CHƯƠNG 10
Ngày hôm sau buổi sáng, Lưu Dục vào Lan Thương các đã bị Đường Tống hai mắt đỏ như quả đào chín làm cho hoảng sợ.
Biết là bởi duyên cớ quyển sách kia, Lưu Dục cũng không nói gì, chính là vỗ vỗ bả vai Đường Tống, bày tỏ an ủi. Nhưng từ nội tâm Lưu Dục mà nói, nhìn thấy Đường Tống điềm đạm đáng yêu như thế, kỳ thật là muốn ôm hắn vào trong lòng mà an ủi.
Từ sau ngày cùng Vương Phúc khắc khẩu, Đường Tống cũng không đi tìm hai huynh đệ bọn họ. Trong lúc thấy Vương Thọ đằng xa vài lần, thấy nhóc ấy như sáng sủa hơn không ít, Đường Tống trong lòng cũng tốt hơn chút.
Vương Phúc cho y cảm giác rất giống phụ thân của mình, đều là người trữ chiết bất loan. Từ tư tâm đến cách nói, Đường Tống không hy vọng Vương Phúc giống mình khuất phục, có thể giống phụ thân bảo trì thiết cốt. Chính là không khuất phục cũng là một tử lộ, nghĩ đến nếu Vương Phúc chết, Vương Thọ tuổi so với muội muội Đường Lâm không khác nhau lắm sẽ trở thành một mình lẻ loi hiu quạnh, Đường Tống lại không khỏi tư tâm của mình cảm thấy thẹn.
Từng ngày từng ngày theo thời gian trôi qua, nữa tháng yên bình như vậy qua đi. Trừ lúc Đường Tống từ chỗ Lưu Dục có được hai quyển sách có văn chương của phụ thân, cũng không còn có chuyện gì đáng kích động.
Lưu Dục hiển nhiên đối với Đường Tống bộ dáng trầm lặng phi thường bất mãn, thường thường tìm Đường Tống trêu chọc, hy vọng có thể kích chút “Tâm huyết” của y ra, nhưng luôn là thành công ít, thất bại nhiều.
Cùng lúc Lưu Dục cảm thấy buồn bực, trong vương phủ còn có một người cũng đang có trạng thái buồn chán đến chết. Hắn chính là chủ nhân Hàn Vương phủ, Sư quốc đường đường chiến thần —— Lư Khâu Sương Hàn.
Thu sương cư lí, có một cái hồ không lớn không nhỏ. Tầng tầng lớp lớp hoa sen đang nở rộ kiều diễm trên nửa hồ, mùi thơm ngát say lòng người tràn ngập trong Hàn Vương phủ to đến như vậy, không biết mê say bao nhiêu người.
Trong hồ có một lương đình rộng khoảng hai trượng, dựa vào một cầu gỗ hình chữ S hướng ra bờ hồ. Hiện tại trong lương đình đặt một nhuyễn tháp hình vuông, bàn vuông nhỏ bên cạch có một bình bạc chạm khắc khéo léo tinh xảo, có rượu ngon nhất của Vong Ưu Lâu, cũng có trái cây trân quý khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi, đủ thứ điểm tâm.
Gió hè từ trên mặt hồ thổi qua, bị hồ nước mát lạnh loại bỏ sức nóng trong đó, còn mang theo nhiều hương hoa sen thơm ngát, ngửi thấy chi khiến người vui vẻ thoải mái, vui cười quên sầu.
Nhưng mà, cảnh đẹp món ngon trước mắt, gió mát hà hương cũng không khiến cho con người tuấn tú trên nhuyễn tháp chú ý.
Lư Khâu Sương Hàn thân thể thon dài nằm nghiêng trên nhuyễn tháp mềm mại có hương thơm nhàn nhạt, ánh mắt khép hờ, khuôn mặt tuấn tú trời sinh lại thiếu đi biểu tình hiện tại trống rỗng, giống như một pho tượng đá lạnh như băng.
Mà đại tổng quản Lưu Hồng đứng bên nhuyễn tháp cũng là không nhúc nhích, giống như lão tăng ngồi thiền vậy.
Nhưng Lưu quản gia nhìn như lão tăng ngồi thiền trong nháy mắt thấy Hàn Vương nhíu mày đột nhiên cử động , “Chủ tử?” Lưu tổng quản tiến lên một bước, cung kính chờ Hàn Vương sai bảo.
Hàn Vương cũng không trả lời Lưu tổng quản, chính là một đôi mắt như điện nhìn chằm chằm bờ hồ một chút.
Lưu Hồng nhìn theo tầm mắt Hàn Vương, phát hiện một tiểu nhân mặc màu xanh của hạ nhân quần áo hướng bên này đi tới.
Tiểu nhân hai tay vòng trước ngực, tựa hồ ôm thứ gì đó vậy. Đi đến bên hồ, tiểu nhân đánh giá mọi nơi một chút, đi đến dưới tàng cây một cây đại liễu tươi tốt.
Nhánh liễu chặn nửa người trên tiểu nhân, tiểu nhân đứng trong chốc lát, phải dựa vào thân cây liễu tráng kiện ngồi xuống. Sau đó từ trong lòng lấy ra một quyển sách, đặt trên hai đầu gối, tập trung tinh thần xem sách.
Xem ra là tiểu nhân này quấy rầy đến thanh tĩnh của chủ tử, Lưu quản gia thầm nghĩ. Thấy chủ tử vẫn đang nhìn chằm chằm tiểu nhân kia, Lưu tổng quản lại khom người hỏi: “Chủ tử, lão nô tìm người đưa hắn đuổi đi?”
Nghe lời nói của Lưu tổng quản, Hàn Vương thu hồi ánh mắt, dùng thanh âm không mang theo một tia cảm tình nói: “Không cần.”
Lưu tổng quản trong lòng không khỏi kinh ngạc, cũng không dám biểu hiện trên mặt, cung kính đáp lại , lui trở lại vị trí trước đó, tiếp tục giả trang lão tăng ngồi thiền.
Một lát sau, thấy chủ nhân lại giống vừa rồi nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục thành pho tượng không chút sứt mẻ . Mà bên hồ tiểu nhân trừ bỏ ngẫu nhiên cẩn thận lẩm nhẩm trang sách, không còn động tác gì lớn, Lưu tổng quản trái tim treo lơ lửng mới thả xuống dưới được.
Buổi trưa giữa hè cứ như vậy tường an vô sự trôi qua.
Hết chương thứ mười
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...