Phương Trì đi đường vòng thật dài để tránh bị theo dõi, xác nhận an toàn xong xuôi, cô bình tĩnh ăn một bữa cơm đơn giản, rồi mới lên đường tới nhà Tạ Vi Thời.
Lúc tới nhà chàng, đã rất khuya, sắc trời tối mịt. Cô dùng chìa khoá Tạ Vi Thời đưa trước đây để mở cửa, nghe trong phòng có tiếng động rất kỳ lạ, hấp tấp, giống như đang đi bị vấp phải gì đó, giống như đang vội thu cất thứ gì đó. Chắc là Tạ Vi Thời không ngờ cô quay về ngay hôm phiên toà kết thúc.
Chàng không ra đón. Trong nhà không bật đèn, tối như đêm 30. Chàng hỏi vọng ra từ buồng trong: "Về rồi à?"
Cô "Ừ" một tiếng.
Chàng lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Cô đáp: "Ăn rồi."
Phương Trì vào trong phòng khách, thấy chàng đang ngồi ở bàn máy tính ở buồng trong, phòng cũng không mở điện, màn hình của chiếc máy tính Atom chiếu sáng khuôn mặt chàng—vẫn tĩnh lặng như nước, mắt đen thăm thẳm.
Chàng đã từng nói mỗi khi chỉ có một mình, chàng rất ít mở điện. Bóng tối giúp chàng tập trung hơn, mang đến cho chàng cảm hứng.
Phương Trì đi thẳng tới giá sách ở một bên phòng, mở đèn pin ở di động lên, rút cuốn sách y khoa đã từng thấy dạo trước. Mở sách, bên trong chi chít những dòng chữ không sao nhận được dạng. Cô đảo ngược cuối sách, nhìn kỹ một lần nữa, chợt miễn cưỡng đọc được.
Quả nhiên.
Quả nhiên.
Lần đầu tiên gặp Guest, Guest đã dùng đao khắc chữ, chữ khắc ra, cô đứng ở phía đối diện đọc xuôi được. Sau đó mỗi khi cô nghĩ đến điều đó, lại cảm thấy rất lạ. Ai lại đi viết kiểu đó nhỉ. Nếu là chữ tiếng Anh, viết ngược kiểu này còn đỡ, chứ còn tiếng Trung là chữ đóng trong khung, viết kiểu đó khó kinh khủng. Cô thử cầm bút viết, viết được vài nét đã bỏ ngang. Khó, thật sự rất khó viết.
Quả nhiên Guest chuyên môn luyện cách viết này. Giờ đây trong cuốn sách giáo khoa của Tạ Vi Thời chi chít những dòng chữ mà người bình thường đọc sẽ không ra. Cô lại tuỳ tiện rút vài cuốn sách khác, hễ bên trong mà có nơi nào Tạ Vi Thời đặt bút, toàn bộ đều là cách viết đó. Cô vốn tưởng Guest viết như thế là để tiện cho cô đọc. Bây giờ nhìn lại, có lẽ đây vốn là một thói quen viết chữ của Tạ Vi Thời.
Cô không biết vì sao Tạ Vi Thời lại viết kiểu vậy. Nhưng cô biết, trên thế giới này, có lẽ chẳng còn người thứ hai nào viết như thế.
"Em đang làm gì vậy?" Chàng hỏi từ buồng trong.
Cô đang rút một cuốn sách toán cao đẳng, thuận miệng đáp: "Không làm gì cả." Đang nói thì một tấm hình rớt ra từ bên trong, rớt xuống bên chân cô. Cô lượm lên, dưới ánh điện di động, màu sắc của tấm hình trông hơi không chân thật.
Tấm hình này, số lần cô đã trông thấy có thể tính đến trăm ngàn rồi. Nhưng khi chân chính cầm nó trong tay, cảm giác lại khác hẳn. Cô có thể cảm nhận được tấm hình này đã được in ra, một tấm hình đã bị phai màu, đã từng được vuốt ve trong tay trăm ngàn lần, chất liệu vốn cứng của nó đã bị làm mềm ra.
Tầm nhìn hơi mờ đi.
Cô chợt hít sâu một hơi, giấu tấm hình phía sau lưng, bước vào trong phòng của Tạ Vi Thời.
Phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím chậm rãi của chàng. Cô biết lúc chàng viết lập trình, tốc độ nhanh nhất lên đến 242, trung bình là 134, cô cũng biết nhịp tim bình thường của chàng là 67, khi hưng phấn, 119. Những nhịp điệu này đã từng xua tan đi những tạp âm trong đầu cô, đưa cô vào giấc ngủ. Hai tuần rời xa chàng, mỗi lúc trằn trọc giữa khuya khó ngủ, có luôn chỉ muốn chạy về tìm chàng, áp tai lên lồng ngực chàng để nhập mộng tựa như đã thành một thói quen khó cai được của cô.
"Tại sao cứ nhìn anh thế?"
Tay trái của Tạ Vi Thời buông từ trên bàn phím xuống, đặt úp trên đầu gối. Chàng mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cả thân hình như đang ẩn trong bóng tối. Chàng ngước đầu nhìn cô, cặp mắt vẫn là mắt nai, trong veo và đẹp đẽ, mang một vẻ dịu dàng rất yên tĩnh. Hiện giờ trên người chàng khoác một vẻ yên tĩnh rất khác thường, tựa như một điểm bình yên khiếp hồn người trong tâm bão.
"Biết kết quả của phiên toà hôm nay chưa?" Cô hỏi.
"Đã xem trực tuyến trong Maandala rồi."
"Có lại nghĩ đến việc chạy đi thay đổi điều khoản của luật?"
Chàng lập tức sửng sốt, ánh mắt rơi lên màn hình của máy tính, đóng yên ở đó. Qua một lúc lâu sau, chàng cất tiếng:
"Anh đã từng nói sẽ không làm chuyện đó nữa. Huống chi—" Chàng thành thật nói, "Lỗ hổng mà anh đã sửa rồi thì không ai vào được nữa, ngay cả bản thân anh."
Không chỉ đang nói về Bộ Tư Pháp, mà còn cả về Maandala.
"Cuối cùng anh đã chịu thừa nhận."
"Anh chưa từng phủ nhận."
Phương Trì mím chặt môi, mắt long lanh nhìn chàng. Phải rồi, xưa nay chàng chưa từng phủ nhận. Bây giờ nhìn lại, càng giống như chỉ một mình cô tự dối lòng mình trốn tránh sự thật mỗi lúc một rõ rành ấy.
"Nói cho cùng thì hai chúng ta vẫn còn thận trọng với nhau." Cô ngồi xuống trước mặt chàng, "Từ lúc nào biết em là Mai Đỗ Sa thế."
"Sau khi em cho anh xem VR của Chiến dịch Truy bắt hồ ly. Anh nghĩ đến chuyện trên đầu em cũng có một vết sẹo y như thế."
"Thì ra là sớm đến vậy, em còn tưởng là anh biết sau khi căn hộ của em bị nổ." Phương Trì nhếch mép cười.
"Khi đó anh chỉ nghi mà thôi, dù sao thì diện mạo, tính cách, thân phận của em đều đã thay đổi. Nhưng trực giác của anh sẽ không gạt anh. Anh cảm giác được em là Mai Đỗ Sa, là Lacrimosa." Chàng không tránh ánh mắt của Phương Trì, "Anh biết vì sao em quan tâm đến thời điểm mà anh biết. Đúng là anh là một kẻ ích kỷ. Anh rất rõ em tiếp cận anh, hợp tác với anh, mục đích đều là vì Thịnh Diễm. Thần Kinh Hoa Hồng còn chưa diệt vong ngày nào, thì em sẽ không thể hoàn toàn buông Thịnh Diễm được. Nhưng dẫu biết thế, dẫu mang thân phận Guest, anh vẫn cám dỗ em đêm đó."
Phương Trì nhìn lảng đi, âm thầm kinh ngạc trong lòng. Thế mà Tạ Vi Thời lại hiểu điểm cô để ý nhất. Tim cô khô héo, cạn kiệt, u ám, tựa như một cái giếng đã mất đi nguồn nước; có lúc cô đã không rõ nên đặt tình cảm này ở đâu, để rồi nó sẽ đi đâu về đâu. Cô tự hỏi lòng mình, nếu như Guest không phải một trong Ba Chàng Ngự Lâm, liệu cô có bị dằn vặt như thế không. Nhưng nếu như Tạ Vi Thời không phải là Guest, chàng làm thế nào mới gặp cô rồi quen cô?
Đấy là một nghịch lý. Từ sau khi cô tỉnh dậy, Thịnh Diễm là một bóng ma quấn chặt lấy cô không buông. Cuối cùng khi cô hiểu ra được rằng cái chết của Thịnh Diễm không phải do cô tạo thành, cô cũng đã từng thử thoát đi. Nhưng khi đó, cô không có cảm giác như trút được gánh nặng. Nay cô mới hiểu ra, bóng ma của Thịnh Diễm vẫn luôn trên vai cô.
"Em—-" Phương Trì đứng lên, ngừng một chút, hơi thở bắt đầu hổn hển. "Em đã quay về Cục 19. Em không phải là một người bình thường, không sống được một cuộc sống bình thường. Xin lỗi—-không hoàn thành được lời hứa với anh."
Lời hứa đi gặp ba chàng.
Màn hình trước mặt Tạ Vi Thời tối đi. Nương theo ánh đèn ngoài phòng khách (sic), cô thấy Tạ Vi Thời nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngửa đầu ra sau lưng ghế.
Phương Trì chợt căm ghét bản thân mình. Kẻ đã mất đi khả năng để yêu như cô, có lẽ sẽ khiến chàng vô cùng mệt mỏi. Cô không muốn trở thành gánh nặng của bất cứ ai, chấm dứt sớm một chút còn đỡ hơn dần mòn. Tạ Vi Thời không đứng dậy, cũng không nói lời níu kéo. Phương Trì vội vã bước ra khỏi gian phòng, áo quét trúng một chiếc bình con trên bàn ngoài phòng khách, nó rớt "bing" một tiếng xuống sàn.
Bình con không bị bể, Phương Trì mở di động lên, dưới ánh sáng mờ mờ, cô thấy đó là một bình rượu bạc hà rỗng mà cô đã uống hết cái đêm hôm nọ. Trong bình cắm một cành hoa trắng nho nhỏ không rõ tên.
Cô nhớ hôm ấy sau khi chàng đi mua đồ về nhà, dọc đường gặp cành hoa ấy đứng ló ra giữa đám cỏ hoang cao thật cao, liền hái nó về cho cô. Đến nay đoá hoa này vẫn còn tươi lắm, chả biết chàng đã lại hái thêm một cành khác vào lúc nào, cắm trong bình chờ cô quay về.
Trong lòng cô như bị đâm một nhát dao, nóng như có máu đang trào. Cô tóm chặt lấy chiếc bình có hoa ấy, mang theo ra ngoài. Cô đi hối hả như sợ chàng sẽ chạy ra rượt theo cô.
Nhưng từ đầu đến cuối chàng không hề ra.
........
Rời khỏi nhà của Tạ Vi Thời, Phương Trì bỗng mất phương hướng. Gọi điện cho mẹ, mẹ cô nói đang theo chú Đạo Minh vật lộn với một cuộc thí nghiệm trong phòng thực nghiệm, Phương Viện đã được rước về nhà mẹ chồng dưỡng thai. Cô cúp máy, lủi thủi một mình trên đường. Người đến xe đi, vẫn rất trật tự; bên ngoài những sóng gió của cá nhân cô, mọi thứ vẫn đều bình yên. Phương Trì chợt mang một cảm giác vô cùng mệt mỏi như sau khi vừa thả lỏng; cô gọi một chiếc taxi, đến một khu vực ở Yến Thành mà cô rất hiếm khi nào bước chân đến, vào một khách sạn 5 sao để gọi phòng.
Khi mệt mỏi quá độ cô sẽ không sao ngủ được, đành uống một liều thuốc ức chế alpha lớn. Giấc ngủ này của cô kéo dài một ngày hai đêm, lúc tỉnh dậy, chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra, sờ soạng tìm chai nước khoáng bên giường, uống ừng ực một hồi mới thấy đỡ.
Trên bàn là di động, pin, và thẻ sim của cô; bên cạnh còn có nguyên một bộ thiết bị huyễn thực.
Cô chợt phát hiện di động của mình đã có người đụng tới. Bởi vì cô có thói quen tháo thẻ sim ra, rồi sau khi tháo xong sẽ xếp di động, pin, và thẻ sim theo một góc độ đặc biệt. Người khác nhìn vào sẽ chỉ tưởng là đặt bừa, nhưng đầu cô ghi nhớ rất rõ ràng vị trí của mỗi một vật. Có người đã ghé căn phòng này, nhưng cô vẫn yên ổn ngủ được đến bây giờ, không bị mất gì cả. Thế thì người ghé qua chính là Cục 19. Bởi vì Cục 19 cũng biết cái thân phận mới mà hiện giờ cô đang dùng để mướn phòng, muốn tra thì rất đơn giản.
Vốn là sau khi vụ án Thần Kinh Hoa Hồng Kết thúc xong cô được nghỉ một tuần theo thông lệ. Thời gian cô uống thuốc rồi ngủ cũng nằm trong kế hoạch của cô. Thế thì tại sao Cục 19 vẫn tới tìm cô nhỉ? Nhiệm vụ tiếp theo không phải là cố gắng tìm cách để liệt Rạn Băng thành một dạng ma tuý huyễn thực sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Cô gọi một phần ăn để bổ sung năng lượng, sau đó dùng kênh liên lạc đặc biệt của Cục 19 để gọi đến cho Hồng Cẩm Thành.
"Đăng nhập Maandala. Hành động của My Gian Xích đã mất kiểm soát rồi."
Phương Trì giật bắn mình, tất cả mọi cơ bắp trên người đều co lại theo phải xạ.
My Gian Xích, quả nhiên lại là My Gian Xích.
Quá trình đăng nhập Maandala vẫn như thường, nhưng cô đánh hơi được trong không khí đã có gì đó thay đổi. Là một bầu không khí rất cuồng nhiệt, bất an, kích động, tràn ngập khát vọng hủy diệt. Rất nhiều avatar đeo một dải băng trên đầu hoặc trên cánh tay với hình vẽ cặp mắt cách nhau rất xa, chính là logo của My Gian Xích.
Tin nhắn của Reboot chớp nháy trong tầm nhìn của cô, cô mở nó ra, là một tệp tư liệu bảo mật do Hồng Cẩm Thành yêu cầu anh ta gửi. Tư liệu mang dạng hồ sơ vụ án, chi tiết tỉ mỉ, phong phú, ngôn ngữ sử dụng là dạng báo cáo chính thức, hoàn toàn không phải phong cách báo cáo anh ninh bình thường đến từ Maandala. Rõ ràng sự việc đã không chỉ mang mức độ nghiêm trọng liên quan đến an ninh mạng bình thường. Phương Trì mở tệp hồ sơ đó ra, cẩn thận đọc kỹ từng trang tài liệu, một câu chuyện hoàn toàn bất ngờ đang dần dần xuất hiện trước mặt cô.
Hôm đó, sau khi phiên toà xét xử Thần Kinh Hoa Hồng kết thúc, bộ phận an ninh mạng của Maandala chợt bắt gặp nhiều nút mạng cốt lõi trên toàn cầu đồng thời xuất hiện tình trạng bùng nổ dữ liệu kéo dài độ vài giây. Sau khi điều tra, họ phát hiện đây là kết quả của một chương trình không rõ lai lịch đang được chạy đồng loạt ở nhiều thiết bị đầu cuối huyễn thực trên toàn thế giới. Hiệu quả của chương trình đó là khi được chạy là bắt ép người dùng phải xem một đoạn video ngắn, mà nội dung chính là giới thiệu về Rạn Băng và Nhộng!
Đoạn video ấy chỉ kéo dài 3 phút 40 giây, Thần Kinh Hoa Hồng bị miêu tả như một tổ chức ma quỷ tương tự như Đơn Vị 731 hồi kháng chiến chống Nhật, chỉ khác ở chỗ là nó chủ yếu thí nghiệm độc phẩm huyễn thực trên cơ thể con người, nghiên cứu những nội dung huyễn thực cực đoan có thể ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh và tâm lý của con người. Đồng thời, đoạn video ngắn đó cũng nói rằng, thông qua mô-đun kích hoạt sóng não có định hướng trong loạt kính thực tế hỗn hợp hiệu O mới nhất, Nhộng có thể trực tiếp ảnh hưởng đến não của con người. Thế nên hiện nay với sự phổ biến rộng rãi của kính thực tế hỗn hợp mới của hiệu O, nó sẽ trở thành một mối nguy hiểm tiềm tàng rất lớn liên quan đến an toàn cá nhân của mỗi con người.
Trong video xuất hiện các đoạn phim giám sát quá trình giao dịch Rạn Băng, hiện trường khi con người xem Rạn Băng, cảnh tượng tập thể Nemo xem Nhộng ngây dại hoặc điên cuồng, thậm chính có cả đoạn phim Thịnh Phóng vẽ một cách quỷ dị trong không trung ở bệnh viện. Giọng thuyết trình trong video chỉ ra, năm phút trước đó, toà án Trung Quốc mới vừa kết thúc phiên toà xét xử Thần Kinh Hoa Hồng. Do pháp luật hiện nay đang thiếu sót các điều luật để ứng phó với các loại ma tuý huyễn thực, Thần Kinh Hoa Hồng Đã được tha bổng. Dưới sự bảo vệ của luật pháp dành cho tuổi vị thành niên, người chế ra Rạn Băng cũng được tha bổng, đồng thời phiên toà không công khai, và Cục 19 của Trung Quốc cũng phong toả tất cả mọi thông tin liên quan đến Rạn Băng và Nhộng.
Cuối cùng, trong dự liệu, là khuôn mặt trắng nhợt đáng sợ của My Gian Xích, cũng với một câu thơ:
Vì bản thân tôi, vì bạn bè và kẻ thù, người và thú, người yêu và kẻ không yêu, tôi hy vọng cái chết và sự thối rữa của cỏ hoang này, mau mau đến.
Không chỉ những người dùng bình thường, ngay cả rất nhiều nhân viên của Maandala lúc đó đang đeo kính huyễn thực để làm việc cũng bị ép phải xem đoạn video đó. Và gần như không một ai ngưng coi giữa chừng. Không ai cảm thấy đây là một trò đùa. Một bí mật kinh thiên động địa bị một cơ quan giấu nhẹm đi, một âm mưu lớn như vậy dành cho toàn nhân loại do một công ty quốc tế hoạch định; một công ty dược phẩm tiên tiến lợi dụng sơ hở trong luật pháp, mặc sức chế tạo ra bệnh để nuôi thuốc, còn chuyện gì giật gân hơn chuyện này!
Căn cứ vào nguồn thông tin từ phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ của Maandala, trong vòng 1 phút sau khi đoạn phim cưỡng chế kia vừa kết thúc, có gần 10 triệu người người thoát khỏi Maandala trên toàn thế giới, toàn bộ số người này là những người sử dụng kính hỗn-thực mới nhất hiệu O. Những người dùng này, rất có khả năng sẽ không dùng cặp kính đó nữa. Rồi theo số lần người dùng đăng nhập vào Maandala sau đó và bị xem đoạn video cưỡng chế kia, số người bỏ kính hỗn-thực hiệu O vẫn tiếp tục tăng mạnh. Tiếp đến, số người truy cập trang mạng chính thức của kính hiệu O tăng vọt một cách điên cuồng, những yêu cầu trả hàng trên mạng nhiều đến mức toàn trang mạng bị tê liệt. Bộ An ninh mạng của Maandala cùng với phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ đều nhận được thông báo khẩn cấp từ Cục 19, yêu cầu ngăn chặn hoạt động của chương trình kia và không cho nó phát lại đoạn video.
Sau khi điều tra cấp tốc, Maandala phát hiện ra rằng chương trình đã bắt đầu âm thầm lan rộng trong ngày hôm qua, bất cứ ai đã đăng nhập vào Maandala trong hai ngày này liền bị dính chương trình nấp sẵn trong hệ thống, mà thứ kích hoạt chương trình này chính là bản án "vô tội" của phiên toà xét xử Thần Kinh Hoa Hồng. Tức là chỉ cần tin tức trên mạng đưa tin về Thần Kinh Hoa Hồng mà xuất hiện hai chữ "vô tội," thì chương trình liền được kích hoạt.
Do chương trình này sử dụng mã có "màu bảo vệ," tức là hình thức của mã rất phù hợp với hình thức lập trình chính của hệ thống Maandala, cho nên nếu muốn diệt nó nhanh thì chẳng khác gì tự khiến toàn bộ hệ thống của Maandala tê liệt. Tiến thoái lưỡng nan, Đằng Hoa, người sáng lập ra Maanala liền ra mặt đối chọi với áp lực của Cục 19 và bất cứ ai khác, từ chối dùng cách thức thô bạo tạm thời đình chỉ hoạt động của Maandala chỉ để ngăn chặn chương trình kia. Chiếu theo những thông tin được kèm trong tệp hồ sơ này thì ngay từ ban đầu cuộc đối thoại giữa Đằng Hoa và người phụ trách của Cục 19 Sử Tranh Vanh đã sặc mùi thuốc súng, hai bên giằng co bất phân thắng bại. Cùng lúc đó, Cục 19 quan sát và phát hiện lượng tải xuống của Nhộng đã tăng mạnh, đồng thời một số lượng hạt giống rất lớn không ngừng được tải lên! Thì ra đoạn video ngắn của My Gian Xích trái lại đã tạo nên một tác dụng quảng cáo vô cùng hữu hiệu cho Nhộng. Vốn là dưới sự kiểm soát của Cục 19, người biết về Nhộng chỉ đâu đó một triệu, nhưng nay số người tiêu thụ biết về Nhộng đã lên đến hàng trăm triệu! Đương nhiên những kẻ tìm kích thích mới lạ sẽ muốn thử!
Maandala lại chịu thêm một đả kích trầm trọng. Khi đối mặt với số liệu Nhộng đã được tải xuống, đến Đằng Hoa cũng im lặng. Ngay lúc Đằng Hoa sắp sửa nhượng bộ thì sự việc lại xuất hiện một tiến triển khác.
20:43, Guest lên mạng, giao cho bộ an ninh mạng của Maandala một bản giải mã của Nhộng. Maandala lập tức ngăn chặn không cho Nhộng được phát tán rộng rãi thêm. Đến khi tất cả mọi tài nguyên liên quan đến Nhộng được xoá sạch trên Maandala, nhân viên trong Maandala vừa thở phào xong, thì My Gian Xích lên mạng. Nhân viên quản lý của Maandala định vị được vị trí của My Gian Xích, yêu cầu My Gian Xích lập tức loại bỏ ảnh hưởng do chương trình của anh ta gây ra. My Gian Xích đưa ra một điều kiện: Yêu cầu Guest tới khu vực đấu trường để quyết đấu 1-chọi-1, nếu Guest thắng thì anh ta sẽ đồng ý với yêu cầu của Maandala.
Khi nhìn thấy tên của Guest, tim của Phương Trì vẫn bất giác run lên, cảm giác quặn đau ở tim lan rộng, cô mò hai viên thuốc nuốt thẳng. Trong hệ thống đối thoại huyễn thực thò ra một cái đầu người, là Hồng Cẩm Thành đang dùng một tài khoản tạm thời trong Maandala.
"Xem xong chưa?"
Phương Trì liếc nhìn thanh tiến trình của hồ sơ, đã ở mức 95%, kéo nhanh tới đoạn sau, là đoạn video Guest và My Gian Xích đấu với nhau ở khu đấu trường. Cô tua tới phần kết, My Gian Xích thắng, liền trả lời với Hồng Cẩm Thành: "Cũng đâu đó."
"Làm cách nào em quen Guest?"
Phương Trì không ngờ Hồng Cẩm Thành sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, sự ngạc nhiên thoáng qua tuy không ghi trên mặt, nhưng Hồng Cảm Thành quá quen thuộc với cô, ánh mắt hơi ngước lên của cô đã tiết lộ tâm trạng.
"Có lẽ không chỉ là một người bạn đơn giản đã quen qua Maandala."
Phương Trì im lặng một lúc, đáp: "Anh ta vẫn luôn truy tìm sự thật về cái chết của Thịnh Diễm."
"Ồ?" Trên khuôn mặt của avatar tiêu chuẩn lộ một vẻ tò mò, "Anh chàng Guest này thú vị thật."
Phương Trì nhìn avatar của Hồng Cẩm Thành, cô nhạy bén đánh hơi ra, sau phiên toà của Thần Kinh Hoa Hồng, thân phận T.N.T của Thịnh Diễm đã không còn là bí mật trong Cục 19. Nhưng cô vẫn chưa hiểu câu nói của Hồng Cẩm Thành cho lắm, hỏi lại theo phải xạ: "Là sao ạ?"
"Ba Chàng Ngự Lâm đã sớm tan rã từ lúc Cục 19 được thành lập."
"Đó là vì Creeper đã chết."
"Tôi đang nói là tan rã cơ, Lacrimosa." Thấy vẻ khó hiểu trên mặt Phương Trì, avatar của Hồng Cẩm Thành nói: "Căn cứ theo lời tường thuật của Cục trưởng, để lập ra Cục 19, anh ta đã mời được sin, tức là Thịnh Thanh Hoài. Sin mời được T.N.T, tức là Thịnh Diễm. Cục trưởng gặp Thịnh Diễm thì rất mừng, đồng thời cũng bày tỏ hy vọng cậu ấy có thể làm nhịp cầu để giúp anh ta mời Guest gia nhập vào trong Cục 19 luôn."
"Nhưng Guest đã từ chối, đúng không?"
"Phải, Guest rất cứng đầu. Lúc mới đầu Thịnh Diễm còn nói Cục trưởng hạ lệnh quân sự, bảo đảm chắc chắn sẽ chiêu nạp được Guest vào Cục 19. Sau đó cậu ấy đi nói chuyện với Guest lần đó xong, liền tan rã. Có lẽ khi đó cả hai đều còn trẻ tuổi nên cứng đầu nóng nảy, giận lên một cái liền đường ai nấy đi; sau khi Thịnh Diễm quay về liền bỏ cái avatar của T.N.T, Guest biến mất mấy năm rồi mới tái xuất giang hồ."
"Tại sao lại tan rã?"
"Trong Ba Chàng Ngự Lâm, Thịnh Diễm và Creeper, tức là Long Chấn, là bạn cùng phòng ký túc xá với nhau, rất thân với nhau, chắc em đã biết rồi. Guest phần lớn là hợp tác với họ qua mạng, không liên hệ với nhau nhiều ngoài đời. Theo lời Cục trưởng kể lại, Thịnh Diễm cảm thấy Guest quá bạc tình bạc nghĩa, không muốn buông tiền đồ sáng lạn của mình để báo thù cho Creeper, càng không muốn gia nhập Cục 19 sống cuộc đời máu xương nay đây mai đó. Cuối cùng bao nhiêu ân oán quy thành một câu: không cùng đường, khó hợp tác."
Không thể nào. Trong lòng Phương Trì thoắt hiện lên câu nói đó. Không – thể – nào.
"Anh ta không phải là người như vậy." Cô khẽ nói.
"Ồ?" gương mặt của avatar tiêu chuẩn xuất hiện một nụ cười đầy hứng thú, "Không ngờ Lacrimosa nhà ta, không chỉ thu được T.N.T mà đến cả Guest cũng rõ như lòng bàn tay."
Câu này đánh ngay vào nhược điểm yếu đuối nhất trong lòng Phương Trì, cô đau đớn nhíu mày, "Đừng nói nữa."
"Vậy nói cho chúng tôi biết thân phận thật của Guest."
"Nắm thóp chuyện anh ta đã từng xâm nhập vào hệ thống của bộ tư pháp, sau đó lợi dụng ép anh ta làm trâu làm ngựa cho Cục 19?" Phương Trì nhìn avatar của Hồng Cẩm Thành bằng ánh mắt sắc bén và tinh tường.
Hồng Cẩm Thành cười như một tay cáo già, "Nào có, chỉ để cho tài hoa của cậu ấy không bị mai một, toả sáng khắp nơi, góp sức vì nước."
Phương Trì im lặng một lúc lâu, nói: "Mỗi con người đều có tự do lựa chọn, thủ trưởng không trói buộc được anh ta đâu."
"Lacrimosa, em đã lầm. Đằng Hoa luôn không ngừng tuyên truyền "Tự do là quy tắc duy nhất" trong Maandala, nhưng tôi luôn cảm thấy đấy là điểm giả tạo nhất của anh ta. Tự do tuyệt đối chính là tội ác tuyệt đối. Rốt cuộc những hacker mũ trắng khác hacker mũ đen có bao nhiêu? Thiện hoặc ác đối với họ, chỉ cần một ý nghĩ; tổng lãnh thiên thần một khi sa ngã liền biến thành ma quỷ ác độc nhất. Ý nghĩa tồn tại của Cục 19 chúng ta là gì? Cục 19 chính là luật lệ, luật lệ để chống lại tự do tuyệt đối!"
Phương Trì chợt nhớ đến sau khi Guest hack vào trong hệ thống tư pháp, từ trên xuống dưới của Cục 19 đều bị áp lực khổng lồ: lòng người kinh hoảng, ăn không ngon ngủ không yên. Khi ấy cô vừa mới vào Cục 19 chưa được lâu, vẫn chưa hiểu được hành vi ấy của Guest mang một mầm nguy hiểm rất lớn. Khi đó cô chỉ mù quáng tin rằng Ba Chàng Ngự Lâm là hacker mũ trắng không bao giờ đổi thay, chưa từng nghĩ rằng chỉ cần Guest hơi động tay động chân, cả một hệ thống pháp luật có thể bị một đòn xiểng liểng, khi đó xáo trộn trong xã hội sẽ tạo nên tổn thất khó lòng tính hết được.
May sao Guest không làm như vậy, mà hết thảy gần như đều được giải quyết êm xuôi và trôi vào quá khứ.
Nhưng sâu dưới đáy lòng con người đều chôn một mối sợ hãi rất sâu đậm. Mà nỗi sợ hãi đó lần này lại bị My Gian Xích phơi bày ra.
Ban đầu, thế của My Gian Xích chẳng phải là thế của lẽ phải đó sao? Nhưng càng ngày anh ta càng nắm được nhiều quyền lực trong tay, cũng càng trở nên méo mó. Anh ta theo đuổi một kết quả công chính, nhưng thủ đoạn thì bất chấp đúng sai. Anh ta khơi lên vô số hận thù trong lòng người bình dân đối với kẻ tạo nên tội ác, khơi dậy lòng tôn sùng và theo đuổi cuồng nhiệt của avatars, điều này nào khác gì hậu quả sau khi Guest sửa giải thích tư pháp năm xưa. Chỉ có điều sau khi Guest nhận ra ảnh hưởng đáng sợ của một tập thể cuồng tín thì đã lập tức ngừng tay và biến mất, còn My Gian Xích lại dường như đã nếm được vị ngọt từ nó, không những không có ý định rửa tay gác kiếm, mà trái lại sau khi ăn quen mùi, càng lúc càng điên rồ hơn, thậm chí đã đến mức độ khiêu chiến với thẩm quyền của Maandala.
Sau khi chương trình "màu bảo vệ" kia bắt đầu hoạt động, có lẽ trong lòng Đằng Hoa, Quang Chi Kỷ, và toàn bộ mọi người trong các ban các bộ của Maandala đều như có một tảng đá nặng nề đè lên tim họ. Lần này My Gian Xích viết ra một lập trình mang "màu bảo vệ," lần sau sẽ làm gì Maandala nữa đây? Một hệ thống Maandala luôn mang danh "tuyệt đối an toàn" "vững như kim cương," vì sao sau khi My Gian Xích xuất hiện, liền bắt đầu trở nên đầy lỗ hổng và vô cùng yếu ớt?
Trước đây Reboot luôn miệng không ngớt lời, lần này không buồn gõ cho cô một dấu câu dư thừa nào. Hiện giờ trong Maandala, có lẽ mỗi một người đều đang bù đầu lo đi tìm lỗ hổng để vá.
"Trong cục định khống chế Guest rồi tiện thể xem xem có dùng anh ta để làm rõ thân phận của My Gian Xích được không à?"
"Phải. My Gian Xích công khai gửi lời khiêu chiến đến Guest, giống như đã nhắm trước cậu ấy. Chúng tôi đoán rằng giữa hắn và Guest có mối quan hệ nào đó. Ngoài ra, avatar của My Gian Xích này vô cùng quái lạ. Tôi tin rằng sau khi Guest đánh với hắn rồi, sẽ biết rất rõ về đặc điểm của nó. Chúng tôi hy vọng Guest có thể ngồi xuống cùng chúng tôi và chuyên gia của Maandala để thảo luận về cái avatar đó, rốt cuộc nó là thế nào."
Phương Trì im lặng không nói gì.
Hồng Cẩm Thành lại nói một câu đầy ẩn ý: "Sau khi Guest đấu với My Gian Xích xong thì hẳn là bị thương không nhẹ. Nhưng hai đêm một ngày nay chúng tôi canh ráo riết tất cả mọi bệnh viện và phòng mạch lớn nhỏ trong Yến Thành, vẫn không thấy có ai mang tình trạng của cậu ấy. Nếu cậu ấy có thể chống đỡ được lâu như vậy không vào bệnh viện, thì tôi phục cậu ấy đàn ông chịu chơi."
Mắt của Phương Trì bỗng thoáng động. Hồng Cẩm Thành tế nhị, cười nói: "Em suy nghĩ kỹ đi." Rồi ánh mắt của ông ta bỗng liếc qua một bên, Phương Trì biết là chắc ông ta vừa nhận được thông tin khẩn cấp gì đó. Y như rằng, sắc mặt của Hồng Cẩm Thành trở nên nghiêm túc, nói với cô: "Mới vừa rồi My Gian Xích đăng một game huyễn thực cấp R."
"Game?"
Một lời mời chơi game xuất hiện trước mặt Phương Trì, Phương Trì đồng ý ngay không chút ngần ngại.
Cô lập tức thấy mình đứng giữa một nghĩa trang âm u. Một chuỗi âm thanh rất quen thuộc vang lên, cô cúi đầu, phát hiện trong tay mình có một chiếc di động, là một lời mời nhận cuộc gọi video.
Cô mở ra nghe, một người mang mặt nạ My Gian Xích xuất hiện trên màn hình, ôm một đứa bé trai đang bị đeo khoá bịt miệng. Cảnh ấy vô cùng chân thật, bé trai giãy giụa, nước mắt ràn rụa, miệng vang lên âm thanh ú ớ vô cùng tuyệt vọng. Khoá bịt miệng rõ ràng quá lớn đối với một đứa trẻ ba tuổi, nước dãi không ngừng chảy ra từ miệng bé trai. Khuôn mặt của bé trai này rất quen, Phương Trì nghĩ. Người đeo mặt nạ lên tiếng, chữ phụ đề cũng xuất hiện trên màn hình:
"Kính thưa Tổ tiên sinh, đây là một trò chơi giải mật mã. Sau đây tôi sẽ mang anh bạn nhỏ này đi giấu ở một nơi nào đó, ngài sẽ cần phải dựa theo những manh mối mà tôi cung cấp để tìm người. Nhưng dưỡng khí ở nơi anh bạn nhỏ hữu hạn, ngài chỉ có nửa tiếng đồng hồ để tìm, mau lên!"
Phương Trì nghe ba chữ "Tổ tiên sinh" liền giật mình, mắt quét đến góc bên phải phía trên của màn ảnh trên di động, liền gặp ngay khuôn mặt của vai cô đóng trong trò chơi! Phóng lớn lên, không phải Tổ Phong thì còn ai vào đây! Cô có thể cảm nhận được sự kinh ngạc trên khuôn mặt của avatar của mình đang được phản chiếu vô cùng chân thật trên vẻ mặt của Tổ Phong.
Huấn luyện của Cục 19 khiến cô có thể chống cự không để bị chìm đắm trong công nghệ huyễn thực, lúc nào cũng có thể thoát ra. Game huyễn thực phát triển được đến nay, đã vô cùng tinh xảo, hoàn thiện, thậm chí đã trở thành một môn nghệ thuật có thể cạnh tranh được với những bộ điện ảnh trước đây. Tuy trò chơi này tương đối thô sơ, vừa vào đã tiến thẳng đến chủ đề, báo cho người chơi mục đích của trò chơi, nhưng một trò chơi đơn giản như vậy lại được cài đặt công nghệ chụp biểu hiện thứ cấp thực tế. Rõ ràng là game này bày ra để tính sổ với Tổ Phong.
".......Tổ tiên sinh, Thần Kinh Hoa Hồng đã hại bao nhiều gia đình bất hạnh rồi? Ngài lại không cảm thấy áy náy một chút nào cả........ đã đến lúc nên dạy dỗ ngài một chút......."
Trời bắt đầu lác đác mưa máu. Phương Trì mở tay ra, một giọt máu bắn vào lòng bàn tay cô, hoá thành một thông tin tan đi trong gió: Player k****ol nhiệm vụ thất bại, con tin đã chết.
Mặt đất toé lên ngàn vạn những dòng thông tin màu xanh lam chói sáng, tan đi như bụi đất:
player l*****27 nhiệm vụ thất bại, con tin đã chết.
Player n**** nhiệm vụ thất bại, con tin đã chết.
.........
Phương Trì thoát ra khỏi game, nhìn thấy avatar của Hồng Cẩm Thành vừa gác điện thoại.
Avatar của Hồng Cẩm Thành quay đầu qua, sắc mặt nặng nề, nói với cô:
"Tổ Phong báo án với công an phía bắc Yến Thành, Tổ Lịch bị mất tích."
hết chương 68
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...