CHƯƠNG 61
Buổi sáng, Đường Tống cố lấy dũng khí đi vào Hạo Nhiên thính, nhưng không nhìn thấy Hàn Vương, chỗ ngồi thuộc về chủ nhân Vương phủ như trước bình thường rỗng tuếch.
Đường Tống cảm thấy một trận mê muội, chẳng lẽ bọn họ đến bây giờ còn chưa rời giường sao?
Nhìn thấy Đường Tống đối với vị trí Hàn Vương sợ run, mẫu thân Đường Tống thở dài, nói: “Tống Nhi, Lưu tổng quản nói Hàn Vương sáng sớm liền cùng Minh Châu công chúa xuất môn .”
“Nga. . . . . .” Sau một lúc lâu, Đường Tống mới đáp một tiếng, tinh thần hoảng hốt ngồi vào vị trí đối diện mẫu thân, cúi đầu máy móc múc cơm.
Lữ Thị lại thở dài, nhìn thấy bộ dáng tối hôm qua Hàn Vương tất nhiên là không có trở về chỗ Đường Tống. Chẳng lẽ hôm nay buổi sáng bà nghe từ nha hoàn đều là sự thật? Hàn Vương cùng với Minh Châu công chúa đính hôn sao?
Ngày này, Hàn Vương cũng không hồi phủ.
Cơm chiều xong, Đường Tống trở lại Cẩm Sương điện, sớm nằm vào ổ chăn lý.
Cũng không biết có phải tiểu tư hôm nay nhóm lửa không quá tận tâm, Đường Tống cảm giác trong phòng đặc biệt lạnh. Nằm ở ổ chăn Đường Tống tựa như nằm trong vết nứt, đông lạnh làm hàm răng đánh vào nhau.
Đường Tống dùng chăn thật dày bọc thân thể chính mình sắp đông cứng, giống như con nhộng, từng bước từng hướng tới chậu than đi tới.
Chậu than giống bình thường đốt hừng hực, xem ra cũng không phải tiểu tư thất trách. Đường Tống bên chậu than ngồi xếp bằng xuống, dùng chăn cuốn mình lại, chuyên tâm tự hỏi chính mình vì cái gì cảm thấy lạnh thế.
Hỏa cùng chăn, rất nhanh truyền nhiệt đến trên người Đường Tống, Đường Tống cảm giác tứ chi đều đã ấm áp lại, chính là trong chốc lát, y vẫn là nhịn không được rùng mình.
Đường Tống nghi hoặc đưa tay tới nơi làm cho mình rùng mình, cúi đầu vừa thấy, nơi đó dĩ nhiên là vị trí của tâm. Nguyên lai, là tâm sợ lạnh a!
Hàn Vương trở lại Cẩm Sương điện, thiếu chút nữa bị tình cảnh mình thấy làm sợ tới mức tim ngừng đập.
Chỉ thấy Đường Tống đem bao chính mình như ngọn núi nhỏ, gắt gao dựa vào chậu than ngồi. Cái đầu lắc lắc lắc, tựa hồ là ngủ gà ngủ gật.
Đường Tống bộ dáng thực đáng yêu, Hàn Vương lại bị sợ quá mức. Đường Tống trước mặt chính là chậu than đầy than nóng hồng hồng, nếu y cứ như vậy ngã xuống, nhẹ thì hủy dung, nặng thì ngay cả mạng sống cũng không còn.
Mắt thấy thân mình Đường Tống lung lay nhoáng lên một cái, Hàn Vương bật người vọt lại, kéo Đường Tống về phía sau ôm vào trong lòng.
Đường Tống đang tự hỏi rồi buồn ngủ cảm giác được một sức mạnh khác kéo mình vào một ***g ngực quen thuộc, tiếp theo, chợt nghe gặp một thanh âm như sét đánh nổ tung trên đỉnh đầu mình: “Ngươi điên rồi? Mệt nhọc sao không ngủ trên giường?”
Đường Tống mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy Hàn Vương ngày mong ngóng đêm nhớ nhung trợn mắt lên nhìn mình, nghĩ đến bản thân vẫn là đang nằm mơ, Đường Tống kìm lòng không đậu nói: “Hàn, ta thích ngươi.” Nói xong, Đường Tống giống như hoàn thành một tâm nguyện rất lớn, lại nhắm hai mắt lại, khóe miệng lộ ra một mỉm cười ngọt ngào.
Hàn Vương không thể tin nhìn Đường Tống, qua một lúc lâu sau, mới như trong mộng tỉnh lại mạnh mẽ lắc thân thể Đường Tống, vội vàng hỏi nói: “Đường Đường, ngươi vừa rồi nói gì đó? Lặp lại lần nữa được không?”
Đường Tống bị lắc mở to mắt, nhìn thấy Hàn Vương gương mặt tràn ngập vui mừng, hoàn toàn không giống Hàn Vương lạnh như băng y bình thường nhìn thấy, không khỏi có chút kỳ quái, Hàn Vương tới trong mộng mình như thế nào liền thay đổi bộ dáng mà? Nghĩ như vậy , Đường Tống vươn tay nhéo nhéo hai má Hàn Vương, thì thào nói: “Ngươi rốt cuộc là thật hay là giả vậy?”
Hàn Vương kinh ngạc nhìn thấy Đường Tống nhéo hai má hắn xong lại nhắm mắt ngủ, đột nhiên trên mặt hiện lên một tia cười xấu xa, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hơi hơi mân mê của Đường Tống.
Lực đạo cường ngạnh cùng hơi thở quen thuộc làm cho Đường Tống đầu óc hỗn độn rốt cục thanh tỉnh lại, hóa ra chính mình không phải đang nằm mơ, Hàn Vương thật sự đã trở lại.
Hàn Vương thấy Đường Tống đã muốn thanh tỉnh , lúc này mới buông ra Đường Tống.”Đường Đường, ngươi vừa rồi nói gì đó? Lặp lại lần nữa được không?” Hàn Vương dụ hống nói, âm điệu ôn nhu giống xuân phong làm cho người ta say mê.
Đường Tống nhớ tới chính mình vừa rồi đối Hàn Vương “trong mộng” nói “Ta thích ngươi”, không khỏi đỏ mặt. Ấp úng một lúc lâu, Đường Tống đơn giản ngạnh cổ nói: “Ta đã quên.”
“Đã quên phải không?” Hàn Vương nguy hiểm nheo ánh mắt lại, nhìn thấy Đường Tống muốn xấu hổ lắm, không có hảo ý nói: “Bảo bối, ta còn có một buổi tối làm cho ngươi nhớ lại mà.”
Nói xong, Hàn Vương ôm lấy Đường Tống, cùng với chăn bông tới trên giường lớn, tiếp tục trong tiếng thét chói tai của Đường Tống. . . . . .
Hết chương thứ sáu mươi mốt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...