Băng Phong Chích Dục

Đồng Hi Diệp bước đến đầu giường, ngồi xổm xuống đất, y cùng hắn đối mặt, bốn mắt giao nhau làm cho Tần Thước cảm thấy không được tự nhiên lắm. Đồng Hi Diệp bỗng lạnh lùng nói:

-Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, tháng sau ta sẽ kết hôn.

Tần Thước sửng sốt, hỏi lại:

-Kết hôn? Cùng nữ nhân sao?

-Vô nghĩa. –Đồng Hi Diệp đứng lên, làm Tần Thước không thể nhìn thấy mặt y: -Cùng con gái của Lão Đại Phi Yến Minh kết hôn, thay vào đó bọn họ sẽ hỗ trợ ta đối phó với Long Hổ Môn.

“Dám làm ngươi bị thương, ta nhất định sẽ giết hết cho bọn chúng!” Những lời này Đồng Hi Diệp không có nói ra miệng, y chỉ chăm chú nhìn vết thương ở trên lưng Tần Thước, rồi lẳng lặng ly khai.

Tần Thước nằm ở trên giường, ngơ ngác thất thần.

-Tần Thước! Tần Thước. –Có người gọi hắn.

-Liên Mặc, làm sao vậy? –Hắn xấu hổ cười cười.

-Ngươi thật sự là cái quái nhân, lúc khử trùng thì la oái oái, còn lúc gắp viên đạn ra thì không kêu một tiếng nào.

-Cái gì?? Ngươi lấy nó ra rồi sao? –Tần Thước cả kinh, vừa rồi hắn thất thần lâu đến vậy sao?

-Ngươi xem. –Liên Mặc cầm một cái khay sắt đến trước mắt hắn, bên trong một viên đạn đầy máu đỏ đang lăn qua lăn lại.

-Ngươi có chích thuốc tê cho ta không vậy? –Tần Thước hỏi.


-Nơi này của ta không có cái thứ gọi là “thuốc tê” đó. (=))))) )

-Đúng thật là…kỳ quái. –Tần Thước kinh ngạc gục đầu xuống gối, lẩm bẩm: -Sao ta lại chẳng cảm thấy đau một chút nào, một chút cũng chẳng cảm nhận được…..

Đánh một cái ngáp rõ to, vung cánh tay thật mạnh, Tần Thước thỏa mãn nhếch miệng cười cười. Sức lực khôi phục của hắn quả thật kinh người, thân thể như vậy mới có ích cho Lão Đại chứ a! Nghĩ đến Đồng Hi Diệp, lập tức nghĩ đến chuyện y phải kết hôn, ngồi đưa chân ra ở rào chắn trên tầng cao nhất, nhìn bầu trời tĩnh mịch bao la thở dài, bản thân hắn thật sự còn hữu dụng với y sao?

-Tần Thước!Ngươi ngồi ở chỗ đó làm gì! Nguy hiểm là cái gì ngươi có hiểu không hả? –Sau lưng truyền đến giọng nói của Lâm Nguyệt Bạch, y tựa hồ sợ hắn giật mình rồi xảy ra chuyện nên thanh âm hơi đè thấp.

Tần Thước quay đầu lại hướng y cười đến sáng lạng:

-Biết từ “tự tử” viết như thế nào thì nguy hiểm không thành vấn đề.

-Ngươi xuống dưới trước đi, Còn nữa, hai tuần vừa rồi ngươi biến mất đi đâu vậy? Vì sao lại không đi học? –Lâm Nguyệt Bạch sắc mặt ngiêm nghị hỏi.

-Bởi vì không muốn gặp thầy. –Tần Thước cúi đầu, nhìn xuyên qua kẽ hở của hai bàn tày cùng chân mình nhìn về phía mặt đường màu xanh đen kia. –Có chuyện này, không biết nên nói như thế nào cho thầy hiểu, đối với thầy mà nói đó là tin tức cực kỳ xấu.

-Về…Đồng Hi Diệp? –Lâm Nguyệt Bạch chần chừ hỏi.

Tần Thước xoay người nhảy một cái đã xuống trước mặt Lâm Nguyệt Bạch, đối mặt với Lâm nguyệt Bạch, nhưng ánh mắt lại dời đi nơi khác, hắn khó xử dùng tay vò vò đầu tóc của mình:

-Hắn muốn….kết hôn.

Yên tĩnh, không gian chỉ còn nghe tiếng chim gọi bầy, Tần Thước quay lại nhìn Lâm Nguyệt Bạch, nhưng thật không ngờ vẻ mặt y lại rất bình thản và còn nở nụ cười.


-Thật không? Tuổi của hắn, cũng đúng thôi. Mà ngươi đã gặp qua cô gái kia chưa? Ngoại hình và tính cách của cô ấy như thế nào?

-Uy, uy! –Tần Thước nghiêng đầu ghé sát vào mặt và nhìn vào đôi mắt của Lâm Nguyệt Bạch: -Ở trước mặt em thầy không cần phải che dấu đau thương làm gì cho khổ. Cho dù khóc cũng không sao, em sẽ không cười nhạo đâu, mà không những thế còn cho thầy mượn bờ vai để dựa dẫm nữa a.

-Ngươi nghĩ ta vô dụng đến vậy sao? –Lâm Nguyệt Bạch hờn giận, rồi sau đó y thản nhiên nói: -Ta cũng đã nghĩ trước sau gì cũng sẽ có ngày này, cũng có thể nói, ngay từ đầu ta đã sớm không quá vọng tưởng hy vọng xa vời rồi. –Che dấu tầng tầng cảm giác chua xót trong lòng, giọng nói cũng vì vậy mà run run và the thé.

-Đã bảo thầy đừng giả bộ mạnh mẽ nữa a, đi thôi đi thôi, hai ta cùng đi uống rượu giải sầu. –Tần Thước dùng cánh tay xiết lấy cái cổ của Lâm Nguyệt Bạch rồi kéo y đi nhanh về phía trước, miệng vẫn còn lẩm bẩm: -Đi với em thầy không cần khách khi, dù sao tiền thầy sẽ trả mà, nên em sẽ hảo hảo an ủi thầy.

-Sao ngươi lúc nào cũng không nghe lời ta nói hết vậy? –Bị cánh tay cứng như sắt của Tần Thước kéo lê đi theo, Lâm Nguyệt Bạch cho dù có giãy dụa thế nào cũng không có kết quả gì: -Ta nói rồi ta không thích uống rượu và không cần uống! Ngô… -Miệng y bị Tần Thước lấy tay bịt lại.

Ra sức dùng lý lẻ để thuyết phục hắn.

Lý do chính đáng: -Ta về muộn mẹ ta sẽ lo lắng, ta…a –Đột nhiên y bị ép vào tường, hai tay Tần Thước chặn trái chặn phải, dùng thân bao quang người y, gằn mạnh từng chữ với y:

-Không đi, em sẽ thao thầy ngay tại đây luôn.

Lâm Nguyệt Bạch giật mình hoảng sợ, đây chính là hành vi hình thức của Tần Thước, trên mặt của hắn vẫn như cũ lại hiện ra một nụ cười đầy tà khí. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại như vậy. Lâm Nguyệt Bạch cảm thấy một sự khác thường gì đó trên người Tần Thước, hắn vừa toát ra vẻ âm lãnh táo bạo xen lẫn cùng bất lực bàng hoàng

Tựa hồ… hắn mới chính là người cần an ủi thật sự? Lâm Nguyệt Bạch bất đắc dĩ cười khổ, đáy lòng dần dần nổi lên một tầng mờ mịt không hiểu.

Lâm Nguyệt Bạch cảm thấy bản thân mình không hẳn là đồng chí, y chỉ hâm mộ Đồng Hi Diệp một cách lặng lẽ. Lại chưa bao giờ cùng một nam nhân khác có mối quan hệ thật sự, nên toàn thân y toát ra một khí chất ngây ngô thuần khiết hiếm có, mà ở cái quán bar “Ba nghìn thế giới” này đó lại là vẻ mê hoặc lòng người.

Ngồi ở trên ghế cao tại quầy bar, trong lòng cảm thấy không yên cùng bất an, vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Nguyệt Bạch trong lòng oán hận Tần Thước cư nhiên lại để y ngồi một mình chỗ này, rồi bay đi mua rượu đến nửa ngày vẫn chưa thấy về. Nói cái gì mà đi mua một chút sẽ về, chẳng phải ở quầy bar này cũng có rượu hay sao?


-Một mình? –Một người nam nhân trung niên bỗng ngồi xuống cạnh y, thuận tay liền choàng lên vai y.

Lâm Nguyệt Bạch hoảng sợ vội vàng tránh né cánh tay của nam nhân kia:

-Không phải, ta đi cùng một người.

-Nếu như là ta, ta sẽ không để một người như cậu ở lại một mình. –Gã nam nhân trung niên chẵng nhưng không buông tha, mà ngược lại càng tiến đến gần: -Này chẵng phải cho người khác một cơ hội hay sao…

-Cho ngươi cơ hội bị đánh thì có! –Cùng với thanh âm mười phần nóng nảy của Tần Thước, Lâm Nguyệt Bạch thấy nam nhân thân hình mập mạp kia từ trên ghế cao bị Tần Thước đá xuống đất, gã vội vàng đứng dậy cút qua một bên. Tần Thước thu hồi bàn chân vừa đá người xong , y nhìn trên tay hắn bơ cả một rương rượu đỏ, ở quán bar này căn bản không đủ rượu để cho hắn uống.

-Ngươi sao lại đi đánh người! –Lâm Nguyệt Bạch nhìn gã nam nhân vừa bị đá xuống đất kia, tuy rằng y không ưa cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi phải đả thương người ta.

-Nguyên nhân đã rõ rồi còn gì, tay em đang bận , bằng không đã đánh hắn nhừ tử rồi. –Đem thùng rượu đặt lên trên bàn cẩm thạch làm phát ra tiếng vang thanh thúy. Tần Thước ngồi bên cạnh Lâm Nguyệt Bạch, tay không mở chai rượu ra, cầm một chai đưa cho y, khẳng khái nói: -Nào nào lão sư, đêm này thầy nhất định phải cùng em uống say, em biết hôm nay thầy mới lãnh lương a. (=.= anh rình người ta sao?)

-Cái ly đâu?

-Cầm chai uống sảng khoái hơn nhiều, có người nói mọi phiền não đều sẽ bị chai rượu nuốt trôi hết.

-Ai nói thế? –Lâm Nguyệt Bạch hỏi.

-Ta. –Tần Thước tự tay mở cho mình một chai, dùng chai của mình cụng một cái vào chai của Lâm Nguyệt Bạch, rồi sau đó ngửa cổ nốc rượu ừng ực.

Lâm nguyệt Bạch còn đang sững sờ kinh ngạc thì Tần Thước đã đặt một chai rỗng xuống bàn, sau đó liền nheo mắt không có ý tốt nhìn y:

-Tiểu Bạch, thầy có ý gì? Cụng chai có nghĩa là nhất định phải uống đó a.

-Ta không uống đâu, say xỉn rất khó coi. –Lâm nguyệt Bạch để cái chai trở lại trên bàn.


-Nếu vậy em sẽ hầu thầy uống, được không? –Đột nhiên Tần Thước kéo bả vai của Lâm Nguyệt Bạch, nghiêng đầu mập mờ nhìn môi của y, chậm trãi tiến gần: -Em rất tình nguyện phục vụ cho thầy.

-Đừng làm bậy! Ta uống là được chứ gì.

Nhìn thấy vẻ mặt bắt đắc dĩ uống rượu của Lâm Nguyệt Bạch, Tần Thước khoái chí không ngừng cười hắc hắc.

-Cay chết đi được, loại rượu này, ngô, ta chóng mặt quá. –Lâm Nguyệt Bạch dùng tay đỡ trán, thân hình cứ lắc qua lắc lại, một lúc sau liền thấp giọng rên rỉ: -Đồng Hi Diệp…. –Từ trước đến nay chỉ dám trong lòng thầm gọi tên, lần này vì rượu làm cho khinh xuất buộc ra khỏi miệng, mọi sự đè nén trong lòng từ lâu vì bị lửa nóng của rượu mà thoát ra.

Tần Thước dùng tay đùa bỡn vỏ chai rượu, ánh mắt mờ mịt nói:

-Ngươi vẫn còn thích hắn không?

-Thích. –Mặt của lâm Nguyệt Bạch đỏ bừng cả lên, y không chút do dự liền gật đầu: -Hắn không có khinh thường ta, ta một giáo viên thức tập, ngay ta thời điểm tệ hại nhất của ta, hắn đã giang tay giúp… -Tự động cầm bình rượu lên uống, dùng tay mở không ra liền dùng răng cắn, tựa hồ y thích cái cảm giác cực nóng cùng kích thích của loại rượu này.

Bốn giờ sáng, Tần Thước lôi Lâm Nguyệt Bạch đang say bí tỉ ra khỏi “Ba nghìn thế giới”.

-Tiểu Bạch, uy, Tiểu Bạch lão sư, nhà thầy ở đâu? –Tần Thước nhìn y đang ngã vào ngực của mình mà hỏi.

Tựa hồ vì bị hai chữ “lão sư” oai phong kích thích, Lâm Nguyệt Bạch ngẩng đầu, mê mang nhìn bốn phía, nâng 1 ngón tay chỉ:

-Bên này.

-Bên này sao?

-Cũng có thể là…bên kia. –Lâm Nguyệt Bạch chỉ một hướng ngược lại, rồi gục đầu xuống, dù bị Tần Thước gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Hết chương 5 (Hạ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui