Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái


Cảnh giới Chân Hình Hiển Hóa chỉ cách Đạo Cơ nửa bước chân mà thôi.

Nhưng nếu muốn nhanh chóng đột phá thì không thể thiếu việc hấp thu càng nhiều huyết khí hơn.Bạng Tinh thân là yêu quái cảnh giới Đạo Cơ, huyết khí tất nhiên thâm hậu không gì sánh được.


Lục Khiêm nhất định phải có được.Thời cuộc bây giờ chỉ có cao thủ tu vi Đạo Cơ mới có thể tham gia cùng.

Mặc dù dựa vào sự mạnh mẽ của pháp khí mà tạm thời có được chiến lực của Đạo Cơ sơ kỳ, đủ sức chống lại một ít môn phái cao tầng.Đối mặt với cao thủ kinh nghiệm lão đại thì lại có hơi không đáng để vào mắt.“Đương nhiên.” Lời nói của Chúc Quỷ Vương thay đổi: “Bên phía Minh Phủ...”“Bên kia không vấn đề, ta trở về nói một tiếng là được rồi.”Kiếp nạn này Chúc Quỷ Vương xem như là đã tránh thoát, về phần sau này như thế nào thì chẳng còn liên quan đến mình nữa.Về sau vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lí.Thu phục hai đại thế lực còn cả Đường Khