Lục Khiêm có thể chi phối gần hai ngàn Đạo binh.Đây đều là Đạo binh cảnh giới Luyện Khí, kết thành trận pháp có thực lực Dưỡng Thần.
Cũng xem như là một đám bia đỡ đạn cao cấp.Không hiểu vì sao, Lục Khiêm luôn cảm thấy ở nơi sâu xa có cảm giác rất nguy hiểm, cảm giác này không phải bắt nguồn từ Tà Lực hoặc Chúc Quỷ Vương.Thầm bấm Tiểu Lục Nhâm chỉ có thể mơ hồ tính toán ra nguy hiểm đại khái nằm ở phía nam.Nguy hiểm càng ngày càng gần dường như một giây sau sẽ là đại họa ngập đầu.“Phía nam, chẳng lẽ là Ti Thiên đài?”Lục Khiêm nhớ ra Xích Âm từng nói, nghĩ đến đây, hắn lấy ra linh phù triệu hoán.Tiểu Lục Nhâm của Lục Khiêm tính toán không sai.
Lúc này Ti Thiên đài quả thực đang triển khai một thứ liên quan đến chuyện của hắn.Ti Thiên Đài.Thái sử Khúc Tố Lê đương thời đứng trước dụng cụ quỷ dị.
Toàn thân dụng cụ này được chế tạo từ vàng, chiếm diện tích trăm trượng, vô số quả cầu lớn bé khác nhau xoay tròn xung quanh.“Ta biết hung thủ ở đâu rồi.” Khúc Tố Lê lẩm bẩm tự nói.Vốn còn rất mơ hồ, gần đây không biết vì sao thiên tượng bỗng chốc trở nên rõ ràng.Vì thế Khúc Tố Lê mượn dùng quỹ đạo thiên thể, suy đoán nơi hung thủ đang ở.
Nhưng không biết là ai, chỉ đại khái biết được vị trí của hung thủ mà thôi.“Đại nhân, Xích Âm Thiếu Tể cầu kiến.” Bắc Đẩu Thất Tinh hộ vệ lặng yên không một tiếng động xuất hiện.“Mời nàng lên đây đi.”Một nữ tử xinh đẹp mặc xiêm y đỏ rực đi lên.Xích Âm vừa lên tới nơi, liền cười hì hì nói: “Thế nào rồi? Tìm được hung thủ rồi sao?”“Đã xác định được đại khái địa điểm rồi, người này nằm trong phạm vi thế lực của Tà Lực điện chủ, không phải Thiên Hà phủ chủ.”Trong mắt Khúc Tố Lê hiện lên một tia hận ý, nói: “Người này là đồng bọn với yêu ma, lại giết sư phụ, thù này không báo, thề không làm người.”“Vậy ngươi chuẩn bị đi báo thù một mình à?”“Không, lần này ta sẽ thỉnh Bảo Uyển trưởng lão.”Xích Âm trong lòng như đang suy tư gì.Lục Khiêm đưa tin đến, thẳng thắn thừa nhận việc hắn đã giết chết Thái Sử.
Nàng chẳng có ý kiến gì về việc này, dù sao thì nàng cũng xuất thân từ môn phái nửa chính nửa tà Vạn Thế Âm Trủng.Nếu đoán không sai, vị trí kia hẳn là đại điện Giải Thoát, chỗ của Lục Khiêm.Nghe Khúc Tố Lê nói sẽ báo lên trưởng lão môn phái, nàng thầm nhớ tới một người, không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét.“Trưởng lão nào? Ta đi với ngươi.
Tà Lực đánh lén Cửu Tiêu Đạo Minh của ta, ta còn chưa tìm hắn gã tính sổ đâu.”“Là Ngọc Sinh trưởng lão.
Sư phụ năm đó có chỉ dẫn vài trưởng lão, hiện giờ cũng nên báo đáp nhân tình rồi.”“Quả nhiên là bà ta.”Trảm Kiếp Bảo Uyển tổng cộng ba nhánh núi: Lôi Đình Hóa Dục, Trung Cổ Thiên Đạo và Đế Quân Đại Thế.
Đại diện cho ba loại kiếm đạo cực kỳ mạnh mẽ.Ngọc Sinh trưởng lão là trường lão của Lôi Đình Hóa Dục.
Tính cách không đường đường chính chính như Lôi Đình, ngược lại hỉ nộ vô thường, thanh danh ở phía nam rất tệ.“Chúng ta ra ngoài trước đi, Ngọc Sinh trưởng lão vẫn đang chờ.” Khúc Tố Lê nói.Ánh sáng sao trời hội tụ thành độn quang, mang theo năm Bắc Đẩu hộ vệ còn lại, biến mất phía chân trời.Xích Âm nghĩ ngợi, rồi cũng theo sau.Độn quang vượt qua năm trăm dặm, tiến vào thành trì nhân gian.
Tường thành cao mười trượng, trên thành mười mấy thủ thành mặc giáp đứng thành hàng canh gác.
Dòng người đi qua cổng tò vò nối liền không dứt, cửa thành cao lớn tựa cự thú, phun ra nuốt vào vô số người.Tiến vào trong thành, tiếng người bán rong rao hàng, tiếng người đi đường hét to hết đợt này đến đợt khác, mùi thơm tỏa ra từ các món ăn vặt quanh quẩn chóp mũi.Xích Âm hòa lẫn vào đám người, tâm trạng chợt tốt lên không ít.Sinh mệnh phàm nhân ngắn ngủi, suốt ngày bôn ba khổ cực, chẳng được nhàn rỗi một khắc nào.
Sống như thế chắc chắn chẳng cảm nhận được lạc thú.
Nếu lấy tâm lý tách biệt trà trộn vào đó, ngược lại sẽ có loại tâm lý vui chơi hồng trần.
Đó có lẽ giống với tâm thế phú thương thế gian thích sơn dã tiểu cư.
Nếu muốn họ chân chính làm việc ngoài ruộng, không chừng cả trăm người chẳng ai muốn.Nơi mọi người gặp gỡ bàn bạc là Hồng Tân khách điếm.
Khách điếm này đã nổi tiếng từ cả trăm năm qua, có rất nhiều tu sĩ say mê niềm vui chốn hồng trần, ngày thường thích đến đây nhấm nháp mỹ thực.Họ còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Giữa khách điếm là sân khấu kịch.
Nữ tử mười sáu tuổi ôm đàn tỳ bà, ngân nga tiểu khúc, tỳ bà che nửa mặt, vẻ mặt quyến rũ, muốn nói lại thôi.“Tốt, tốt lắm! Tiểu nương tử chơi với ta đi!!”Trên lầu hai khách điếm, hai tên Chu Nho thân cao ba thước khoác y phục hồng phấn đứng lên, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.Chu Nho diện mạo xấu xí, răng vàng, miệng xấu, mặt rỗ.
Chu Nho bên trái răng vẩu, bên phải có nốt ruồi bà mối.
Bộ dạng đáng khinh này khiến nữ tử trên đài nhíu mày không thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...