Băng Phong

Trung tuần tháng Chạp, hết thảy mọi người trong Hồ gia đều tất bật chuẩn bị cho Xuân niên. Đương nhiên Bạch Uyển cũng không phải ngoại lệ. Chỉ có điều Xuân niên năm nay, Bạch Hàn Băng sẽ không phải đón giao thừa một mình, mà còn có Dạ Phong.
Tâm tư của nàng mấy ngày nay có đôi chút rối loạn. Việc thứ nhất nàng không thể nhớ ra dung mạo của Hồ Phong. Thứ hai đột nhiên có người bằng hữu của Phong ngày nào cũng tới Bạch Uyển. Nhưng việc kì lạ là Hồ lão song thân lại khuyến khích hắn tới Bạch Uyển, cũng có bóng gió với nàng nên chấp thuận.
Chấp thuận Dạ Phong? Không thể. Luân thường đạo lý không cho phép. Nàng cũng không cho phép. Trái tim của nàng lại càng không. Tường công của nàng, đời này kiếp này chỉ có thể là Hồ Phong. Nàng cảm thấy bất an.
Bất an vì những cử chỉ dịu dàng của Dạ Phong dù cho nàng đã cố tránh xa hắn.
Bất an vì ánh mắt sâu thẳm của hắn, khiến nàng không thể quay đi, ám ảnh nàng tận trong giấc ngủ.
Bất an vì giọng nói của hắn, thanh âm của hắn lại gợi nhớ tới chàng.

Bất an vì chiết phiến trên tay hắn, trắng như tuyết, chỉ có độc một chữ “Băng” bằng mực đen, đẹp đẽ vô ngần nhưng lại như một mũi đao đâm thẳng vào trái tim non nớt của nàng.
Bất an lớn nhất cũng là nỗi đau khổ lớn nhất, nàng phát hiện ra trái tim mình đã cho hắn xâm nhập rồi…
– Phu nhân! Phu nhân!
– Chuyện gì? – Bạch Hàn Băng uể oải ngắm nhìn vạt hoa màu tím đang nở rộ trước mặt, cơ hồ không đem mọi chuyện để vào mắt.
– Dạ thiếu gia đã đứng ở ngoài lương đình đã hai canh giờ rồi. Người nhẫn tâm để Dạ thiếu gia chịu lạnh sao?
– …Ta… Ta đã nói với hắn… ta… không muốn hắn cứ cả ngày đi theo ta như vậy. Làm như vậy thật sự không hợp với lẽ thường. Huống hồ ta lại là một người đã có gia thất… – Nàng vẫn cứ cúi đầu xuống chăm chú quan sát những cánh hoa diên vĩ đung đưa theo vũ khúc của gió, nhẹ nhàng uyển chuyển. Nhưng ngoài mặt là như vậy, thực ra trong lòng nàng như có lửa đốt.
Ai… Dạ Phong, ngươi có ngốc không vậy? Ta bảo là ta sẽ không gặp ngươi nữa mà… Ngươi có biết lạnh là cái gì không? Bây giờ là trung tuần tháng Chạp đó… Mặt hồ còn bị đóng thành băng… Ngoài lương đình không ấm áp như trong phòng, cũng chẳng có lò sưởi… Ngươi định thành người băng sao?
– Phu nhân, người mau ra đi. Dù gì người ta cũng là bằng hữu của thiếu gia… Phu nhân…
– … Nhưng… Thôi được, đưa ta áo và ô. – Bạch Hàn Băng chấp thuận đầu hàng chính mình cùng lời thỉnh cầu dai dẳng của Hàn Mai.
Dè dặt bước tới lương đình, đôi tay nhỏ bé kéo chặt tấm áo trên người. Càng bước tới gần, biểu cảm trên mặt nàng lại rút đi một tầng, cuối cùng tới khi nhìn thấy vạt hắc bào khẽ động theo gió, toàn bộ sắc thái của nàng chỉ còn lại lạnh lùng.
– Dạ thiếu gia, áo của ngươi đây… Ta cầu xin ngươi, đừng đặt chân tới đây nữa, được không? Ta phải nói bao nhiêu nữa ngươi mới chịu hiểu? Ngươi…

Lời nói tiếp theo chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị ánh mắt của Dạ Phong chặn đứng. Cái loại ánh mắt gì mà lại có thể để người ta nhìn thấy cả đau khổ như vậy chứ? Cố gắng giữ vẻ mặt băng lãnh, nàng quay mặt đi, tránh cái nhìn bỏng rát của hắn. Bên tai lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của nam tử:
– Băng, nàng xem, tuyết rơi rồi kìa…
Ngẩng đầu lên, lại một lần nữa cố tình tránh né ánh mắt của Dạ Phong, nàng nhìn ra ngoài. Từng bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng phiêu lãng rơi từ trên trời cao, như ảo như thực. Nàng nhấc cánh tay trắng muốt ra hứng lấy bông tuyết. Nhưng bông tuyết chỉ khẽ chạm vào tay nàng đã bị tan ra, không còn là bông tuyết hoàn chỉnh như lúc đầu. Dù có bắt nhanh tới đâu thì khi chạm vào da thịt ấm áp tuyết đều nhanh chóng tan ra thành nước, lạnh buốt như nó vốn vậy.
Chẳng lẽ cuộc đời của một bông tuyết lại ngắn ngủi như vậy sao?
Chỉ cần rơi xuống là đã kết thúc.
Chỉ cần chạm vào ấm áp là kết thúc.
Vậy thì chi bằng để nó tồn tại dưới dạng hình mỹ lệ này thêm một chút, mỹ lệ nhưng lại quá mỏng manh…

Bạch Hàn Băng đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt mình, vô cùng ôn nhu dịu dàng. Nàng xoay người đối diện với hắn, ánh mắt hắn, gương mặt hắn, cả nụ cười… Khoan đã, cười? Dạ Phong cười? Hóa ra hắn cũng biết cười sao?
Không hiểu tại sao nàng lại đưa tay lên chạm vào nụ cười của hắn. Chạm vào mặt hắn. Vuốt nhẹ đôi lông mày kiếm hơi nhíu… Từ gương mặt của Dạ Phong nàng lại cảm thấy có đôi chút thân quen, nhưng lại có đôi chút lạnh lẽo, lại có một chút…
Bạch Hàn Băng! Ngươi đang làm cái gì vậy?
Ngỡ ngàng và sợ hãi về hành động của bản thân, Bạch Hàn Băng vội vã quay người chạy đi thật nhanh, thật nhanh. Nàng không hề biết là nàng đã vô tình hiển lộ khinh công thượng thừa cho Dạ Phong.
Dạ Phong thi triển khinh công đuổi theo nàng nhưng lại không theo kịp. Giật mình đứng lại, hắn không thể tin vào mắt mình. Kia là… Nàng biết khinh công? Nàng có võ công sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui