Ta cam đoan lần sau sẽ không bỏ chạy, khi ngươi thức dậy nhất định sẽ thấy ta nằm bên cạnh.
-Thực xin lỗi. –Trong bóng tối, Tần Thước nhìn chăm chú ngươi nam nhân nằm mê man trên giường: – Ta không thể…giữ lời hứa.
Thay Đồng Hi Diệp đắp kín chăn, đem một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở mép giường, Tần Thước đột nhiên cảm thấy bản chân mình nặng nề không bước nổi, bị một loại cảm xúc lưu luyến đè nén đến không thở được. Nhìn Đồng Hi Diệp trong cơn ngủ say đôi môi hé mở, hắn nhịn không được, khẽ cúi người hôn xuống.
Trong kế hoạch rời đi, bỗng nhiên trở thành hốt hoảng chạy trrốn, sau đó mờ mịt đứng lặng ngươi bên đường cái, hoàn toàn không biết nên đi đến đâu, nên làm những gì… Bỗng có một học sinh tiểu học tan học, lưng đeo cặp sách lướt qua người hắn.
Chính mình so với đứa học sinh bảy, tám tuổi cũng không bằng, nó có nơi để về, còn hắn thì không, Tần Thước tự giễu đưa tay đút vào túi quần. Hướng phía ánh tà chiều mà nện chân bước đi, đi một cách mờ mịt không rõ ràng, thẳng đến khi bầu trời đen đặc hoàn toàn, Tần Thước rẽ vào một quán bar nhỏ.
Quán bar này không có nhiều người cho lắm, ngọn đèn hôn ám, Tần Thước ngồi vào quầy bar:
-Muốn loại rượu mạnh nhất.
Bartender là một gã trung niên, đôi mắt nhỏ khéo đưa đẩy của gã khẽ nheo lại:
-Ngoài rượu ra không cần gì khác?
-Không cần. – Cứ việc kinh ngạc, giờ phút này tâm tư Tần Thước không có một chút điểm tò mò.
Chiếc chuông trên cửa trong treo vang lên, người đi vào là một nam nhân dáng người mảnh khảnh, đầu mang chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp xuống cơ hồ không nhìn rõ mặt, Tần Thước lại dựa vào kinh nghiệm xét duyệt người phong phú của mình phán đoán nam nhân này khá là trẻ tuổi, thân thể của nam nhân này quả thật rất kỳ quái, cơ thể của người kia từ eo, thân đến chân đều có vẻ rắn chắc và co giãn tốt, nhưng bộ dáng đi đứng lại phiêu phiêu yếu ớt.
Người kia cũng ngồi vào trước quầy bar, dù cách chỗ ngồi Tần Thước đến hai chiếc ghế nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm run rẩy của nam nhân.
– Cho ta, cho ta thuốc.
Gã bartender nghiêng đầu cười nói:
-Tiền đâu? Hàng tốt nhất không rẻ đâu.
Nam nhân mang mũ lưỡi trai lấy ra một đống tiền mặt nhăn nhúm đưa, bỗng tên bartender đó liền nắm cổ tay nam nhân kia và la lớn:
– Chính là hắn, mau tới bắt hắn!
Nam nhân kia liền dãy dụa muốn thoát thân, mũ rơi xuống, Tần Thước không khỏi kinh ngạc.
– Đằng Phi? – Chính là kẻ đã trà trộn vào bang của Lão Đại để làm gián điệp, cũng chính là tên tiểu tử thiếu chút nữa đã cùng hắn ngủ chung.
Ba gã nam nhân vây quanh Đằng Phi, hung hăng hướng đầu và bụng hắn đanh một quyền:
-Cho ngươi chạy này! Long thái tử gia đã sớm biết ngươi chắc chắn sẽ không nhịn được mà đi mua thuốc, liền ở các điểm bán thuốc cho người chờ ngươi.
-Thành thật theo chúng ta trở về. – một gã khác trong nhóm liền nắm chặt cánh tay Đằng Phi , còn tay kia sờ soạn một phen lên khuôn mặt của cậu: – Long thái tử gia đang chờ hảo hảo thương ngươi đó a.
-Này, cẩn thận đằng sau. – Miệng Đằng Phi khởi lên một nụ cười.
-Nghĩ tụi tao là đồ ngu chắc! – Đang nói giữa chừng thì đầu gã bị cầm lấy cùng đầu của kẻ khác va vào nhau, mắt liền lập tức lóe lên muôn ngàn vì sao.
– Cho dù là một gian tế nhỏ nhoi, nhưng đôi khi cũng sẽ nói sự thật. –Tần Thước nhàn nhã cho kẻ còn lại một đấm. Gã kia liền té ngã trên mặt đất tay ôm mũi đầy máu và kêu to.
-Mẹ nó, ngươi chán sống rồi hay sao! Dám phá hỏng chuyện của Long thái tử gia? Ngươi… – Đột nhiên hô không nổi nữa, trông thấy trên mặt Tần Thước tái nhợt, sát khí dày đặc đến độ làm cho người khác khiếp sợ, chân hắn giơ lên, nhắm thẳng giữa hai chân gã mà đá. (Thước, anh thiệt nà ác nhơn, đá như vậy có biết đau lắm ko hả, tiệt tử tiệt tôn đấy anh =.=)
-Xét cho cùng thì cũng bởi vì cái kẻ ẻo lả dụ dỗ kia, lão tử mới lâm vào cảnh giúp người kia phát tiết.
– Tần Thước, đi thôi! Người của bọn họ rất nhanh sẽ kéo tới đấy. –Đằng phi lôi kéo cổ tay Tần Thước, nhiệt độ cơ thể kia lạnh băng dị thường làm cho Tần Thước giật mình.
Đằng Phi dẫn Tần Thước đi đến một khu chung cư cũ nát, trong một căn phòng sập xệ trên tầng hai, ánh sáng chiều từ bóng đèn cũ kĩ uốn éo kỳ dị, ở đây rất loạn và lộn xộn, ngoại trừ chăn nệm ra, trên sàn đều là chén bát dơ bẩn.
-Ngươi làm sao vậy? – Tần Thước trầm giọng hỏi. Ánh sáng ở quán bar quá yếu, hiện tại mới thấy rõ mặt của Đằng Phi rất tiều tụy tái nhợt, môi trắng bạch một màu, thân thể gầy yếu hơn trước, chỉ cách có mấy tháng thôi mà, không còn cái bộ dạng thần thái rạng rỡ vui tươi vốn có của cậu.
-Ta…ta… – Đôi môi của Đằng Phi run rẩy nói không rõ ràng, cậu ôm cánh tay hung hăng dùng móng cào phá da thịt mình, thông khổ không chịu nổi câu ngã xuống đất cả người kịch liệt run rẩy.
– Đằng Phi! – Tần Thước ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng.
– Thuốc, cho ta, cho ta thuốc, van xin ngươi…
-Ngươi!! Ngươi hít thuốc phiện? – Tần Thước khó có thể tin nói, hắn trở nên gắt gao ôm chặt lấy thân thể Đằng Phi: – Cố gắng nhẫn nhịn nào! Ngươi nhất định sẽ vượt qua mà!
– Tần Thước, giúp…giúp ta! Ngươi giúp…giúp…ta ! – Cậu bắt lấy tay Tần Thước, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
-Muốn ta giúp như thế nào? Thay ngươi đi mua thuốc phiện thì không bao giờ…
-Muốn ngươi thượng ta!
-Ngươi nói cái gì vậy? – Tần Thước sửng sốt
Đằng Phi lại nhạnh chóng bắt lấy tay Tần Thước:
-Hung hăng làm ta! Như vậy, ta, ta mới có thể nhẫn nhịn được.
Dùng thông khổ triệt tiêu thống khổ sao? Tần Thước thoáng suy nghĩ một lát, đem Đằng Phi từ dưới đất đặt lên nệm, cởi quần áo cậu ra, hắn cận thận nhìn cơ thể không che đậy của Đằng Phi, trơn bóng sạch sẽ, không một chút tỳ vết. Nhưng khi nhìn xuống phần dưới từ đùi đến nơi kia đều lưu lại dấu vết của sự bạo ngược, thậm chí trên tính khí của cậu còn bị một vành khuyên sắt xuyên qua. (BDSM sao =.=)
Toàn thân Tần Thước bỗng lên một cổ lãnh khí, giận giữ nói:
-Này rốt cuộc là ai đã làm?
Đằng Phi không trả lời, trên khuôn mặt trắng bệt lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ
-Nói cho ta biết, bằng không ta sẽ không giúp ngươi.
Đằng Phi im lặng một lát, nhắm mắt nói nhỏ:
-Lạc Hải
-Lại là cái gã ẻo lả chuyên đi dụ dỗ! Hắn sâm phạm ngươi, còn bắt ngươi hít thuộc phiện?
-Tần Thước, đừng nói nữa, nhanh lên. – Đằng Phi ưỡn thẳng cơ thể, làm cho bộ phận nam nhân yếu ớt nhất cùng bộ dáng sỉ nhục nhất đều bại lộ cả ra ngoài.
Thực châm chọc. Từng sống chết phản kháng, thế mà hiện tại lại tự mình giang chân yêu cầu nam nhân. Tần Thước áp người lên thân Đằng Phi, đôi môi khiêu khích chiếc cổ cậu, ngón tay khinh ấn trên mật huyệt mẫn cảm kia.
– Đối với ta thô bạo một chút, càng đau càng tốt. – Đằng Phi thúc giục
Đưa ngón tay vào dũng đạo khô khốc co thắt kia, thân thể Đằng Phi liền đĩnh động, trên mặt nổi lện một tầng ửng hồng, trải qua sự dạy dỗ *** lãnh khốc nên phân thân mẫn cảm của cậu liền thức dậy:
– Tần Thước, đủ rồi, cắm vào luôn đi.
-Thật có lỗi, chỉ sợ không được. – Tần Thước tự giễu cười xấu hổ nói: – Ta…không cương được. (=)) anh bị bất lực dồi =))) )
– Như thế nào? – Đằng Phi nhất thời phản ứng không kịp.
Tần Thước xoay người nằm thẳng bên cạnh cậu, dùng tay ôm cậu thật chặt vào ngực, thì thào lẩm bẩm:
– Ta giống như, không nghĩ ngoại trừ hắn ra sẽ cùng người khác ân ái….
-Đồng Hi Diệp sao?. – Đằng Phi tựa hồ nở một nụ cười nho nhỏ, nhưng rất nhanh vẻ mặt bị sự thông khổ lấp kín.
Tần Thước thấy vậy liền cúi đầu xin lỗi Đằng Phi, rồi đưa cánh tay của mình ra trước mặt hắn:
-Nếu khó chịu quá thì ngươi hãy cắn, máu có thể giúp người ta bình tĩnh hơn đấy.
——————————————-
Vừa đi làm nhiện vụ bên ngoài trở về, chợt nghe nói Tần Thước đã đánh Đồng Hi Diệp, Chu Sinh vốn đang nan dĩ tương tín(khó có thể tin được), thẳng đến khi thấy khóe miệng Đồng Hi Diệp ẩn ẩn vết bầm y mới tin chuyện đó là thật.
– Hắn… đã nhớ chuyện khi đó? – Khi nộp kết quả nhiệm vụ lần này cho Đồng Hi Diệp, Chu Sinh cẩn thận hỏi.
– Đúng. –Khẩu khí của Đồng Hi Diệp bình thản như không, cúi đầu xem số liệu kết quả, y liền lập tức chuyển đề tài: – Lạc Hải chắc đã kìm nén không nổi nữa phải không?
– Như người sở liệu, hắn đã bắt đầu tích cực từ Nam Mỹ nhật hàng, phỏng chừng khoảng tháng sau sẽ mượn đường vận chuyển thủy lộ của chúng ta. – Chu Sinh lo lắng: – Dựa theo hiệp ước cùng vi ước bồi thường kim ngạch(1), chúng ta không cách nào có thể cự tuyệt được.
Khóe miệng Đồng Hi Diệp liền rất nhỏ gợi lên, ánh mắt băng tuyệt:
– Ta muốn hắn chống đỡ không nổi đến tháng sau.
-Lão Đại? – Chu Sinh trong lòng vừa động, nâng mi hỏi: -Muốn ở chính diện liều mạng?
– Điều cho ta hai trăm người, chiều nay nhổ ba khu ổ của Long Hổ môn tại Đài Đông. – Ánh dao phản chiếu qua dương quang, thoảng qua đôi mắt yên tĩnh của Đồng Hi Diệp.
Chần chừ một lát xoay người rời đi, Chu Sinh mạnh bạo hỏi một câu:
-Không đi tìm Tần Thước đem trở trở về sao?
Đồng Hi Diệp thản nhiên nhìn qua lưỡi dao tịch mịnh của mình:
-Ta hi vọng hắn đời này không phải trở về.
______________________________________
(1) Kim ngạch: kim ngạch xuất khẩu là số tiền thu về từ hoạt động xuất khẩu trong một khoảng thời gian nào đó. VD: khi nói kim ngạch xuất khẩu cà phê năm 2006 của VN là 2triệu USD có nghĩa là năm 2006 VN xuất khẩu cà phê và thu về được số tiền 2 triệu USD
Hết chương 13 (Thượng)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...