Đuổi theo hắn nhiều năm như thế, vất vả lắm mới bắt được hắn ngay tại cửa nhà, kết quả lại không thể giết.
Trên đời này còn có chuyện gì nghẹn khuất hơn chuyện này sao?Thông U Quan không cho phép tự tiện phi hành.
Vì thế hai người chọn đi bộ.“Hai vị đạo hữu, tại hạ đi trước, nói chuyện sau nhé.” Lục Khiêm chắp tay về phía hai người, rồi đi theo sau Diệu Minh.“Không sao, cũng đến lúc ta thay ca rồi, đi cùng nhau đi.”Hàn Băng Ly cũng về sơn môn, vừa lúc tiện đường với bọn họ.Cảnh sắc Thông U Quan không khác hai mươi năm trước là bao.
Thậm chí còn nhìn thấy mấy người quen trong dược phòng.
Kia là gia hỏa bụi bặm phong trần, hẳn là đệ nhất thiên tài dược phòng Yến Kiếm Phong lúc trước.Y ôm tài liệu, thoáng thấy ba người.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Khiêm, hai mắt trợn to, như nhìn thấy quỷ, ấm thuốc trong tay rơi xuống đất.Trên đường có đi ngang qua chợ Quỷ.
Vệ binh mặc bạch y tuần tra khắp phố.
Quầy hàng hai bên đường bán đủ thứ, Linh thực, Thi Du, Linh thảo vân vân.
Tiếng rao hàng không ngừng vang lên bên tai, ngập tràn hơi thở phố chợ.“Đến xem đi, Linh thảo tốt nhất của Linh viên đây!”Một đại hán râu quái nón đứng trước hàng rao bán.
Đại hán da ngăm đen, râu rậm rạp, nhìn bộ dạng hẳn là ba bốn mươi tuổi.“Có cỏ cá không? Ta muốn 300 cây.” Tu sĩ hỏi.“Cỏ cá……” Đại hán râu quai nón sửng sốt, “Đã nhiều năm lắm rồi, chẳng ai mua nhiều đến vậy.”Vương Minh theo bản năng ngẩng đầu, chợt thấy một gương mặt quen thuộc.Diện mạo với cách ăn mặc không khác năm đó mấy.Vương Minh cảm thấy mình nhìn nhầm rồi, dùng sức dụi mắt.“Ngươi không nhìn nhầm đâu.” Lục Khiêm cười nói.“Ây da! Không thể nào.” Vương Minh vỗ đùi, buột miệng thốt ra, “Huynh đệ, xin, xin chào, sao ngươi lại bị tóm về rồi?”Khi Vương Minh nhìn thấy kia là cố nhân, lập tức nói năng lộn xộn.Nhìn thấy Tĩnh Chủ bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, lập tức cúi đầu: “Bái kiến Tĩnh Chủ.”Đến bây giờ Vương Minh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.Còn tưởng rằng Tĩnh Chủ đã bắt được Lục Khiêm về.Tĩnh Chủ thậm chí còn không thèm nhìn, một nhân vật nhỏ như vậy không đủ để lọt vào tầm mắt của lão.Lão nói với Lục Khiêm: “Đạo hữu, nên trở về báo cáo rồi.”Lục Khiêm gật gật đầu, không tiếp tục ôn chuyện với người quen nữa.Bây giờ với thân phận của mình, nói chuyện với người khác chính là hại người khác.“Đạo hữu...”Đợi sau khi mọi người rời đi, lúc này Vương Minh mới có phản ứng.
Nghe xưng hô của Tĩnh Chủ, Lục Khiêm không phải là bị bắt.Giống như là hợp tác?Đây mới thật sự lợi hại.
Kẻ phản bội làm được đến mức này, e rằng trên đời này không có người thứ hai.Sâu trong Thông U quan là một ngọn núi lớn.
Nó được bao phủ trong sương mù quanh năm, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi."A? Dược Sơn đâu?" Lục Khiêm nghi hoặc.“Dược Sơn đã bị đánh tan trong một trận chiến ở đây từ lâu rồi.” Vu Từ giải thích.“Ồ, thì ra là như vậy.” Lục Khiêm hiểu ra.Kể từ đó, Lâm Thanh sư tỷ bế quan kia hẳn là chết rồi.Lục Khiêm cùng Tĩnh Chủ theo đường nhỏ đi lên.Con đường lát đá xanh được chạm khắc hoa văn phức tạp, thoang thoảng mùi sấm sét và Âm hoả.
Một khi pháp trận cấm chế được phát động, chỉ sợ cả người sẽ bị sấm sét và lửa thiêu rụi.Năm đó Liễu Như Ý chính là đi con đường như vậy sao? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lục Khiêm.Chẳng bao lâu đã đến đỉnh của vách đá.
Một đạo sĩ áo xanh quay lưng về phía họ.
Cảm nhận được có người tới, vị đạo sĩ quay lại, dùng đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm Lục Khiêm, mỉm cười nói:“Lục Khiêm? Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đã gây ra cho chúng ta rắc rối không nhỏ.” Thông U cười một cách chân thành, như thể không quan tâm đến tất cả những điều này.
Đôi mắt xanh thẳm như đá quý, phản chiếu rõ nét cảnh vật bốn phương."Bái kiến Thông U chân nhân." Vẻ mặt Lục Khiêm nghiêm túc, nghiêm trang chắp tay thi lễ.Đối với nhân vật ở cấp bậc này, Thiên Hà không còn được sử dụng làm lá chắn nữa.
Nhỡ đâu chọc giận người ta, chỉ sợ đã quá muộn để triệu hồi Thiên Hà.“Ừm, để Đạo binh lui xuống đi, cũng ngồi xuống đi!” Thông U gật đầu, ngồi vào bàn đá, chào hỏi hai người Tĩnh Chủ và Lục Khiêm."Đa tạ quan chủ." Hai người nói rồi lập tức ngồi xuống.Thông U thong thả pha trà, giống như một nhà hiền triết sống ẩn dật trên núi, không bị gò bó, không bị giới hạn bởi lễ giáo, thậm chí còn tự mình rót một tách trà cho Lục Khiêm.
Điều này khiến Lục Khiêm ngạc nhiên.
Chẳng phải đại ma đầu đều là toàn thân đầy máu, cả ngày nấp trong sơn động âm u phát ra những tiếng cười khặc khặc quái dị sao?Bộ dạng nho nhã hiền hoà này khá hiếm.
Lục Khiêm lấy ngọc ấn ra và thả một ngàn tên Đạo binh ra.Đôi mắt của Thông U lóe lên một tia kỳ quái, cười nói: “Đều là ngươi tự mình làm?”"Đúng vậy."“Thật thú vị, Thông U quan bỏ lỡ thầy trò các ngươi đúng là vụ mua bán thua lỗ nhất.
Điểm này đúng là lão phu đã sai.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...