Lâm Kiến Tịch đã mơ một giấc mơ rất dài.
Anh không nhớ nội dung trong giấc mơ, khi anh mở mắt ra, anh chỉ cảm giác được mệt mỏi và nặng nề.
Hửm… Mở mắt?
Làm sao anh có thể mở mắt được? Không phải anh đã chết rồi sao?
Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, xung quanh là sân nhà Lâm gia, ngọn đèn trước cửa vẫn sáng.
Đây cũng là một giấc mơ?
Anh ngơ ngác, ý thức được cái gì, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.
Có một cậu bé đang đứng đó.
Một cậu bé mà anh rất hiểu biết.
Cậu bé ôm thú nhồi bông, ngây ngô rụt rè nhìn anh.
Lâm Kiến Tịch nhìn thấy cậu, trong đầu thoáng chốc nhảy ra một câu không biết tốt xấu của người nào đó “Anh không nên đối tốt với em”, anh giận sôi máu, há mồm hỏi: “Con chó hoang này ở đâu ra?”
Cậu bé giật mình sợ hãi, đôi mắt tròn xoe không ngừng tuôn ra nước mắt, cậu lùi lại một bước, nắm lấy tai con gấu bông, nghẹn ngào: “Hức...!Gâu!”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Giấc mơ này sao mà khôn thế.
Anh đang định vươn tay bóp lấy khuôn mặt bầu bĩnh của con chó con này thì nghe thấy tiếng nói ngoài cửa khiến anh phải đứng hình tại chỗ.
“Lâm Lâm, sao còn đứng đó với em trai, vào nhà nhanh đi, bên ngoài có muỗi.”
Lâm Kiến Tịch đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh xách túi giấy xuống xe, cười đi tới: “Sao lại nhìn ba mẹ như vậy, mấy ngày không gặp là không nhận người thân luôn à?”
Đây là Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh, nhưng dáng vẻ khác xa lần cuối cùng anh nhìn thấy họ.
Trông họ bây giờ rất trẻ, không có cảm giác trang trọng của nhiều năm tháng lắng đọng lại, khuôn mặt sạch sẽ không bị vết máu và cát vùi lấp.
“…” Lâm Kiến Tịch e sợ sẽ bừng tỉnh thoát khỏi giấc mơ, nhẹ giọng gọi: “Ba..
Mẹ…”
“Ừ.” Triệu Vân Khỉ đáp, hai tay dắt hai đứa trẻ, đi vào nhà: “Đi thôi, vào nhà.”
Lòng bàn tay bà ấm áp đến như không giống một giấc mơ.
Lâm Kiến Tịch bàng hoàng nhìn theo bà, đến lúc này anh mới nhận ra đôi tay của mình nhỏ như trẻ con.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu óc anh trống rỗng, không suy nghĩ được gì, đây có phải là mơ hay không, anh cũng không phân biệt được.
Sau khi vào nhà, ánh đèn vàng ấm áp chiếu thẳng vào mặt anh, cuối cùng Lâm Kiến Tịch cũng thấy được mình trong gương, một bộ dạng trẻ con.
Còn quá nhỏ, hình như mới bảy tám tuổi.
“Lâm Lâm.” Triệu Vân Khỉ lo lắng nhìn anh: “Nãy giờ sao con cứ ngẩn ngơ vậy?”
Trước khi quyết định đưa Giang Ngộ về nhà, bà đã gọi điện thoại hỏi ý kiến của con trai mình, miễn cho bà đột ngột dẫn một đứa em trai về khiến cậu tức giận, trong điện thoại Lâm Lâm rất vui vẻ, nên bà cũng yên tâm.
Về đến nhà, bà để Giang Ngộ gặp anh trai mình trước, nhưng không khí giữa hai đứa trẻ thật xa lạ, Lâm Lâm có vẻ không vui chút nào, Giang Ngộ hình như cũng rất sợ anh, không dám tới gần anh.
Chẳng lẽ trước kia mỗi ngày con trai đều nói muốn có em trai là giả? Khi thật sự có em trai thì không vui?
Trong lòng bà Triệu vang lên hồi chuông cảnh báo, quan sát hai đứa trẻ kỹ càng, sợ bọn họ tính tình không hợp sẽ lao vào đánh nhau.
“À.” Lâm Kiến Tịch hơi lấy lại tinh thần, “Con…”
Hiện tại anh không thích ứng được với giọng nói trẻ con non nớt này, quá khó chịu, anh cố nén lúng túng nói: “Con hơi mệt, muốn đi ngủ.”
“Thật không?” Triệu Vân Khỉ vẫn không tin lắm, bà liếc nhìn Giang Ngộ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, cậu bé còn rưng rưng nước mắt, tay không ngừng nắm tai thú nhồi bông, đôi mắt lại luôn nhìn chằm chằm anh trai, bộ dáng muốn tới gần nhưng lại không dám tới gần.
Triệu Vân Khỉ không đành lòng thu hồi ánh mắt, dắt tay Lâm Kiến Tịch: “Lâm Lâm, đi với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ.” Lâm Kiến Tịch đi theo bà.
Giang Ngộ quay đầu nhìn hai bóng người dần dần đi xa, mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào góc mà Lâm Kiến Tịch đã biến mất, kiên trì nhìn đi nhìn lại.
Một lát sau, cậu quay đầu lại, uất ức cúi đầu, bóp tay con gấu bông.
“Lâm Lâm.” Triệu Vân Khỉ đi đến cuối hành lang, lúc này mới yên tâm hỏi: “Có phải con không thích em trai không?”
Lâm Kiến Tịch chớp mắt, lắc đầu: “… Không phải không thích.”
“Nhưng nhìn con không vui lắm.” Triệu Vân Khỉ nói: “Nếu con không thích em trai thì nói với mẹ, không cần im lặng chịu đựng, điều này không tốt cho em trai và cả con, biết chưa?”
Giọng Lâm Kiến Tịch nhẹ lại, vẫn nói: “Không phải con không thích.”
Chỉ là anh không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào.
Mọi chuyện tưởng chừng như vô lý lại là sự thật này, và anh cũng không biết nên đối mặt với Giang Ngộ như thế nào.
Vừa rồi anh còn nói cậu là con chó hoang, nhưng bây giờ anh đã tỉnh táo lại, anh ý thức được mọi thứ đều không phải mơ, anh trở về khi còn nhỏ, mặc dù anh không biết tại sao.
Hiện tại… Là đêm đầu tiên Giang Ngộ đến Lâm gia, lúc này Giang Ngộ không có ba mẹ, còn bị anh mắng một câu, khó trách khóc dữ dội như vậy.
Trong lòng anh rất loạn, cái chết và cuộc sống trong quá khứ cứ liên tiếp ập đến, khiến anh khó chịu.
“Mẹ.” Anh nhỏ giọng nói: “Con có thể, con có thể ôm mẹ một cái không?”
Triệu Vân Khỉ cười ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm anh vào trong lòng ngực: “Làm nũng với mẹ mà còn ngại ngùng.”
Lâm Kiến Tịch như con mèo nhỏ dụi dụi mặt vào lòng bà, thật muốn nói cho bà biết, con trai bảo bối của bà hiện tại không phải là một đứa trẻ bảy tuổi thích làm nũng nữa, mà là một người lớn với tâm hồn trưởng thành.
Khi anh trở lại phòng khách, gấu bông trong tay Giang Ngộ sắp bị nhổ trụi lông.
Lâm Trí Minh và dì Vương dỗ dành cậu, nhưng dù dỗ thế nào cậu cũng như sắp khóc tới nơi, nghe thấy tiếng bước chân, ba người cùng quay đầu lại, hai người lớn vô lực, một người nhỏ mắt sáng lên.
Cậu lúng túng cúi đầu xuống, tiếp tục hành hạ con gấu bông trong tay.
Trong nháy mắt Triệu Vân Khỉ đã hiểu ra, Giang Ngộ hiển nhiên là muốn chơi cùng anh trai, lại sợ anh trai không thích mình.
Bà rũ mắt nhìn Lâm Kiến Tịch, không thúc giục mà lẳng lặng chờ anh lựa chọn.
Trong lòng Lâm Kiến Tịch dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh mơ hồ có thể cảm giác được Giang Ngộ đang mong đợi anh, nhưng rõ ràng là anh vừa mới mắng cậu, thằng nhóc này là hoàn toàn không mang thù hay là bởi vì đã không cón người nhà, cho dù anh là người anh trai xấu xa cũng muốn ỷ lại vào anh?
… Dù là loại nào thì cũng đều đáng thương.
Anh không được tự nhiên mà bước tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Ngộ: “… Giang Ngộ.”
Giang Ngộ ngây người, bất an ngẩng đầu: “Anh… Anh trai.”
Giọng đứa trẻ năm tuổi rất mềm.
Lâm Kiến Tịch nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ hơi rối loạn, khó có thể liên tưởng một cậu bé lùn lùn, hai má tròn xoe, mọi phương diện đều cực kỳ đáng yêu và một tên khốn nạn vô pháp vô thiên trong tương lai là cùng một người.
Rốt cuộc tại sao Giang Ngộ có thể đột biến thành một kẻ bệnh tâm thần tối tăm biến thái? Đại thiếu gia không thể nào hiểu nổi.
Có lẽ là thời gian tự hỏi của anh hơi lâu, Giang Ngộ lại bắt đầu nhéo lông con gấu bông.
“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch lại gọi một tiếng.
Giang Ngộ lập tức nhìn về phía anh, động tác phản xạ còn nhanh hơn học sinh huấn luyện quân sự nghe khẩu lệnh.
“Vừa rồi...!anh không cố ý nói em như vậy, xin lỗi.”
Giang Ngộ cong môi, không khóc nói: “Em còn tưởng… Anh ghét em.”
“Anh không ghét em.” Lâm Kiến Tịch nghĩ nghĩ, vươn tay, nhéo hai bên má mềm mại của Giang Ngộ: “Anh không ghét em.”
Mặt Giang Ngộ bị nhéo, không thể nói chuyện, cậu cũng không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhìn Lâm Kiến Tịch.
Các người lớn lui xuống cho hai bạn nhỏ có không gian chơi với nhau, một lúc sau mới gọi lại: “Lâm Lâm, Tiểu Ngộ, có đói bụng không? Qua ăn khuya nhé?”
“Được ạ.” Lâm Kiến Tịch trả lời, đứng lên, vừa định đi đến nhà ăn, lại dừng lại, liếc nhìn Giang Ngộ.
Đã chết một lần, có một số thứ sẽ thay đổi.
Trước kia anh sẽ cẩn thận nắm tay Giang Ngộ cùng đi, nhưng bây giờ sẽ không.
Anh sẽ chờ cậu, nhưng sẽ không dắt tay cậu nữa.
Đầu óc Giang Ngộ trống rỗng, máy móc đặt gấu bông sang một bên, sau đó đi theo sau Lâm Kiến Tịch.
Cậu nhìn bàn tay rỗng tuếch của Lâm Kiến Tịch, cẩn thận vươn tay ra, muốn bắt lấy nó, nhưng khi sắp chạm vào, cậu vẫn rút tay lại.
Cậu không dám nắm tay anh nữa.
Ăn khuya xong, Triệu Vân Khỉ dẫn hai đứa nhỏ lên lầu.
“Anh trai đã chọn phòng cho em trai chưa.” Triệu Vân Khỉ cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đi xem em trai có thích hay không.”
Lâm Kiến Tịch lại xuất thần.
Trước kia cũng vậy, anh chọn phòng cho Giang Ngộ, nhưng Giang Ngộ sợ bóng tối, còn sợ ở một mình, cuối cùng vẫn ngủ chung với anh mấy năm.
Có phải chính những năm tháng chung giường đó đã gieo rắc tội ác trong lòng Giang Ngộ? Anh có nên cắt bỏ nguyên nhân gốc rễ này không?
Đại thiếu gia lại lâm vào trầm tư, phân vân giữa có và không, sau đó đột nhiên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Giang Ngộ.
Đôi mắt cậu lúc này rất tròn và ươn ướt, giống như một con chó con bị mắc mưa.
Cậu mới năm tuổi, đã không có ba mẹ bên cạnh, tương lai cậu sẽ không trở thành người bệnh tâm thần kia, cậu còn sợ bóng tối.
Hiện tại cậu chỉ là một đứa trẻ không biết gì.
“Ngủ cùng anh đi.” Lâm Kiến Tịch đưa ra quyết định: “Em trai ở một mình sẽ rất sợ.”
“Em trai thì sao, có muốn ngủ cùng anh trai không?” Triệu Vân Khỉ ôn hòa hỏi.
“…” Giang Ngộ há miệng nhẹ nhàng nói: “Muốn.”
“Quyết định vậy đi.” Triệu Vân Khỉ đưa hai đứa nhỏ về phòng, sờ đầu hai đứa nhỏ: “Đi ngủ sớm đi các bảo bối, ngủ ngon.”
Bà bật đèn, chu đáo đóng cửa lại, rời đi.
Một lần nữa trở về căn phòng thiết kế dành cho trẻ con, Lâm Kiến Tịch cảm thấy rất mơ hồ.
Căn phòng có đầy đủ đồ nội thất trẻ em được lựa chọn cẩn thận, bàn nhỏ, ghế nhỏ và giường nhỏ, trên sàn nhà phủ thảm len thật dày, nếu chẳng may rơi xuống cũng sẽ không đau, và còn những bức tranh ngây ngô treo trên tường cùng với một đống mảnh gỗ nhỏ anh chưa xếp xong.
Mọi thứ như mơ, lại không phải mơ.
Lâm Kiến Tịch chậm rãi đi vào, hoài niệm nhìn xung quanh rồi đi tới ghế sô pha nhỏ ngoài ban công, lúc này mới để ý thấy Giang Ngộ vẫn luôn đứng ở trước cửa, không nhúc nhích.
“Sao lại đứng ở cửa.” Lâm Kiến Tịch cười nói: “Vào đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...