CHƯƠNG 96
Sư quân doanh, doanh trướng Hàn Vương, Đường Tống vừa mới tắm rửa xong, được Hàn Vương ôm vào trong ngực, mặc cho Hàn Vương tinh tế lau mái tóc ướt sũng của y.
Đường Tống mở mắt thật to, cơ hồ là nháy mắt không nháy mắt nhìn Hàn Vương. Đến khi tóc Đường Tống cũng khá khô rồi , Hàn Vương mới buông miên khăn trong tay, nhìn Đường Tống hỏi: “Không buồn ngủ sao? Đường Đường.”
Đường Tống không đáp lời, vẫn đang mở mắt to thật to nhìn Hàn Vương. Hàn Vương chỉ cảm thấy Đường Tống lúc này phi thường yếu ớt, tựa hồ hắn chỉ cần buông lỏng tay, y sẽ hỏng mất. Hàn Vương thở dài, ôm chặt Đường Tống một chút, làm cho đầu Đường Tống càng sát vào ngực mình, nơi đó, còn tản ra nhiệt khí, một trái tim khỏe mạnh đang đập.
Đường Tống nghe tiếng tim đập của Hàn Vương trong chốc lát, trong lòng mới yên ổn một ít, thì thào nói: “Ta không dám nhắm mắt, một khi nhắm mắt lại nhìn thấy tất cả đều là máu.”
Hàn Vương trong lòng hiểu được Đường Tống sợ hãi, trên tay càng thêm ôn nhu vuốt ve lưng Đường Tống.”Đường Đường, ta sẽ không chết giống Vương Phúc đâu, dù là chết, ta cũng sẽ chết sau ngươi, sẽ không để ngươi tận mắt thấy ta chết đi.” Hàn Vương thanh âm đã không có lạnh như băng của ngày xưa, nhẹ nhàng nỉ non bên Đường Tống, cam đoan.
Lúc ở trong rừng cây, bọn họ từ miệng những tên kia biết được, bọn họ dĩ nhiên là thủ hạ nghị hòa quan Từ Hồng Minh. Từ Hồng Minh nói cho bọn họ, Xích Hà thành đã an bài tốt lắm, nói bọn hắn yên tâm đi bắt người là được, sau đó đem người giao cho Từ Hồng Minh, đến lúc đó Từ Hồng Minh sẽ trả công cho chúng thích đáng.
Nghe xong mấy người kia nói, Hàn Vương cùng Mạc Ngôn đều thay đổi sắc mặt. Chuyện này nếu là thật, như vậy mặt sau liên lụy sẽ rất lớn. Phía sau Từ Hồng Minh chính là Lư Khâu Tĩnh Viễn, chẳng lẽ đúng là Lư Khâu Tĩnh Viễn muốn mượn Đường Tống đối phó Hàn Vương?
Hai người mang theo nghi hoặc, ôm Đường Tống người đầy máu cùng thi thể Vương Phúc trở về quân doanh. Khi Từ Hồng Minh vốn biết được Hàn Vương đêm khuya ra ngoài mà riêng chờ ở quân doanh thấy trong lòng Hàn Vương ôm là ai, sắc mặt lập tức thay đổi, bởi vậy cũng chứng thật lí do thoái thác của đám kia.
Đường Tống khôi phục tinh thần, nói liên miên đem thời gian vừa qua của mình kể cho Hàn Vương, bàn đến Liễu Phi Li, Đường Tống đột nhiên hỏi: “Hàn, Tần Phượng Tê thế nào ?”
Hàn Vương vẫn hưởng thụ nghe Đường Tống nói đâu đâu đột nhiên sắc mặt đổi đổi, hắn biết Đường Tống cùng Tần Phượng Tê quan hệ vô cùng tốt, nhất thời lại có chút do dự nên nói thật hay không. Hàn Vương do dự hiếm thấy khiến cho Đường Tống chú ý, “Hàn, không cần gạt ta.”
Thấy Đường Tống nghiêm túc, Hàn Vương không khỏi trong lòng cười khổ, bản thân thật sự là gạt tiểu nhân trong lòng nhiều lắm rồi. Không hề do dự, Hàn Vương trầm giọng nói: “Tần Phượng Tê đã chết. Hắn vì hiệp trợ Tần Loan phản loạn bị nhốt vào Thiên lao, sau lại không biết làm sao, Thiên lao cháy, hắn cùng Tần Loan đều bị chết cháy bên trong .”
Hàn Vương nói xong, vốn tưởng rằng Đường Tống khó có thể nhận, cũng không nghĩ đến Đường Tống chỉ “Nga” một tiếng. Đường Tống sức thừa nhận của tâm lý cũng mạnh quá đi? Hàn Vương nghĩ thầm, cúi đầu nhìn trên mặt Đường Tống mang theo biểu tình “Quả nhiên là thế”. Hàn Vương không khỏi nheo mắt lại, tiểu tử kia mà cũng có chuyện gạt mình.
Đường Tống đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên nghe được thanh âm Hàn Vương nguy hiểm nói: “Đường Đường, ngươi không phải là biết cái gì chứ?”
Đường Tống không khỏi rùng mình một cái, ngô, như thế nào đột nhiên trở nên lạnh như thế. Đường Tống lấy tay vén áo choàng trên người Hàn Vương, dùng sức đem chính mình hướng vào trong lòng Hàn Vương, đồng thời biểu tình thực đơn thuần hỏi: “Ta biết cái gì a?”
Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống cố gắng làm bộ như không có việc gì, ánh mắt mị lợi hại hơn , mơ hồ tựa hồ còn có loại hàn quang băng lăng bắn ra. “Đường Đường có phải có chuyện gì gạt ta không a?”
“A? Sao có chứ?” Đường Tống một bên đầu đầy mờ mịt hỏi, một bên vươn tay xoa xoa trên người Hàn Vương. Ngô, thật là càng ngày càng lạnh , ma sát sinh nhiệt, ma sát sinh nhiệt. A, như thế nào có một cây gậy nóng hầm hập đâm vào mình.
Đường Tống nghi hoặc vươn tay, sờ sờ “cây gậy” kia, đồng thời, nghe được tiếng Hàn Vương hút không khí. Đường Tống dùng ánh mắt thực “vô tội” nhìn về phía Hàn Vương, khóe miệng lại giảo hoạt cong lên. Giống như một tiểu hồ ly đang đùa dai.
“Đáng chết!” Hàn Vương cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng tiên diễm của Đường Tống, quả nhiên không thể để Đường Đường xuất môn, xem, lúc này mới đi ra ngoài vài ngày đã học hư rồi. Hàn Vương một bên “công thành đoạt đất” trên người Đường Tống, một bên tính toán về sau như thế nào xiết chặt Đường Tống bên người, hoàn toàn đã quên chuyện bản thân đang “thẩm vấn” Đường Tống.
Hết chương thứ chín mươi sáu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...