Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

CHƯƠNG 87

“A ——” một tiếng thét thê lương chói tai cắt qua đêm yên tĩnh ở Phúc Lai khách sạn, làm thức tỉnh vài người đang trong mộng đẹp.

Liễu Phi Li cùng Hồ Lợi đang thương nghị sự tình bị tiếng thét chói tai này làm hoảng sợ, hai người nhìn nhau, đều phóng về phòng Đường Tống. Tiếng kêu thê lương tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, rõ ràng là từ phòng Đường Tống truyền ra tới.

Liễu Phi Li cùng Hồ Lợi lần lượt vọt vào phòng, giương mắt nhìn Đường Tống ôm tất ngồi trên giường, cả người giống như mới từ nước vớt lên, mặt và cổ đều là mồ hôi, tóc từng mảng bệt lại trên mặt, biểu tình hòa lẫn kinh ngạc, sợ hãi cùng hoang mang, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm chăn, tựa hồ bị kinh hách rất lớn.

Liễu Phi Li vội vàng chạy tới trước giường, sốt ruột kêu: “Đường Tống, Đường Tống, ngươi làm sao vậy Đường Tống?”


Đường Tống lại đối Liễu Phi Li kêu gọi không nghe thấy. Liễu Phi Li vươn tay vỗ nhẹ nhẹ chụp mặt Đường Tống, vỗ vài cái, Đường Tống giống như mới hồi phục tinh thần lại, chậm rãi quay đầu nhìn Liễu Phi Li.

Kết quả không nhìn thì thôi, này vừa thấy, Đường Tống lại là một trận thét chói tai không thể ức chế, “A ———— quỷ a ——”

Liễu Phi Li sờ sờ mặt, thầm kêu một tiếng không xong, hóa ra hắn dưới tình thế cấp bách đã quên mang mũ sa mà chạy lại đây . Liễu Phi Li vội vàng xoay người che khuất mặt, Hồ Lợi thấy thế vội vàng chạy đến cách vách lấy mũ sa đến cho hắn.

Liễu Phi Li đội mũ sa, mới xoay người, nhìn thấy mặt Đường Tống vẫn mang hoảng sợ, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Đường Tống, là ta, ngươi đừng sợ hãi.”

Thanh âm khàn khàn cùng mũ sa quen thuộc tiêu trừ nỗi sợ hãi của Đường Tống, “Liễu Phi Li?” Đường Tống không xác định hỏi.

“Là ta, Đường Tống, ngươi mới vừa rồi gặp ác mộng sao?” Liễu Phi Li nhẹ giọng nói, thanh âm khàn khàn trong đêm tối khiến Đường Tống cảm thấy tâm an.

Đường Tống lòng còn sợ hãi nói: “Ta vừa rồi mơ thấy máu, rất nhiều máu, rất nhiều máu chảy trên mặt ta, cả hô hấp tất cả đều là mùi của máu, thật đáng sợ.” Đường Tống nói xong, giống như lại nghĩ tới những thứ đáng sợ đã thấy trong mộng, đồng tử lập tức mở rộng gấp đôi, thân mình cũng bắt đầu không thể ức chế run rẩy lên.


Liễu Phi Li vươn hai tay, tựa hồ muốn ôm Đường Tống, nhưng dừng một chút, một bàn tay hạ xuống, tay kia thì xoa lưng Đường Tống. Liễu Phi Li một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Tống, một bên thì thào nói: “Không có việc gì , chính là nằm mơ thôi mà, không có việc gì Đường Tống.”

Dần dần, Đường Tống rốt cục bình tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu Phi Li, trên mặt tái nhợt nở một nụ cười áy náy, “Liễu tiên sinh, ta đã muốn tốt hơn nhiều, cám ơn ngài.”

Liễu Phi Li thấy Đường Tống đã yên ổn trở lại, rốt cục yên lòng, an ủi vài câu liền đứng dậy đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Đường Tống rất sớm liền thức dậy . Tối hôm qua Liễu Phi Li sau khi rời khỏi, Đường Tống lăn qua lộn lại một đêm không ngủ. Vừa bắt đầu nhắm mắt liền thấy màu đỏ tươi tràn trong mắt, sau đó lại thay đổi bằng một gương mặt bị thương, Đường Tống mơ hồ nhớ rõ, khuôn mặt kia hình như là Liễu Phi Li. Nhưng mà không biết vì cái gì, Đường Tống lại cảm thấy khuôn mặt kia rất quen thuộc, y tựa hồ đã gặp qua. Rốt cuộc là gặp ở đâu mà? Đường Tống đau khổ suy tư, có vài lúc giống như lập tức chạm đến đáp án , lại chỉ thiếu một chút.

Sáng sớm không khí tuy rằng lạnh, lại thập phần tươi mát, Đường Tống hô hấp thật sâu vài cái, nghĩ đến ra khỏi Xích Hà thành có thể nhìn thấy Hàn Vương y tưởng niệm đã lâu, tâm tình Đường Tống liền trở nên hưng phấn lên, úc khí ban đầu trong ***g ngực cũng bay đi thông thoáng hơn.


Đường Tống duỗi lại thắt lưng, mới vừa quay người lại, liền nhìn đến Hồ Lợi lộ đôi mắt đen mặt không chút thay đổi đứng phía sau mình. Đường Tống bị hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói: “Hồ quản sự, ngươi thật đúng là xuất quỷ nhập thần a!”

“Hừ, ngươi thật đúng là dễ dàng gặp ‘ quỷ ’ a.” Hồ Lợi hừ lạnh một tiếng, đồng thời hung hăng liếc Đường Tống một cái.

Đường Tống ngạc nhiên, nửa ngày mới phản ứng lại, hóa ra là Hồ Lợi trách y đêm qua thấy Liễu Phi Li kêu quỷ. Đường Tống đang muốn mở miệng giải thích, Hồ Lợi xen lời y: “Đương gia gọi ngươi qua đi.”

Hết chương thứ tám mươi bảy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui