâm vừa quay đầu, liền thấy được bóng dáng Lưu Nghị, bé liền chạy về phía Lưu Nghị, nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Tiểu thư, người không nên..." Thị nữ ái ngại nói, nhưng Điền Tâm đã chạy đi rồi.

"Nghị huynh, huynh tới từ bao giờ vậy?" Điền Tâm vui vẻ nắm lấy tay áo Lưu Nghị, chớp chớp đôi mắt đẹp, lại oán giận nói " Cũng tại biểu ca xấu, không cho huynh cùng chơi đùa!"
Biểu ca rất kì lạ, biểu ca không thích Nghị huynh, cũng không cho nàng chơi cùng huynh ấy. Chỉ những lúc không có mặt biểu ca, nàng mới có thể trò chuyện cùng Nghị huynh, hay chơi đùa cùng huynh ấy. Điền Tâm cũng thấy mọi người trong cung rất lạ, không có một ai nói chuyện với huynh ấy, thậm chí chào hỏi cũng không. Nhưng bản thân nàng không quản nhiều như vậy làm gì. Nghị huynh tốt với nàng, nàng liền quý mến huynh ấy, ừ, so với biểu ca đương nhiên kém hơn.
Lưu Nghị nhợt nhạt cười " Biểu ca muội chỉ muốn tốt cho muội." Lăng Minh Duật là thái tử, Điền Tâm là thiên kim tiểu thư phủ Thái sư, hắn chỉ là hoàng tử Tây Lĩnh gửi tới Nguyên Lăng làm con tin, sao có thể cùng họ chơi đùa?
Cô bé khả ái lắc lắc đầu " Nhưng huynh không phải người xấu."
"Làm sao muội biết được?'' Lưu Nghị bất đắc dĩ cười, gương mặt hiện lên nét nhu hòa.
"Ừ, vì huynh rất tốt với ta." Điền Tâm nở nụ cười thiên chân vô tà, rất nghiêm túc đáp lại.
"Muội nên trở về đi." Lưu Nghị gỡ bàn tay nhỏ bé đang nắm tay áo mình ra. " Đừng để người nhà đợi." Hắn đã sớm nhìn ra ánh mắt gia nhân theo hầu Điền Tâm, dù sao người như muội ấy không nên giao du với hắn.
"A... vậy hôm nay muội trở về, khi khác tới chơi cùng huynh."
Lưu Nghị chỉ gật đầu, không đáp lại. Trong hoàng cung này, ngoài những tùy tùng theo hắn từ Tây Lĩnh đến, cũng chỉ có nàng, một cô bé khả ái thuần khiết, mới không để ý thân phận của hắn, coi trọng hắn mà thôi.
Điền Tâm rời đi rồi, hắn lại khôi phục bộ dáng cô đơn như cũ, lặng lẽ như một cái bóng, dường như những vui vẻ ấm áp vừa rồi chỉ là cơn gió thoảng qua.
"Điện hạ... nên trở về thôi!"

"Được, chúng ta trở về."
Lưu Nghị chậm rãi xoay người, hướng biệt viện phía Tây đi đến.
"Thư của cữu cữu?" Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn trà đơn sơ, đón lấy phong thư từ trong tay thuộc hạ.
Bên trong là nét chữ cứng cáp hữu lực, mềm mại nhưng không yếu đuối, cứng cỏi nhưng không thô kệch, chữ viết làm cho người ta dưỡng nhãn. Thư viết " Nghị nhi, ngươi hãy kiên nhẫn, cữu cữu nhất định sẽ đưa con trở lại, để cho con trở thành thái tử."
Lưu Nghị không chần chừ châm một mồi lửa, thiêu rụi bức thư. Điều này có thể sao? Hắn rời đi Nguyên Lăng đã là chuyện khó, có trở về Tây Lĩnh cũng như cá nằm trên thớt mặc người chém giết, nói gì đến trở thành thái tử?
Mẫu phi hắn thất sủng, phụ hoàng không thương hắn, hắn liền cố gắng, cố gắng trở nên xuất sắc, những mong phụ hoàng có thể chú ý đến mình. Hắn đã trở thành tam hoàng tử ưu tú nhất, nhưng từ đầu tới cuối phụ hoàng chưa bao giờ để hắn vào trong mắt, chỉ luôn luôn yêu thương đại hoàng tử, nhị hoàng tử do sủng phi sinh ra. Cuối cùng, chỉ một lời nói của quý phi bên tai phụ hoàng, hắn liền bị đẩy đến địch quốc làm con tin.
Đến lúc này, Lưu Nghị thật sự đã chết tâm.
Dù hắn xuất sắc đến mấy, cũng không có nửa điểm thương yêu từ phụ hoàng. Trải qua nửa năm ở Nguyên Lăng, hắn cũng không nuôi hi vọng trở lại cố hương nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận