Lưu Ngọc chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển.
Người mặc dù vẫn đứng tại chỗ, tâm như lại bị quăng ngã xuống, nháy mắt liền vỡ vụn.
Kỳ quái chình là, y nhưng lại không thấy đau, chỉ là trong ngực trống rỗng, trừ bỏ chết lặng cùng lạnh như băng, cái gì cũng không còn lại.
Mà Bích Linh vẫn như cũ mặt phúc một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào y, nói:
“Kế tiếp, có thể đến phiên ngươi.”
Lạnh lẽo tận xương.
Người trước mắt này đến tột cùng là ai?
Là người y tâm tâm niệm niêm thích, hay thực chất chỉ là một người hoàn toàn xa lạ?
Lưu Ngọc không tự chủ run rẩy một chút, chậm rãi thuỳ (buông xuống) mắt, nhỏ đến không thể nghe thấy lẩm bẩm:
“……Ta nghĩ về nhà.”
Y nghĩ muốn trở về rừng cây vùng ngoại ô Dương Châu, coi trộm một chút kia trúc ốc xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn một cái kia hoa đào diễm lệ động lòng người. Ân, cách lâu như thế, hoa đào phải không đã muốn rụng xuống rồi?
Chẳng qua là Tảng đá hắn không còn ở đó nữa, kia địa phương coi như không tính là nhà của y nữa sao? Nhớ lại hình ảnh có biết bao nhiêu tốt đẹp, đáng tiếc đã muốn đi qua không bao giờ trở lại nữa.
Gió đêm vù vù thổi.
Thật lạnh.
Lưu Ngọc thân thủ hoàn trụ bờ vai chính mình, một chút yếu đuối ngã trên mặt đất, hoàn toàn quên mình hiện tại là hình dáng người, giống như con miêu, như vậy cuộn thành một đoàn, lạnh run.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào thích y.
Thiên hạ to lớn, nhưng không còn chỗ cho y dung thân.
Liền ngay cả chỉ một tia ấm áp kia, bất quá cũng là kết quả y lừa mình dối người, cuối cùng, như cũ cái gì cũng không có.
“Hảo lạnh.” Lưu Ngọc ôm chặt lấy chính mình, hai mắt vô thần nhìn phía trước, lặp đi lặp lại hai chữ này.
Bích Linh cho dù ý chí sắt đá, giờ phút này cũng không nhẫn tâm tiếp tục cưỡng buộc y, chỉ quay đầu nhìn về nơi khác, nhẹ nhàng gảy đầu ngón tay.
Ba
Sau một tiếng giòn vang, không gian đột nhiên biến hoá, trước mặt Lưu Ngọc liền hiện ra một đường nhỏ gập ghềnh, quanh co khúc khuỷu thông tới chân núi.
“Ngươi đi đi” Bích Linh lắc lắc đầu, cũng không liếc nhìn Lưu Ngọc đến một cái.
Lưu Ngọc vẫn không nhúc nhích.
Bích Linh đơn giản không hề để ý tới y, chỉ đem tay áo vung lên, quay đầu bước đi.
Lưu Ngọc bất động, trơ mắt nhìn thân ảnh quen thuộc ly khai khỏi tầm mắt.
Té ngã có thể đứng lên.
Bị thương có thể cố nén đau đớn.
Nhưng hiện tại ngay cả tim y cũng đã rơi xuống vạn trượng vực sâu, còn muốn tiếp tục như thế nào nữa?
Sắc trời rất nhanh liền sáng.
Lưu Ngọc trên mặt đất nằm một buổi tối, tay chân cứng ngắc đến cực điểm, thật vất vả mới đứng dậy được, lơ đễnh dọc theo đường nhỏ đi hướng chân núi.
Y phải nhanh một chút rời khỏi nơi này.
Y phải nhanh một chút trở về Dương Châu.
Tảng đá ca đi bắt ngư, y phải ngoan ngoãn về nhà chờ hắn.
Đường xá xa xôi.
Lưu Ngọc nhớ không rõ chính mình như thế nào lại trở về được, dọc theo đường đi khi thì thanh tỉnh khi thì mê man, đợi cho đến khi phục hồi tinh thần, đã muốn đứng ngoài cửa gian trúc ốc.
Gian nhà thoạt nhìn rách nát, may mà còn chưa sụp, mà kia một cây hoa đào quả nhiên đã sớm héo tàn.
Lưu Ngọc bản lĩnh không tốt, không có cách nào làm cho hoa đào tươi lại, liền ở dưới cây đứng một đêm, tùy tay hái xuống lá cây, một lần lại một lần thổi lên đoạn khúc triền miên ai oán.
Trời vừa hửng đông, y liền trụ lại trong trúc phòng.
Thời gian này, Trương Triệu Huyền có chạy tới xem qua y vài lần, mỗi lần quay về đều nghiến răng nghiến lợi mắng to Bích Linh, cái gì “Vô tình vô nghĩa”. “Phụ lòng tuyệt tình”, phàm là nghĩ ra từ gì tất cả đều dùng đến.
Lưu Ngọc lại thuỷ chung vô động vu trung ( theo ta hiểu là không có phản ứng *^^*)
Giống như phá hư thần tiên tên gọi Bích Linh chỉ là một người xa lạ không chút nào tương quan, mà y chỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi Tảng đá ca.
Y sau này sẽ không gạt người nữa.
Y im lặng không sảo không nháo (không ồn ào)
Y nguyện ý trên đời này làm một con miêu thực ngoan ngoãn.
Chính là Tảng đá ca của y…… Sao vậy mãi vẫn không trở lại?
Lưu Ngọc đợi lại chờ, mắt thấy xuân đi thu đến, đại tuyết đóng băng, đảo mắt lại đã đến mùa hoa đào nở rộ.
Một buổi sáng sớm nào đó, y chính là một bên chải đầu một bên đánh giá thời điểm nào hoa đào sẽ lại tàn phai, lại chợt thấy cửa phòng bị một người đẩy mở ra, Trương Triệu Huyền tuỳ tiện tiêu sái bước vào,, phía sau còn mang theo một người trên mặt hàm mỉm cười, vĩnh viễn ôn nhu vô hại Diệp Thanh.
Lưu Ngọc cùng hai người này đã muốn thực quen thuộc, cho nên cũng không tiếp đón bọn họ, chỉ lầm lũi tiếp tục chải đầu.
“Tiểu Ngọc, đã lâu không gặp.”
Trương Triệu Huyền thường hay lui tới cùng Lưu Ngọc nói giỡn, biểu tình lại hơi có chút cổ quái, đầu tiên là nói chuyện tào lào sự tình mới mẻ vùng phụ cận, tiếp theo lại hết sức khoe khoang ân ái của hắn cùng Diệp Thanh, cuối cùng mới do do dự dự đảo con ngươi, dường như hướng Diệp Thanh cầu cứu nhát mắt.
Diệp Thanh liền thở dài, nhẹ nhàng nắm chặt tay Trương Triệu Huyền, ôn nhu nói:
“Sớm hay muộn cũng phải nói ra, kéo dài cũng vô ích.”
Trương Triệu Huyền gật gật đầu, lúc này mới hạ quyết tâm, chạy tới ngồi bên cạnh Lưu Ngọc, nghiêm trang hỏi:
“Tiểu Ngọc, đều đã là quá khứ lâu như thế, ngươi không phải….. vẫn còn muốn kia Bích Linh không lòng không dạ vô tình hỗn đản đi?”
Lưu Ngọc dừng tay một chút, không trở lời, lại vẫn như cũ hết sức chuyên chú chải vuốt một đầu tóc dài đen.
Đây là chuyện hàng ngày y đều làm rất chăm chú.
Tảng đá ca thực thích sờ đầu của y, y hiện tại chải đến hoạt hoạt thuận thuận (trơn mượt), người nọ thấy được nhất định rất cao hứng.
Trương Triệu Huyền nhìn thẳng Lưu Ngọc hồi lâu, thấy y vô bi vô hỉ (không buồn không vui), căn bản nhìn không ra manh mối nào,chỉ có thể nói tiếp:
“Khụ khụ, ngươi cũng biết Bích Linh gia khoả tuy rằng tính tình lạnh lùng, nhưng tướng mạo vẫn là không tồi, cho dù có người không cẩn thận thích hắn cũng thực bình thường.”
Lưu Ngọc cuối cùng cũng nâng một chút mí mắt.
“Ta mấy ngày hôm trước gặp một lão bằng hữu trên tiên giới, trò chuyện trò chuyện liền nhắc tới gia khoả Bích Linh, nghe nói….. công chúa Phượng hoàng tộc đối hắn vừa thấy đã chung tình, gần đây thường quấn quýt lấy hắn không tha.”
Lưu Ngọc tay nắm lược liền ngừng lại.
“Đương nhiên, gia khoả kia đối với tình yêu nhất mực ngoảnh đầu khinh thường, tuyệt đối sẽ không thích gia đình bề trên (????). Chính là công chúa Phượng hoàng tộc cuốn lấy hắn thực chặt, ba ngày đã hướng hắn hai bên qua lại, mấy ngày sau đến Vua cũng biết sự tình, cố gắng để thông gia gặp nhau tứ hôn…..”
Phanh.
Lưu Ngọc giật mình, lược trong tay lặng yên lướt xuống, thật mạnh rơi xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...