Bàng Môn Tả Đạo

Mưa càng rơi càng lớn.

Lưu Ngọc nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái hồi lâu, thật vất vả mới xuống được núi, đang lo lắng đuổi không kịp cước bộ Bích Linh, ngay tại chân núi lại nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc – người nọ khoanh tay đứng, vẻ mặt đạm mạc nhìn phương xa, con ngươi âm thầm trầm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mưa tuy rằng thật lớn, nhưng đều bị kết giới vô hình quay thân hắn bắn khai, cho nên tay áo như cũ vẫn phiêu phiêu (nhẹ nhàng bay), một chút cũng không hề ảnh hưởng.

Lưu Ngọc trong lòng nhảy khiêu, nhất thời có chút hoảng hốt.

Chỉ là nhìn thấy thân ảnh người này, trong ngực y liền tràn đầy yêu thương say đắm, lúc trước có bao nhiêu thống khổ cùng uỷ khuất, cũng lập tức biến mất vô tung vô tích, chỉ là không lay động bước đến.

một bước, hai bước…..

Bích Linh đang trầm tư rất nhanh liền phát hiện sự tồn tại của y, bỗng dưng quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo tuỳ ý đảo qua, âm thanh lạnh lùng nói:

“Là ngươi”

Kia ngữ khí thực bình thản, lại ẩn ẩn dẫn theo vài phần thất vọng.

Sau khi rời khỏi nhà gỗ trên đỉnh núi, nguyên là định lập tức rời đi, nhưng lại cố tình tại cái địa phương quái quỷ này đứng nghiêm, sao vậy lại luyến tiếc tiếp tục đi về phía trước, giống như……. Đang chờ đợi thứ mất mác trong lòng hắn.

Lưu Ngọc không biết tâm tư của hắn, chính là bị ngữ khí lạnh lùng làm cho toàn thân phát run, miễn cưỡng mở miệng nói:

“Tiên quân vết thương cũ chưa lành, vẫn là đừng nên bị mắc mưa”

Bích Linh mị hí con ngươi, cũng không để ý tới câu nói kia của y, chỉ nói:

“ Ngươi cùng Diệp Thanh là cùng một loại đi?”


“A”

“Hắn đến tột cùng đối với ta tay chân động chạm cái gì?”

“Này……Ta, ta không biết” Lưu Ngọc do dự mãi, rốt cuộc vẫn là không nói ra chân tướng, dù y có nói thẳng ra, người ta cũng không tin tưởng.

Bích Linh hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên nhìn ra y đang đấu tranh, thanh âm càng thêm phát lạnh như băng:

“Vậy ngươi theo ta làm gì?”

“Ta chỉ nghĩ muốn nhìn một cái xem thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa? Còn đau đầu nữa không?”

“Rồi mới trở về nói cho Diệp Thanh?”

“Không phải! Ta cùng hắn không có quan hệ gì cả”

“Ác?” Bích Linh cười lạnh hỏi:

“Kia vì sao lại quan tâm đến thương thế của ta?”

“Bởi vì…..” Lưu Ngọc nhắm mắt, cuối cùng không hề chần chờ, mạnh nghiêng người về phía trước, ở bên môi Bích Linh hôn một cái, lớn tiếng reo lên:

“Ta thích ngươi!”

Ấm vang!

Lại một đạo tiếng sét đánh xuống, chiếu sáng hai con người trái ngược nhau.

Bích Linh biểu tình khiếp sợ nhìn thẳng Lưu Ngọc, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, nâng tay xoa xoa môi mình, hung hăng ném ra một chưởng, trực tiếp đem người đánh bay ra ngoài. Hắn sống đã đến mấy ngàn tuổi, chưa từng bao giờ bị mạo phạm như vậy, nhưng lại là một con miêu yêu nho nhỏ!

Trong cơ thể lửa giận bốc lên, Bích Linh sắc mặt âm trầm trừng mắt hướng Lưu Ngọc, hận không thể như vậy kết liễu y. Nhưng mắt thấy thiểu nên cả người ướt đẫm té trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, hắn sao vậy lại không thể xuống tay, chỉ lạnh lùng phun ra vài chữ:

“Nói hưu nói vượn”

“Là thật” Lưu Ngọc bị thương không nhẹ, nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu nhìn Bích Linh, hai tròng mắt sáng trong.

“Ta đối với người…….vừa thấy đã chung tình.”

