Bởi vì địa bàn tiếp giáp với nhau nên hầu hết các mối quan hệ không hữu hảo gì cho cam.
Tranh đấu với nhau mấy trăm năm, trên cơ bản đều là trạng thái đối địch.
Phương Tố nói về các quy tắc cùng với những điều cần lưu ý trong U Minh.
Lục Khiêm âm thầm đánh giá chung quanh, cả tòa đại điện tổng cộng có gần hai trăm người.
"Được, ba tháng sau, thông đạo sẽ mở ra, đến lúc đó nhất định phải đến trong đại điện, quá hạn không chờ đợi.
”Vừa dứt lời, các chấp sự như Phương Tố đều biến mất.
U Minh thế giới càng đi sâu càng nguy hiểm, đồng thời cũng có càng nhiều kỳ ngộ.
Đạo sĩ Luyện Khí giành đa số thời gian để du đãng bên ngoài, đạo đồng cũng chỉ làm những công việc linh tinh trong đạo quan thôi.
Rất nhanh, mọi người đều kết nhóm rồi rời đi.
Một mình Lục Khiêm đi ra ngoài đại điện.
Chủ yếu là do hắn không quen ai trong Linh Bảo điện, Lâm Thanh là người hắn quen duy nhất thì lại phải canh giữ đại điện.
Đám người Vu Từ không phải là người của Linh Bảo điện, hiện tại cũng không biết bọn họ đang ở nơi nào.
Bên ngoài đại điện.
Một đám sương dày đặc giống như có sinh mệnh đã che khuất đại phần lớn khung cảnh xung quanh.
Sương mù biến ảo thành đủ loại hình thù quái dị.
Dường như có thể phản chiếu những điều sợ hãi nhất trong tâm hồn con người.
"Á! Cứu mạng!”Bỗng nhiên, một đạo sĩ gào thét như phát điên, hắn cứ nhìn đăm đăm về phía trước như nhìn thấy cái gì đó khủng bố lắm.
Bùm!Đạo sĩ mở to hai mắt rồi ngã xuống đất, hắn vậy mà bị hù chết tươi!Rõ ràng phía trước không gì nhưng đạo sĩ này lại bị tự dọa bản thân đến chết.
Lục Khiêm rùng mình, vội vàng nắm chặt Linh Đài, vận chuyển chân khí.
Lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Trải qua sự việc giật gân như vậy, mọi người không dám qua loa, tất cả đều dồn hết tâm trí tập trung cao độ.
Lục Khiêm dùng chân khí, hóa thành một bóng đen rồi biến mất trong sương mù.
Cảnh tượng dọc theo con đường đập vào mắt hắn.
Thế giới này có tông màu âm u với màu xám đen làm chủ, bầu trời xám xịt, áp lực đến mức làm cho người ta không thể thở nổi.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, địa hình chung quanh cực kỳ giống với Thông U quan.
Phảng phất như nơi đây chính là một bản sao của Thông U quan.
Phía trước chính là bãi tha ma.
Bia mộ đổ nghiêng đổ ngả mất hơn hơn phân nửa, ma trơi thỉnh thoảng mọc lên, rất nhiều hầm mộ trơ mình với mưa gió, lộ ra huyệt động tối đen như mực bên trong.
Phía sau bãi tha ma ấy là một ngọn núi đá khổng lồ.
"Bãi tha ma? "Lục Khiêm ẩn nấp sau một tảng đá lớn, trong lòng kinh dị: “U Minh cũng có người ở sao?”"Cộp cộp!”Có tiếng bước chân vang lên.
Một bóng đen khổng lồ từ đỉnh núi đá nhanh chóng bò xuống, thân thủ nhanh nhẹn, hắn đi trên núi đá mà như đi trên mặt đất bằng phẳng.
Hắn căng mắt nhìn lại, hóa ra là một con dê núi màu đen.
Nó cao một trượng, sừng cao vút, mắt đỏ thẫm, cả người đen kịt như sắt đúc, lỗ mũi phun ra khói xanh có mùi lưu huỳnh.
Con dê đó đã phát hiện Lục Khiêm, lập tức kêu lên một tiếng chói tai rồi xông tới.
Bùm!Móng dê giẫm nát mặt đất, con dê nhảy lên cao, bóng tối bao trùm Lục Khiêm.
“Hừ, vừa lúc cho ngươi thử thần binh của ta!”Két!Một tiếng rít chói tai vang lên.
Thất Sát Âm Phù kiếm phụt ra luồng sáng màu xanh chói mắt, nó cắt qua không khí rồi lao đến chỗ con dê đen kia.
Do tốc độ quá nhanh, mắt người không kịp phản ứng.
Không thấy bảo kiếm, chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường luyện màu lam rực rỡ.
Luồng ánh sáng xanh ấy xua tan sương mù đen kịt trong phạm vi trăm dặm, cuối cùng phát ra một tiếng nổ đinh tai.
Hình ảnh đến trước âm thanh đến sau.
Vút!Trường luyện màu xanh chợt lóe rồi biến mất.
Rầm!Con dê đen đập xuống đất làm xung quanh bốc lên hàng tá bụi bặm.
Xẹt!Dê phân ra hai nửa, vết cắt cháy xém, không hề để lại một chút máu.
Bịch!Thi thể con dê chia làm hai nửa, vết thương bằng phẳng, cháy đen, không hề để lại một chút máu.
Chỉ một cái nháy mắt, con dê đó đã bị Thất Sát Âm Phù kiếm bổ thành hai nửa.
Thất Sát Âm Phù kiếm tổng cộng có hai mươi tám bùa chú.
Tổng cộng có bảy tầng cường hóa.
Sức mạnh tăng gấp mấy lần.
Cả tốc độ, độ linh hoạt hay là lực sát thương của âm hỏa cũng không phải thứ mà những Sát Âm Phù kiếm khác có thể so sánh.
Sau khi giết chết con dê đó, Lục Khiêm không tiếp tục hành động mà là cẩn thận quan sát thi thể nó.
Đột nhiên, một làn khói đen bay ra khỏi đầu con dê.
Nó như bị thứ gì đó khống chế, nhanh chóng chạy lên núi.
"Muốn chạy!”Lục Khiêm vỗ túi vải bình bên hông, hào quang hiện lên.
Một cái nỏ đen kịt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mũi tên có hoa văn màu máu bắn ra khỏi nỏ.
Vút!Mũi tên thép có hoa văn đỏ xuyên thấu làn khói đen.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...