Đông Phương Dật Văn có chút sốt ruột, hắn không muốn để cho cơ hội
biến mất như vậy, nhưng đường đột hỏi tên của người ta cũng là rất mạo
muội, cứ như là côn đồ cản đường vậy.
“Tiểu thư, ta là Đông Phương Dật Văn, này là danh thiếp của ta , ta
không có ý xấu, ta chỉ là muốn biết thêm về cô mà thôi.” Đông Phương Dật Văn lấy ra một cái danh thiếp đưa cho Mạnh Phi Vũ.
Dựa theo thói quen của người hiện đại , đối phương đưa cho mình danh thiếp , mình nên cầm mới gọi là lễ phép.
Nhưng Mạnh Phi Vũ hiển nhiên không có lễ phép như vậy .
Nàng vẫn lạnh như băng như cũ nhìn Đông Phương Dật Văn .
Đông Phương Dật Văn rất là xấu hổ.
“Dật Văn, vị tiểu thư này là bằng hữu của anh sao?”
Mà lúc này, bạn gái của Đông Phương Dật Văn cuối cùng cũng đuổi tới.
“Ân, chúng ta cũng có thể xem như quen biết.” Đông Phương Dật Văn
càng xấu hổ hơn, hắn cũng không biết bọn họ là quan hệ gì, nhưng nếu gọi nhau là bằng hữu thì có lẽ cũng hơi ngượng miệng, ngay cả tên của nàng hắn cũng không biết mà.
“A, xin chào, vị tiểu thư này, tôi gọi là Quách Ngưng, thật vui khi biết cô.” Vừa nói, Quách Ngưng liền đưa ra tay phải…
Mạnh Phi Vũ nhìn nàng một cái…
“Mạnh Phi Vũ.” Lạnh lùng nhìn Đông Phương Dật Văn nói ra tên mình, xoay người mang theo Tử Uyên liền rời đi.
Nghe được Mạnh Phi Vũ nói chuyện, Đông Phương Dật Văn đầu tiên là
sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại , người đó tên Mạnh Phi Vũ , bất quá,
mặc dù đã biết tên, nhưng muốn tìm người có tên như vẫn rất khó khăn,
bất quá, lấy năng lực của hắn, tìm người vẫn là không có vấn đề gì, cho
nên, hắn cũng không có lại ngăn cản Mạnh Phi Vũ rời đi, chỉ là dùng ánh
mắt khó hiểu nhìn Tử Uyên, nam nhân luôn đi theo bên người nàng kia, hai người bọn họ có quan hệ gì? (Sunny: đương nhiên là ng iu a ! )
…
Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên đi tới bãi đỗ xe, dọc theo đường đi ai
cũng không nói gì, Mạnh Phi Vũ đã tập thành thói quen, Tử Uyên lại đang
nghĩ tới chuyện vừa xảy ra.
Phi Vũ mặc dù lạnh lùng, nhưng như vậy lại càng thêm hấp dẫn người
khác, Tử Uyên nghĩ, nam nhân của Phi Vũ nhất định sẽ rất nhiều đi, vậy,
không biết nàng vẫn còn muốn mình hay không .
Từ nhỏ hắn đã biết đạo lý, nam nhân muốn phải biết khoan dung, phải
cùng các thị lang khác của thê chủ sống hòa thuận, không thể tranh giành tình nhân, không thể tranh thủ tình cảm ghen ghét, cho nên, hắn có lẽ
sẽ khổ sở, nhưng là lại có thể đón nhận những nam nhân khác của Phi Vũ , chỉ là, hắn sợ, sợ nàng có người khác, liền bỏ rơi mình…
Hắn nghĩ , nếu như thật sự có một ngày, Phi Vũ không cần mình , mình có lẽ cũng chỉ có thể lựa chọn biến mất khỏi thế giới này …
…
“Đang suy nghĩ cái gì?” Cặp mắt lạnh lùng phóng đại của Mạnh Phi Vũ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tử Uyên .
“Phi Vũ, ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng sao?” Hắn không biết
vĩnh viễn là bao lâu, nhưng là hắn hy vọng nó nó có nghĩa là cho tới lúc hắn chết.
“…” Không nói gì, Mạnh Phi Vũ chỉ nhìn Tử Uyên, nhưng là trong mắt
lại có một tia ôn nhu, hơn nữa chỉ sợ là sự ôn nhu mà ngay cả Mạnh Phi
Vũ cũng không biết .
“Lên xe đi.”
“Ân, được.”
…
Tiếp theo, xế chiều, Mạnh Phi Vũ mang Tử Uyên đi nhà sách mua một
đống đủ loại bộ sách, nhất là địa lý xã hội cùng máy tính, điện tử, khoa học kỹ thuật, … như vậy cũng có thể khiến Tử Uyên mau chóng biết nhiều
hơn một chút.
Buổi tối, hai người trở lại nhà .
Tử Uyên xuống bếp, Mạnh Phi Vũ dọn đồ.
Ăn xong bữa tối, Mạnh Phi Vũ giao cho Tử Uyên một tờ giấy chứng nhận, phân biệt từng tờ là giấy chứng minh nhân dân, hộ tịch, các tư liệu cá
nhân.
“Đọc đi, sau này có người hỏi cứ dựa theo trên này mà nói.”
“A, đã biết.”
Tử Uyên đón lấy, nhìn xuống…
“Tử Uyên, nam, 25 tuổi, phụ mẫu đều mất hết, tại cô nhi viện ‘Hạnh
phúc’ mà lớn lên, tại nhi viện hạnh phúc cô học xong tiểu học, sơ trung, trung học, bởi vì dưỡng bệnh tạm nghỉ học bốn năm, hiện tại thì vào
‘Hoàng gia học viện’ – Ngân Nguyệt để học năm thứ nhất.” Tử Uyên nhỏ
giọng đọc một lần, sau đó rõ ràng đã hiểu đại khái, mình vốn không phải
người của cái thế giới này , nhưng là hiện tại đã có thân phận nên sẽ
tiện hơn nhiều.
Xem xong tư liệu rồi , Tử Uyên lại cầm lên các tờ giấy bên cạnh , có
bằng tốt nghiệp tiểu học , có giấy chứng minh sức khỏe của bệnh viện còn có chứng minh nhân dân…
Tử Uyên không biết người bình thường không có khả năng làm được điều
này, nhưng Tử Uyên biết chuyện này là do Mạnh Phi Vũ lo lắng cho hắn mà
làm, cho nên có chút ngượng ngùng nói một câu “Cám ơn” .
“Không cần.” Đây là thứ mà nàng chỉ cần gọi một cú điện thoại là có
được, mặc dù đối với người bình thường thì là khó như lên trời, nhưng là đối với nàng mà nói chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, đây sẽ là
quyền thế mị lực của một người làm trong bộ máy chính trị.
…
Buổi tối, Tử Uyên đỏ mặt, mà hơi thở lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ
cũng trà trộn vào trong người hắn rất nhiệt tình, đêm, rất yên tĩnh,
nhưng lại cho vài người có những cảm xúc mãnh liệt khó quên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...