31.
"Em lừa anh?"
Thanh âm của Lâm Châu vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả tôi nữa.
Tôi quay đầu nhìn hắn, đối diện ánh mắt của hắn, rất thản nhiên gật đầu.
"Phải, lừa anh thôi."
Tôi cười điên cuồng tùy ý, đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng chạm tay vào gò má hắn.
"Không ngờ anh n.gốc như vậy, dễ lừa như vậy."
Vừa nói xong, đột nhiên Lâm Châu xông lên chụp cổ tôi, đè tôi lên tường.
Tôi hít thở khó khăn, nhưng không hề cảm thấy sợ chút nào.
Hắn càng đi.ên, màn tr.ả th.ù của tôi càng thành công.
Chữ tình đúng là thứ khiến người ta đau đớn nhất.
Tôi muốn cả đời này hắn cũng không quên được nỗi đau này.
Yêu đi, càng yêu sẽ càng đau.
Đủ đau, thì th.ù của tôi mới được trả.
"Vì... vì sao?"
Không biết sao, tôi nghe có chút nghẹn ngào trong giọng nói của Lâm Châu, vành mắt hắn cũng đỏ ửng lên.
Vì sao ấy à?
"Còn nhớ bộ phim điện ảnh tôi cho anh xem không? Cô gái mặc áo cưới tự thiêu kia, là chị tôi."
"Xuyên không, rất khó tin đúng không? Nhưng mà có thật, em gái anh xuyên đến thời đại của tôi, hại ch.ết người chị gái thương tôi nhất, anh bảo tôi làm sao không h.ận cho được?"
Lâm Châu tựa hồ rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng vẫn tiếp lời tôi.
"Là nó hại người, sao lại tính toán anh?"
Đây lại là một vấn đề khác.
Ban đầu tôi cũng không định tính toán hắn đâu, nhưng rất nhiều th.ủ đoạn h.ại người của Lâm Dao đều do Lâm Châu dạy.
Cho nên chị tôi mới ch.ết đi trong đau đớn như vậy.
Không chỉ như vậy.
"Chuyện Lâm Loan bị hai tên c.ôn đồ kia ép phải nh.ảy lầ.u, thật sự anh không hề dính dáng gì sao?"
Tôi ép hỏi, mà hắn trầm mặc.
Sống chung mấy tháng nay, tôi đã quá hiểu con người Lâm Châu.
Lâm Dao ng.u, còn hắn là xấu xa hết mức.
Đúng là Lâm Dao thuê hai tên côn đồ kia đe dọa Lâm Loan thật, nhưng cô ta chỉ là một đứa n.gu chỉ biết ăn chơi nhảy múa, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện yêu đương, sao lại biết đường đi tìm côn đồ ở hơi hẻo lánh thế chứ?
Lâm Châu, thật sự không đứng sau xúi giục sao?
Ngày nào đó, trong lúc nói chuyện với Lâm Dao, Lâm Châu lơ đãng tiết lộ gì đó, lại châm thêm vài câu như thật như giả.
Cho nên, Lâm Dao mới làm chuyện như vậy.
Nói chung, cũng chẳng ai tốt lành gì.
Cần gì phải đóng vai người bị h.ại chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Châu: "Anh đã nói rồi mà, mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả cho việc mình làm."
Lâm Châu có vẻ rất đau đớn, vành mắt đỏ bừng, thậm chí còn có nước mắt rơm rớm.
Tôi nở nụ cười: "Không phải chứ? Tôi chỉ giỡn xí thôi, mà anh động lòng thật đấy à?"
Từng câu từng chữ, tôi đều cắm vào một con da.o s.ắc bén bậc nhất.
Lâm Châu bóp cổ ta, một giọt lệ trượt ra khỏi khóe mắt rơi xuống.
Còn tôi thì đang cười điê.n c.u.ồng, cười hắn là thằng ng.u.
Hắn cứ khóc, tôi cứ cười.
Tất cả chúng tôi đều là người đ.iê.n.
Nhưng tôi không động lòng, nên tôi nhất định sẽ thắng.
"Em thật sự chưa từng yêu anh sao?"
"Tôi... hậ.n anh."
Trong phòng yên lặng như tờ, rất lâu sau mới có âm thanh.
Hắn nói: "Em cmn tàn nhẫn lắm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...