Y nói đến đứt quãng, hơi thở mong manh, duy độc ánh mắt lại ôn nhu kiên định, giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Bích Linh bỗng nhiên cảm thấy được ngực một trận rung động, con ngươi lại có chút nhìn không rõ, cách sau một lúc lâu, mới đưa đầu chuyển hướng qua một bên, thân thủ ở giữa không trung vẽ ra một vòng tròn.

Lưu Ngọc hiểu được thủ thế (động tác tay) này, biết hắn thi triển pháp thuật chuẩn bị rời đi, trong lòng quýnh lên, không biết làm sao còn có khí lực, giãy dụa đứng lên, nhào đến ôm lấy thắt lưng Bích Linh.

Bích Linh bất ngờ không phòng bị, căn bản không kịp thu hồi pháp thuật, chỉ thấy bạch quang chợt loé, đem hai ngươi vây lại, đảo mắt liền biến mất vô tùng vô tích.

Trời đất quay cuồng.


Thời điểm lại mở to mắt, Lưu Ngọc phát hiện chính mình đang đứng trước một toà sơn khác.

Núi này so với núi Lạc Hà cao hơn một chút, giờ phút này nắng sớm hơi lộ ra, mơ hồ có thể thấy được sương mù lược lờ nơi đỉnh núi. Bốn phía không khí quá mức sạch sẽ, gây cho Lưu Ngọc một cảm giác áp bách thật lớn, cho thấy chung quang hẳn có kết giới cực kỳ lợi hại.

Địa phương này….. hay chính là tiên sơn Bích Linh ở?

Đang nghĩ ngợi đã gặp Bích Linh hung tợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươi ôm chặt như thế, không nghĩ tới móng vuốt sao?”

Lưu Ngọc biết hắn đang sinh khí, nhưng thật vất vả mới đem người ôm lấy được, làm sao dễ dàng buông ra? Đành phải mạo hiểm phiêu lưu cho dù biến thành miêu tàn phế, hăng hái cọ cọ.

Bích Linh chán ghét nhíu mày, tuỳ ý vung xả cách tay Lưu Ngọc, lại càng làm người ngã văng ra ngoài.

Lưu Ngọc lúc này sớm có chuẩn bị, may mắn không có té trên mặt đất, nhưng lảo đảo thối lui mấy bước, liền đánh phải kết giới của Bích Linh, không khỏi kêu thảm một tiếng, nhanh chóng lánh khai, cắn chặt khớp hàm.

Bích Linh thấy y như vậy, khó được có lúc mềm lòng, cười lạnh nói:

“Nơi này không phải là nơi yêu quái có thể tới, ngươi mau chóng trở về đi.”

Lưu Ngọc lắc đầu, giãy dụa đi trở về bên người Bích Linh, lại kéo kéo ống tay áo hắn.

Bích Linh hận không thể đem đám móng vuốt này băm ra, cả giận nói:

“Ta đã nhiều lần tha mạng cho ngươi, ngươi sao lại một chút cũng không biết qúy trọng?”

“Ta….. Chính là nghĩ muốn ở bên cạnh ngươi.”

“Cút!”

“Ngươi có thể không thích ta, nhưng không thể ngăn cản ta đi theo ngươi” Mặt Lưu Ngọc tái nhợt, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, con ngươi ngoài dự tính lại mở to.


Bích Linh chỉ cảm thấy ngực cứng lại, loại phiền muộn cổ quái này len lủi khắp nơi, làm hắn hoàn toàn mất đi bình tĩnh ngày thường.

Này cũng là do trúng tà thuật?

Hắn trừng mắt, trên mặt giống như phủ một tầng hàn băng, lạnh lùng nói:

“Không thể? Hừ, ta hiện tại sẽ khiến cho ngươi hồn phi phách tán”

Nói xong, đầu ngón tay bỗng nhiên nổi lên hào quang màu lam, thẳng tắp hướng ấn đường của Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mặt, cũng không tránh né.

Bốn phía im lặng đến cực điểm.

Bích Linh ngón tay duỗi thẳng, cuối cùng ở trên trán Lưu Ngọc dừng lại, có chút hổn hển, hỏi:

“Ngươi không sợ chết?”

“Sợ” Thanh âm Lưu Ngọc hơi hơi phát run, quả nhiên là cực kì sợ hãi,nhưng y vẫn cố tình đứng bất động.

Bích Linh nhất thời tâm sinh nghi hoặc, lại hỏi:

“Vậy ngươi vì sao không tránh?”

Lưu Ngọc khẽ động khoé miệng, chậm rãi lộ ra tươi cười, biểu tình tuy rằng cứng nhắc, trong ánh mắt lại dấu diếm vô vạn nhu tình, nhẹ nhàng trả lời:

“Ta thích ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui