[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Hạ

51. Xin hỏi ngài là bên công hay bên thụ?

Sách: Thụ.

Bàng *cười*

TA: Quá quá quá thẳng thắn!

Sách: Chẳng phải cô dự đoán được đáp án chính xác sao? Ta trực tiếp nói cho cô là được.

TA: Công tử có nghĩ tới thay đổi hiện trạng hay không?

Bàng *tiếp tục cười*

Sách: Giờ ta luôn luôn cố gắng.

TA: Ta đây chỉ đường sáng cho công tử.

Bàng *vẫn còn cười*

Sách: Không ngại thì nói nghe thử.

TA: Một khóc hai nháo ba thắt cổ, Vương gia thương yêu công tử, tất nhiên cái gì cũng đồng ý.

Bàng *cười không nổi*

Sách: Vậy thì xuống giá quá…

TA: Đây chỉ là chuyện trên giường, hai vị không nói, ai có thể biết?

Bàng: Cô khẳng định cô không viết ra?

TA *tự động bay lên sao Diêm Vương*: Bao đại nhân, thức ăn của Khai Phong phủ không tồi a.

Bao: Đó tất nhiên, đầu bếp ta ngàn chọn vạn tuyển.

Bàng Sách: Cho dù cô không viết, đừng quên còn có tên Bao Chửng miệng rộng này = =||||||||

52. Tại sao lại quyết định như vậy?

Bàng: Lần đầu tiên, ta sợ hắn không biết, tự nhiên cứ như vậy.

Sách *nắm tay*: Ta có lý luận tri thức phong phú như vậy, sao lại không biết?

TA: Vậy sau đó kinh nghiệm thực tiễn của công tử cũng phong phú như lý thuyết hay là khác?

Bàng: Thay đổi một thói quen khó hơn rất nhiều so với tập thành một thói quen.

Sách: Nói xạo! Đây hoàn toàn là vấn đề về thể lực!

TA: Công tử không nghĩ đến chuyện tăng cường thể lực hay sao?

Bàng *khẩn trương*: Trong 100 câu hỏi này không kèm theo bày mưu tính kế chứ.

Sách: Tình huống cụ thể xử lý cụ thể, làm sao vậy?

TA *hắc hắc*: Công tử thông minh tuyệt đỉnh, bên cạnh nhiều cao thủ như vậy, tùy tiện học hai chiêu đi…

Sách: Cho dù có ích, võ công của hắn thật sự cao cường, ta học  xong võ công của Triển Chiêu cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn.

TA: Đây chủ yếu là về thái độ, để cho Vương gia biết năng lực của công tử là không thể khinh thường.

Bàng: Hắn đã qua tuổi tập võ.

TA: Nghe nói bên Cao Ly có một loại Túc Quyền Đạo, tuổi nào cũng có thể học được.

Bàng *hừ lạnh*: Vạn biến bất ly kỳ tông, chẳng qua chỉ là một chút da lông của võ học Trung Hoa của chúng ta.

Bao *hiếm khi phụ họa*: Đúng vậy đúng vậy, Túc Quyền Đạo không học được, học xong sẽ quên nguồn gốc.

TA: Thì ra các vị đều là phẫn thanh*….

(*Phẫn thanh: Nói dễ hiểu là các thanh niên có ý chí trong thời kỳ kháng Nhật, vì tức giận ngoại xâm mà biểu tình, đưa yêu sách…là những thanh niên theo chủ nghĩa dân tộc, có chút tiêu cực)

53. Ngài có hài lòng với tình trạng hiện tại không.

Sách: Hài lòng.

TA *giật mình*: Vừa rồi công tử còn muốn thay đổi hiện trạng mà.

Sách *than thở*: Nếu không có năng lực phản kháng, thì chi bằng nhắm mắt hưởng thụ.

Bàng: Đều là do nữ nhân cô xúi giục!

TA: Rõ ràng là do Vương gia áp bức, liên quan gì đến ta?

Bàng: Học ngay dùng ngay, đây là đoạn mở đầu của một khóc hai nháo ba thắt cổ!

54. Nơi H đầu tiên là?

Bàng: Phủ Thị Lang.

Bao: Phủ Thị Lang năm đó, giờ là phủ Chủ bộ.

Bàng: Tại sao ngươi biết!

Bao: Vừa rồi ngươi nói a.

TA: Còn công tử?

Sách: Hai chúng ta có thể ở nơi khác nhau sao?

TA *đổ mồ hôi*: Cũng phải, cũng phải, mức độ quá khó a.

55. Cảm tưởng ngay lúc đó là?

Sách: Thì ra lý luận và thực tiễn không giống nhau.

Bàng: Thì ra thực tiễn và thực tiễn cũng không giống nhau.

Bao: Thì ra cảm tưởng của hai người không giống nhau.

TA:……..

56. Bộ dáng của đối phương lúc đó như thế nào?

Bàng: Khóc.

Sách: Hình như cũng khóc.

TA: Vương gia khóc cái gì?

Bàng: Tự tay đánh nát thứ tốt đẹp, cảm thấy bi kịch.


Bao: Ra vẻ huyền bí… vậy ngươi còn làm!

Bàng: Cho nên khóc!

TA: Công tử tại sao khóc?

Sách: Ta bị đánh nát cái kia, có thể không khóc sao?

57. Buổi sáng sau đêm đầu tiên, câu đầu tiên ngài nói là?

Sách: Nghe nói hoa sơn chi của Xiêm La không giống với trung thổ.

Bàng: Ta đi tìm cho ngươi.

TA: Vẫn…. thật sự là phong nhã… nếu đổi thành câu đầu tiên nói sau khi H thì là câu gì?

Sách: Bàng Thống, ngươi đồ cầm thú.

Bàng: Có muốn cầm thú thêm một lần hay không?

TA:……

58. Số lần H trong tuần là?

TA: Hai vị ngay cả giờ, H đều hiểu, khái niệm tuần lễ chắc sẽ không cần tại hạ giải thích chứ?

Bao *giơ tay*: Ta có thể hỏi không?

Sách: Bảy ngày!

Bàng: Chưa chắc.

Sách: Tuần của Khai Phong phủ còn nhiều hơn.

Bao: Có đôi khi còn cần đi công tác.

TA: Bao đại nhân rất không HD (phúc hậu)~~~~

59. Trong tình huống lý tưởng nhất, ngài cảm thấy một tuần mấy lần là tốt nhất?

Bàng *cười*: Nhiều chút ta không ngại.

Sách: Bao nhiêu cũng không để ý.

60. Vậy H như thế nào?

Sách: Giữa người với người.

Bàng: Giữa ta với hắn.

Bao: Không phải cầm thú sao?

Sách: Đó là so sánh so sánh so sánh!

TA: Có thể hình dung một chút không?

Bàng: Thủ chi bất tận.

Sách: Dụng chi bất kiệt.

TA: Phốc ~~~~

(*Thủ chi bất tận, dụng chi bất kiệt: lấy không hết, dùng không cạn, nhiều vô số kể=]]])

61. Vị trí mẫn cảm nhất của chính mình là?

Bàng: Khứu giác chính trị.

Sách: Ý thức thẩm mỹ.

TA: + + là trên thân thể.

Bàng: Thắt lưng.

Sách: Giống hắn.

62. Vị trí mẫn cảm nhất của đối phương là?

Bàng: Không phải nói rồi sao, thắt lưng!

Sách *gật đầu*

Bao: Nghe nói người luyện võ đều có tử huyệt.

Sách *nhướng mày*: Thì sao!

Bao: Thấy không, phát hiện không? Cánh tay vươn ra bên ngoài….

TA: Vừa rồi không biết ai ném kinh đường mộc tới…

63. Nếu dùng một câu miêu tả đối phương khi H?

Bàng: Mỹ nhân như ngọc…

Sách: …kiếm như hồng (cầu vồng).

TA: Những lời này thật đúng là vạn năng…|||||

64. Thẳng thắn mà nói, ngài thích H không?

Sách: Cô nương, cô thích ăn ngủ không?

TA: Thứ thiết yếu của cuộc sống, không thể nói rõ là thích hay không.

Bàng: Cùng đạo lý.

Sách: Đó gọi là thực sắc tính dã*, là thuộc tính tự nhiên của con người.

(*thèm ăn và tình dục là bản tính của con người)

TA: Từ cổ chí kim, công tử thật sự là người cường mạnh.

65. Nơi H thường là?

Bàng: Cố gắng hết sức không phải lộ thiên.

Bao *phun*

Sách: Bao Chửng, ngươi không sao chứ?

Bao *lại phun*

Sách: Đừng để ý đến hắn, không chừng lại muốn cái gì đó?

TA: Công tử có muốn bổ sung gì không?


Sách *suy tư*: Không phải trong phủ của hắn thì là trong phủ của ta.

66. Nơi ngài muốn làm thử là?

Sách: Không dám nghĩ muốn.

TA: Tại sao? Vừa nãy còn nói tự do tư tưởng mà.

Sách: Chỉ cần nghĩ đến nhất định sẽ bị thực hiện.

Bàng *cười to*: Ngươi nghĩ xong rồi thì cho ta biết.

67. Thường tắm trước H hay sau?

Sách: Trước sau đều có.

Bàng: Còn có ở giữa.

68. Khi H hai người có hẹn ước gì không?

Bàng: Lúc vừa mới bắt đầu sợ làm hắn sợ, còn hẹn ước.

Sách: Sau đó thì không có nữa.

TA: Khi bắt đầu là hẹn ước thế nào?

Bàng: Viết thư cho hắn, khóa kỹ cửa lớn.

TA: A?

Sách: Người nào đó thích trèo tường.

Bao: Thê không bằng thiếp thiếp không bằng vụng trộm.

Sách: Bàng Thống, Bao Chửng nói ai có thê thiếp?

Bàng: Hoàng Thượng…..

69. Ngài có từng cùng người khác ngoài người yêu phát sinh quan hệ không?

Bàng: Cô cho rằng kinh nghiệm của bản vương là giác ngộ ra sao?

TA *đổ mồ hôi*: Còn công tử?

Sách: Cô cho rằng lý luận của tại hạ là tập luyện ra sao?

70. Đối với ý nghĩ “Nếu không chiếm được trái tim thì ít nhất cũng muốn có được thân thể”, ngài có thái độ đồng ý hay phản đối?

Bao *hừ*: Hình phạt của Đại Tống ta……

TA: Biết biết, đây vẫn chưa phát triển đến phạm tội đâu, chỉ nghĩ thử thôi.

Bàng: Nói tự do tư tưởng, nghĩ thì nghĩ—- nhưng mà nghĩ như vậy thì rất không tự tin về bản thân rồi.

TA *đô mồ hôi*: Không phải… không phải ai cũng có mỵ lực giống Vương gia.

Sách: Động cơ phạm tội chính là được sinh ra như vậy— tốt nhất là phòng bị để không xảy ra.

TA: Chẳng phải vừa nãy công tử cũng ủng hộ chủ nghĩa tự do sao?

Bao: Dĩ nhiên người phải thăng đường mỗi ngày không phải là cô!

71.Nếu đối phương bị côn đồ cưỡng gian, ngài sẽ làm thế nào?

Sách: Hơi mâu thuẫn nhưng mà, trước khi dùng Cẩu đầu trảm thì ta sẽ thỉnh giáo hắn.

Bàng *hít khí lạnh*: Công Tôn Sách, ngươi không quan tâm ta sao?

Sách: Nếu! Câu hỏi là nếu!

TA: Vương gia sẽ thế nào?

Bàng: Còn dùng Cẩu đầu trảm làm gì, trực tiếp giết là được rồi!

Bao: Di?

Bàng: Bao đại nhân đang oán hận bản vương chen ngang sinh ý của Khai Phong phủ sao?

Bao: Ta vốn hiếu kỳ ngươi là người ác độc như vậy sẽ tra tấn người nọ thế nào chứ?

Bàng: Còn muốn thế nào? Hay là muốn ta thay Công Tôn Sách ăn miếng trả miếng cho hắn?

Sách: Vậy quá tốt cho hắn rồi!

72. Ngài có cảm thấy ngượng ngùng trước lúc H không? Hay là lúc sau?

Sách *đỏ mặt*

TA *cười*: Công tử có lý luận tri thức phong phú như vậy còn đỏ mặt cái gì?

Sách *đỏ mặt không nói*

TA: Còn Vương gia?

Bàng: Lúc nào cũng không.

TA: Vậy Vương gia cho rằng công tử thế nào?

Bàng: Chắc lúc sau.

TA: Vương gia cũng không dám chắc.

Sách *giành đáp*: Chính là lúc sau.

Bao *lầm bầm lầu bầu*:… Trước thì không kịp.

73. Nếu bằng hữu tốt của ngài nói “Ta rất cô đơn, cho nên chỉ có buổi tối hôm nay, mong…” muốn xin H, ngài sẽ?

Bàng: Bản vương không có bằng hữu vô lễ như vậy.

Sách: Ngươi khẳng định hồng nhan tri kỷ của ngươi sẽ không làm vậy?

Bàng: Ngươi khẳng định lam nhan tri kỷ của ngươi sẽ không làm vậy?

74. Ngài cảm thấy mình có am hiểu H không?

Sách: Tham khảo câu 37.


Bàng *gật đầu cười*

TA: Câu 37, câu 37, đáp án câu 37 là “có chuyện gì Đại Tống đệ nhất tài tử/Tướng quân không am hiểu sao”…. Xin hỏi công tử làm sao từ lý luận bay lên đến thực tiễn?

Sách: Cao nhân chỉ điểm.

Bao: Cường tướng— thủ hạ—- vô nhược binh. (Dưới tay tướng mạnh không có binh yếu =)))

75. Còn đối phương thì sao?

Bàng *cười*: Hắn cảm thấy chính mình rất am hiểu.

Sách *trừng*: Thế ngươi không cho rằng vậy sao?

Bàng: Thật ra thân mình của hắn vậy là đủ rồi.

Bao *vừa ghi vừa nói*: Trung Châu Vương sợ—- chịu không nổi.

76. Khi đang H ngài hy vọng đối phương nói gì?

Bàng Sách: Gọi tên là được rồi.

TA *gật đầu*: Câu trả lời rất bình thường.

Bao *hoảng hốt*: ….. kêu tên ai?

Bàng Sách + TA: = =||||||||||||||||||

77. Ngài thích biểu tình nào của đối phương khi H?

Bàng: Nghiến răng nghiến lợi.

Sách: Giương nhanh múa vuốt.

Bao: Đúng lúc Khai Phong phủ thiếu hai cảnh khuyển.

TA: ||||| Có hình dung khác hay không?

Bàng: Hai từ hình dung bên trên đã đủ kiểm tra trí tưởng tượng của cô.

78. Ngài cảm thấy có thể H cùng người khác ngoài người yêu không?

Bàng: Đương nhiên không thể.

Sách *cười lạnh*

TA: Bao đại nhân, ta nên hiểu biểu tình của Công Tôn công tử thế nào?

Bao *thấp giọng*: Hắn– đang —ăn— dấm— chua.

Sách: Có thể!

Bàng *kinh hãi*: Sách Sách Sách Sách Sách Sách Sách, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì hay không!

Sách: Trước khi trở thành người yêu hoặc sau khi không làm người yêu nữa tất nhiên có thể.

TA: Vậy chính là không thể, vừa rồi hai vị còn nói đời đời kiếp kiếp vĩnh vĩnh viễn viễn mà.

79. Ngài có hứng thú với SM không?

Bàng Sách *nhìn nhau thật lâu thật lâu thật lâu*: Thôi bỏ đi.

TA: Ủa sao vậy?

Bàng: Hắn nhược như vậy…

Sách: Hắn cường như vậy…

Bao: Thật ra — đều— có— hứng— thú.

Bàng: Bao Chửng, lúc ngươi ghi chép còn đọc ra làm gì!

Bao: Như vậy sẽ khắc sâu hơn.

80. Nếu đối phương bỗng nhiên không muốn thân thể của ngài nữa, ngài sẽ…?

Bàng: Điều động Phi Vân Kỵ giữ gìn trị an của kinh thành.

Sách: Chỉ có trong hai loại tình huống hắn mới có thể như vậy, một là cơ năng của cơ thể xảy ra vấn đề, vậy xem bệnh cho hắn; hai là hắn thay lòng đổi dạ, tham khảo câu 31.

Bàng: ||||||| Tại sao lại nhắc đến vấn đề thay lòng đổi dạ…..

Sách *chỉ TA*: Hỏi nàng.

TA *tự động lên sao Diêm Vương*: Bao đại nhân, thức ăn của Khai Phong phủ không tồi nha.

81. Ngài cảm thấy cưỡng gian thế nào?

Sách: Phạm tội.

Bàng: Không hiểu.

Bao *bĩu môi*: Bao nhiêu người chỉ mong được Trung Châu Vương yêu thương nhung nhớ, Vương gia tất nhiên không hiểu.

Bàng *nhướng mi*: Ồ? Hay là Bao đại nhân hiểu?

Bao: Không chỉ hiểu mà ta còn biết tạo thành văn kiện quan trọng.

TA *sợ hãi kêu lên*

Sách: Văn kiện cấu thành phạm tội.

82. Trong lúc H chuyện vô cùng thống khổ là?

Bàng: Hắn không rên lấy một tiếng.

Sách: Hắn điên cuồng gọi bậy.

TA: = = Khác biệt giữa hai vị thật đúng là lớn….

Bàng: Ta sợ làm hắn bị thương hay đắc tội hắn.

Sách: Ta sợ người khác nghe thấy.

Bàng: Nghe thấy thì làm khó dễ gì được ta!

Sách: Cô nương, cô đã hiểu được vì sao lúc nãy ta nói đối mặt với một đám da mặt dày thì da mặt mỏng chính là khuyết điểm rồi chứ?

TA:……

83. H từ trước cho đến nay, nơi làm cho ngài cảm thấy hưng phấn, lo âu nhất là?

Bàng: Lần lộ thiên đó.

TA: A a a a a a a  a a a a! Ở đâu!

Sách: Rừng cây nhỏ trong Vương phủ…..

TA: Xin hỏi cảm tưởng của hai vị thế nào?!

Sách: Sắp bị cắn chết.

TA: Vương gia quả nhiên dũng mãnh phi thường!

Bàng: Hắn nói là sắp bị muỗi cắn chết.

TA: = = Hai người, sao không tìm lúc mùa không có muỗi…

Sách: Vậy thì sẽ lạnh.

84. Từng có chuyện bên thụ chủ động hấp dẫn chưa?

Sách: Tiêu chuẩn hấp dẫn là?

Bàng *cười*: Lúc ngươi muốn thì đúng lúc ta có ở đó…


Sách *cười*: Vậy nếu ngươi không có ở đó?

Bàng *biến sắc*: Vậy chịu đựng!

85. Khi đó phản ứng của bên công là?

Bàng: Tất nhiên là khuynh đổ ta hoàn toàn.

Sach: Hung thần ác sát.

TA: Thành ngữ của công tử đều rất quỷ dị…

Bao *giống như đã tỉnh ngộ*: Thì ra thật sự có a.

86. Bên công từng có hành vi cường bạo không?

Bao: Phạm tội!

Sách *cười*: Cho nên không có.

TA: Công tử thật che chở….

87. Phản ứng của bên thụ là?

Bàng: Giống như bị dọa ngã…

Bao: Vậy là vẫn có!

Sách: Tình thú mà thôi.

TA: Công tử quả thật che chở.

Sách: Bao Chửng là cái đồ lục thân bất nhận….

88. Với ngài mà nói, “đối tượng lý tưởng để H” là?

Bàng Sách: Hắn.

89. Đối phương hiện tại có phù hợp với đối tượng lý tưởng của ngài không?

Bàng: Cô không nghe rõ câu trả lời của câu trên sao!

TA: Rõ rồi rõ rồi…..

90. Trong lúc H có từng dùng đồ chơi không?

Sách: Cô muốn hành hạ chết ta sao?

TA *lạnh*: Ta không ác độc vậy đâu….

91. “Lần đầu” của ngài là lúc mấy tuổi?

Sách: 21.

Bàng *tự động lên sao Diêm Vương*: Bao Chửng, thức ăn của Khai Phong phủ không tồi.

92. Đối tượng khi đó có phải là người yêu hiện tại không?

Sách: Phải.

Bàng *giận*: Đã nói thức ăn của Khai Phong phủ không tệ mà!

93. Ngài thích được hôn ở chỗ nào nhất?

Sách: Môi đi.

Bàng: Cổ đi.

Bao: Cái từ “đi” kia có ý gì?

TA: Chính là “chắc là”.

94. Ngài thích hôn đối phương ở đâu?

Bàng: Ở đâu cũng được.

Sách: Bình thường có thể là ở cổ.

Bao: A—————a.

Ta: Giọng của Bao đại nhân thật dễ nghe.

95. Khi H chuyện có thể lấy lòng đối phương nhất là?

Sách: Cắn hắn.

Bàng: Không cắn hắn.

Bao: Cắn chết hắn cái đồ loạn thần tặc tử!

TA:….. Bao đại nhân luôn có thể vẽ mắt cho rồng…..

96. Khi H ngài sẽ nghĩ đến cái gì?

Sách: Ngài mai khi nào thăng đường.

Bàng: Đừng cứ nghĩ mãi về chuyện của Khai Phong phủ.

TA: Bao đại nhân tạo nghiệt a tạo nghiệt ~~~

97. Số lần H một đêm là?

BÀng: Xem thể lực của hắn mà quyết định.

Sách: Xem kỹ thuật của hắn mà quyết định.

Bao + TA: @||@

98. Khi H, quần áo của ngài là tự mình cởi hay là đối phương hỗ trợ cởi giúp?

Bàng: Đây phải xem tốc độ phản ứng.

TA *khó hiểu*

Sách: Tình hình chung là, phản ứng của con người chia ra làm hai giai đoạn, gian đoạn thứ nhất là hiện thực tác động đến não bộ, giai đoạn thứ hai là ý nghĩ tác động đến hành động.

Bàng: Ưu thế của hắn thường ở giai đoạn thứ nhất

TA: Vậy làm phiền Vương gia rồi.

Sách: Ngẫu nhiên cũng sẽ thay đổi.

TA: Vậy…. cũng làm phiền công tử rồi.

Sách: Cũng không phiền…. tự mình cởi đồ của mình.

Bàng *cười*: Nhìn mỹ nhân thoát y thật sự hưởng thụ.

Sách *cười*: Cũng vậy.

99. Với ngài H là?

Sách: Kiểm tra hai phương diện thể lực và trí lực.

Bàng: Kết quả tổng hợp của tình cảm và dục vọng.

TA: Hai câu đối kỳ quái…..Mời nói một câu với người yêu.BÀng: Nếu ai đó viết ta thay lòng đổi dạ thì ta sẽ liều mạng với hắn!

Sách: Lúc liều mạng thì nhớ gọi ta.

TA *tránh mau*: Hẹn gặp lại, các vị ~~~~~

-End-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui