Băng Phong

Biết trước là sẽ như thế mà sao ta còn đau khổ?… Nhưng biết làm sao, làm sao đây khi ta ôm mối tương tư sâu đậm?…
Để ngày hôm nay nước mắt ràn rụa, để vỡ òa trong thống khổ, để tâm ta chết lạnh…
Phong, ngươi thật nhẫn tâm…
Năm nàng 8 tuổi:
-Phong ca ca, chờ muội với.
-Muội thật là…chậm quá đi. Muội xem, biểu tỉ của muội kìa, người ta đã chạy đến từ lúc nào mà muội còn lề mề, thật sự còn chậm hơn cả rùa mà.
-Huynh…huynh… Lăng tỉ tỉ lớn hơn muội mà. Nên chạy nhanh hơn muội là lẽ đương nhiên. Huynh không thể nói muội chậm chạp được.
-Hừ, ta không cãi lại muội được. Muội cứ từ từ rồi lên sau, ta lên kia trước với Lăng muội muội đây.
-…Lăng muội muội…Huynh chưa bao giờ gọi muội thân thiết như vậy, Phong ca.
Năm nàng 12 tuổi:
-Choang!
-Ái! Cái này…cái này là chén trà Băng muội thích nhất. Phong ca, muội làm thế nào…làm thế nào…?
-Lăng muội muội, muội có sao không? Thật may là không sao rồi…. Muội cần gì phải lo lắng. Dù sao đây cũng chỉ là một chén trà thôi. Có gì quan trọng chứ?

-Huynh không biết đâu, đây là món quà duy nhất mà phụ thân của Băng muội tặng cho muội ấy, vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của Băng muội cũng là ngày mẫu thân của nàng qua đời. Từ đó về sau thúc thúc không quan tâm đến Băng muội nữa. Chén trà này được làm bằng bạch ngọc, đẹp vô cùng nhưng cũng dễ vỡ vô cùng. Vậy mà muội đã…muội đã…Kìa, Băng muội…muội…
-Phong ca! Lăng tỉ! Tỉ đang giấu gì sau lưng vậy? Cho muội nhìn một……
-Băng muội…Ta thật vô cùng xin lỗi muội, ta…ta…
-Biểu tỉ à, mời tỉ ra khỏi phòng của muội. Mong tỉ lần sau đừng bước chân vào đây nữa được không? Muội cũng mong sau này không phải nhìn thấy tỉ nữa. Thứ lỗi cho muội không tiễn.
-Băng muội…muội….ta…ta…
-MỜI TỈ RA NGAY CHO. TA SẮP HẾT KIÊN NHẪN RÔ…
Chát!
-Bạch Hàn Băng, ta nói cho ngươi biết, cái chén ngọc đó dù có quý hiếm đến đâu cũng không thể so sánh được với một vị tỉ muội tốt như Lăng biểu tỉ của ngươi. Chẳng lẽ ngươi coi cái chén ngọc đó còn không bằng Lăng tỉ của ngươi sao? Lăng tỉ đã xin lỗi ngươi, ngươi còn muốn gì nữa? Ăn nói vô phép vô tắc, chẳng lẽ không có ai dạy dỗ ngươi sao? Lăng muội muội, chúng ta đi thôi. Không đôi co với tiểu nha đầu này nữa.
-Băng muội, thứ lỗi cho ta, ta …..ta…
-Đi thôi, mặc kệ nàng ta. Hừ…
-……Mẫu thân….Nữ nhi muốn gặp người….Món quà duy nhất phụ thân tặng con đã vỡ nát rồi…Phong ca cũng ghét con rồi….Huynh ấy còn đánh con trước mặt biểu tỉ…Huynh ấy ra tay thật tàn nhẫn….Mẹ xem, con còn chảy máu nữa…Ha! Ha!….Con hận Phong ca, con hận Lăng tỉ…Con hận….Ta hận…
Năm nàng 16 tuổi:

– Ngươi xem, vị tiểu thư kia…nếu ta nhớ không nhầm là Bạch Chu Lăng phải không? Thật là một mĩ nhân khuynh thành a~. Ta ra làm quen được không đây?… Ối! Phong huynh đệ ta biết lỗi rồi, biết lỗi rồi, ngươi tha cho ta đi, đừng điểm huyệt đó….Ta không dám nữa….
-Ngươi biết điều là tốt. Ngồi im đi. Đây là tiệc của Vương phủ chứ không phải là tửu điếm, ngươi phải phân biệt được chứ.
-Ngươi thật là độc ác mà….Ta biết rồi, biết rồi, ta im đây…..A! Tấu nhạc kìa…Ngươi xem…
Nhất trương cơ, lưu hà khuynh tận nhiễu xuân đê.U lan giáng thảo phương trạch lý. Băng cơ ngọc cốt, yên chi thúy đại, tương đối dục hồng y.
Nhị trương cơ, mấn hương khinh tản mộc tiên tư. Tu trì tịch tí yểu dung lệ. Hồi mấu tiếu ngũ, nhân ôn nghi vụ, thiển họa tự y y.
Tam trương cơ, mộ hàn do xuyết liễu phương chi. Tinh nông nguyệt thiểm hoa nghi lệ. Hàm tình tuyển vĩnh, uyên ương minh triết, tối thị lưỡng tâm tri.
Tứ trương cơ, hoa khai hoa tạ ảnh song phi. Xuân phong bất giải sầu tư vị. Thanh tôn tố tửu, triện hương nhược tự, vĩnh dạ luyến si mê…
(Tứ trương cơ)
– Phong huynh, huynh xem, vị cô nương này so với Lăng cô nương chỉ có hơn chứ không có kém, như tiên tử hạ phàm vậy. Thanh khiết trong sáng, tiếng đàn đẹp đẽ, hoàn hảo đến không thể chê trách nhưng giai điệu lại thống thiết bi ai… Nhưng mĩ nhân này sao ta nhìn không quen mắt lắm. Phong ca, ngươi biết vị bạch y mĩ nhân này chăng?
-……
-Phong huynh! Phong huynh! Hồ Phong! Ngươi làm sao vậy? Ta đang hỏi ngươi đấy. Haizz, xem ra có người nào đó bị tiếng đàn của bạch y tiên tử đoạt mất hồn rồi…Ai nha…Ngươi nha, ta nói sai sao?
– Câm miệng.

-Ta câm, ta câm ngay…Ngươi đừng có lúc nào cũng đem ánh mắt giết người của ngươi ra nhìn ta có được không? Ta ủy khuất a
~-Lục công tử, công tử cũng hạ cố đến Vương phủ này sao?…Phong ca…Huynh có nhận ra…Bạch…Băng muội chăng?
-Lăng cô nương! A, ta biết rồi, ta câm miệng.
-Lục công tử thật biết điều… Hừ, ta không quan tâm. Dù sao cũng chỉ là một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng trong Bạch Vương phủ, nhận ra hay không nhận ra có gì khác nhau? Lăng muội, muội cũng đừng nên để ý đến nàng ta làm gì…Nàng ta, bất quá lớn lên dung mạo xinh đẹp hơn một chút nhưng ta nghĩ tính cách vẫn khó chịu như năm xưa… Muội làm gì mà cứ đánh ta đau vậy?….
-Tiểu muội thất lễ, khiến cho Phong ca cùng biểu tỉ phải chê cười rồi. Lục công tử, mong công tử thứ lỗi cho tiểu nữ không đón tiếp chu đáo. Kìa, biểu tỉ, ngồi xuống đi chứ. Ba người thấy buổi tiệc này còn gì thiếu sót cứ nói thẳng, tiểu muội mặt dày xin nghe.
-Ai… Bạch tiểu thư quá khách khí rồi. Lục mỗ thấy tiệc này không còn gì để chê trách nữa. Đặc biệt nhất là màn chơi đàn của Bạch tiểu thư, tiếng đàn có nhu có cương, có bi có hỉ, còn có…ai…Lục mỗ tự thấy hổ thẹn, cái danh Đệ nhất Lục cầm cũng cảm thấy không còn xứng đáng nữa…
-Lục công tử lại quá lời rồi…Công tử xem, để hai vị ca ca tỉ tỉ của tiểu nữ chán nản mà bỏ về kìa. Phong ca, biểu tỉ, để tiểu muội tiễn hai người một đoạn…
-Không cần, muội cứ ở lại đây tiếp chuyện Lục Thiên công tử. Ta với Lăng muội muội ra ngoài có chút việc. Chúng ta đi thôi.
-Vậy muội không tiễn, xin thứ lỗi. Hai người nhớ ghé thăm tiểu muội thường xuyên, tiểu muội muốn gặp hai người lắm a~ Nhất là biểu tỉ đó…
-Được rồi… Bao giờ chúng ta thành thân nhất định sẽ mời muội, lúc đó muội nhớ tới. Á! Lăng! Sao muội lại nhéo ta? Vậy…chúng ta đi đây…Hẹn ngày tái ngộ.
-Tiểu muội chúc hai người vĩnh kết đồng tâm…Hẹn ngày tái ngộ.
-…Bạch tiểu thư, tiểu thư không được khỏe?
– Tiểu nữ không sao, đa tạ công tử quan tâm…Tiểu nữ xin phép vào trong trước, công tử tiếp tục thưởng yến…
Thành thân?…Phong…thực sự ngươi muốn cùng lăng tỉ thành thân…? Ngươi, một con mắt ngươi cũng không thèm nhìn ta, cuối cùng ngươi coi ta là cái gì? Là cái gì? Ta đã làm gì sai? Hay tại ta quá mộng tưởng, ôm ấp giấc mộng người ngươi kết bái phu thê sẽ là ta? Đúng, ta sai rồi…Là ta sai… Ta có từ bỏ được không? Vĩnh viễn không từ bỏ. Ánh nhìn ấy, khuôn mặt ấy, phong thái ấy…ta vĩnh viễn không bao giờ buông tay, không bao giờ quên lãng. Dù ngươi không phải của ta, dù ngươi không coi ta ra gì, ta cũng sẽ không quên…Suốt đời suốt kiếp, ngàn đời ngàn kiếp…ta cũng sẽ ở bên ngươi. Phong…

Hồ gia.
– Phong! Ngươi nói cái gì? Ngươi nhắc lại cho ta! – Mặt Hồ Lĩnh đen lại, đôi lông mày rậm nhíu chặt.
– Con muốn thành thân với Bạch Chu Lăng. – Giọng nói lãnh đạm, khuôn mặt tuấn mỹ của Hồ Phong bày ra bộ dáng mệt mỏi. – Đây là quyết định của con, thỉnh phụ thân chấp thuận.
– Vậy ngươi định tính sao với Hàn Băng tiểu thư? Hai nhà chúng ta đã định hôn ước từ khi các ngươi vừa mới lọt lòng, nói bỏ là bỏ được sao. Chuyện này ta không đồng ý! – Nói đoạn, Hồ Lĩnh phất tay áo,quay người đi ra khỏỉ tiền sảnh. Nhưng chưa ra đến nửa đường lại bị câu nói của Hồ Phong dọa đến ngây người.
– Con sẽ lập nàng ta làm trắc thê, chính thê là Chu Lăng. A, hai người họ là biểu tỉ muội, chắc cũng không vấn đề. – Hồ Phong lạnh nhạt trả lời, môi khẽ nhếch, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. – Nếu phụ thân không chấp thuận thì chuyện kia…aizz…coi như chấm dứt đi…
– Ngươi… Ngươi… Đồ nghịch tử, ngươi cứ muốn dồn cha ngươi vào đường cùng ngươi mới thỏa mãn sao? – Hồ Lĩnh tức giận, mặt đỏ phừng phừng. Nếu cái hôn ước kia chỉ là lời nói thì còn có thể thương lượng nhưng lại viết trên giấy, có gia ấn đàng hoàng. Hồ Lĩnh cũng biết tính con trai mình, nó nói được thì chắc chắn nó sẽ làm được, mà không có Hồ Phong giúp trong vụ này thì Hồ gia không thể ngóc đầu lên khỏi mặt đất. Hồ Lĩnh đành hạ quyết tâm, thở dài sai người chuẩn bị lễ vật mai đến tạ tội với Bạch vương gia.
Bạch vương phủ.
– Thôi vậy đi, Bạch Chu Lăng và con gái vô năng của ta là biểu tỉ muội, muội muội chịu thiệt hơn tỉ tỉ một chút cũng là lẽ thường tình. Hồ gia các người làm thế nào cũng được, miễn là để cho ta một chút mặt mũi là được. – Bạch Nghiên vương gia nhấp một ngụm trà, quay sang Hồ Phong. – Như vậy đã hợp với ý ngươi chưa?
Hồ Phong khẽ mỉm cười, hướng Bạch Nghiên cung kính đáp:
– Tiểu nhân không dám, tùy ý Vương gia lo liệu.
– Hảo! Đại sự không nên trì hoãn. Ta đã chọn ngày rồi, rằm tháng này các ngươi thành thân. Được chăng?
– Hảo!
Bạch Nghiên chợt nhìn ra cửa, phát hiện ra một thân ảnh mặc thanh y vụt qua. Nụ cười trên mặt ông đông cứng lại rồi khôi phục dáng vẻ bình thường. Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt nhưng cũng không thoát khỏi mắt của Hồ Phong. Khóe miệng Hồ Phong nhếch lên, rất nhanh, rồi lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui