CHƯƠNG 2
Sau khi đại tổng quản rời khỏi đây, trong phòng không có người nào nói, im ắng như có thể nghe được tiếng tim đập của mỗi người. Hàn Vương ánh mắt âm lãnh đảo qua ba người, tựa như trên bàn cơm xem xem ăn món nào trước. Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng trên người Vương Thọ từ lúc vào phòng không ngừng khóc thút thít.
Vương Thọ là nhỏ nhất trong ba người, bộ dáng cũng mới mười hai, ba tuổi, lại bộ dạng thanh tú xinh đẹp nhất. Lúc này, y đang nghiêng người để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt trong suốt, bộ dáng lê hoa đái vũ thực dễ dàng kích thích dục vọng của nam nhân.
Mắt thấy Hàn Vương hướng Vương Thọ vươn tay, Đường Tống không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại vì ý tưởng ti tiện này của mình cảm thấy hổ thẹn. Nhưng là y không có dũng khí đứng ra thay Vương Thọ thừa nhận nhất ba bá đạo công kích* từ Vương gia. Có thể là, trên chiến trường nghẹn hơn nửa năm, Hàn Vương có khiết phích lại không muốn tùy tiện tìm người phát tiết, lần đầu tiên nhất định sẽ giống như bão tố làm người ta khó có thể chịu đựng. Xem Vương Thọ bộ dáng ôn nhu yếu yếu, làm không tốt chắc sống không qua khỏi đêm nay.
Cho dù là ích kỷ đi, nguyện vọng của Đường Tống rất đơn giản, chính là bình an sống sót. Hơn một tháng trước, phụ thân đắc tội người có thế lực trong triều, chiều hôm đó bị bãi quan, tịch thu tài sản, thân thủ dị chổ**. Cả nhà bọn họ cũng bị giáng làm quan nô, sung quân biên cương. Mẫu thân vì không muốn cho y đi biên cương chịu khổ, dù biết vào vương phủ nhất định sẽ trở thành công cụ tiết dục cho Hàn Vương, nhưng vẫn cầu Đại tổng quản đem y vào vương phủ. Dù sao đường đi biên cương có vô số gian nan hiểm trở, Đường Tống từ trước thân thể yếu đuối, nói không chừng đi nửa đường đã đánh mất tính mạng. Ở vương phủ làm nô tài tuy rằng khuất nhục, tốt xấu cũng có thể bảo vệ tánh mạng, thay Đường gia lưu lại hương khói duy nhất này. Y do nhớ rõ mẫu thân vì đưa y tiến Hàn Vương phủ đã ở trước Đại tổng quản dập đầu một trăm cái, từng cái từng cái giống như đại chuỳ nện tim của y đau nhói. Cho nên, dù Đường Tống trong lòng xấu hổ không thôi, nhưng cũng không dám dễ dàng đi đầu.
Ngay khi Hàn Vương sắp sửa bắt lấy Vương Thọ, Vương Phúc đột nhiên vọt đến trước người Vương Thọ, dùng thanh âm run rẩy lại kiên định nói: “Vương gia, Đệ đệ của tiểu nhân còn nhỏ tuổi không biết gì, trẻ người non dạ, sợ là hầu hạ không được Vương gia, làm hỏng tính trí của Vương gia. Không bằng trước hết để cho tiểu nhân hầu hạ Vương gia đi.”
Hàn Vương nhìn đột nhiên Vương Phúc, ánh mắt trở nên sâu thẳm, trên mặt vẫn không có một tia biểu tình nào. Tay hướng lên tay Vương Thọ đang nắm lấy Vương Phúc, nhẹ nhàng đẩy một cái, Vương Phúc đã bị hắn đẩy té trên mặt đất, vừa động cũng không thể động . “Không biết tự lượng sức mình.” Hàn Vương lạnh như băng ném những lời này, ép Vương Thọ đang khóc nhiều hơn đi vào nội thất.
Rất nhanh, nội thất truyền đến tiếng thét chói tai của Vương Thọ, khóc rống, cầu xin tha thứ. . . . . . Tiếng khóc thê lương giống như từ địa ngục vọng lại, quanh quẩn trong căn phòng rộng thênh thang.
Đường Tống nắm chặt hai tay, hận không thể lập tức che kín hai tai lại. Thanh âm thê lương tựa như một cây đao nhỏ, từng chút cứa vào thần kinh yếu ớt của y. Đường Tống nghiêng đầu xem Vương Phúc, hắn vẫn đang động cũng không có thể động té trên mặt đất, mày mặt nhăn thành chữ “Xuyên”***, vùng gần huyệt Thái Dương loáng thoáng có mấy sợi gân xanh nổi lên, môi mím chặt như một đường thẳng, dường như trong ánh mắt bốc hỏa phát ra sự không cam lòng, là tự trách, là thương tiếc, là xúc động phẫn nộ, là tuyệt vọng. . . . . .
Đường Tống đồng tình nhìn Vương Phúc, hắn là một ca ca tốt muốn bảo hộ Đệ đệ, đáng tiếc lực lượng của hắn quá yếu đi.
Rốt cục, tiếng khóc Vương Thọ trong nội thất nhỏ đi, dần dần nghe không được . . . . . .
Đường Tống trong lòng trầm xuống, không biết Vương Thọ nhu nhược là hôn mê? Hay là. . . . . . Đã chết?
Hàn Vương lại xuất hiện trước mặt bọn họ, người trần truồng. Thân hình thon dài, cơ thể nở nang, còn có từ chân thấy có máu tươi lại rõ ràng chưa giải được cực đại dục vọng. Hắn giống như ma vương đến từ địa ngục, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm làm người ta hít thở không thông.
Tầm mắt của hắn dừng ở Đường Tống cùng Vương Phúc đang té trên mặt đất băn khoăn mấy lần, cuối cùng nhấc Đường Tống lên, không nói một lời tiêu sái vào nội thất.
Hết chương thứ hai
nhất ba bá đạo công kích*: ý là dùng sức để trị, tấn công.
Thân thủ dị chỗ**: đầu, thân 2 nơi >”< Chữ “Xuyên”: [川] chính là chữ này, lúc nhíu mày sẽ giống chữ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...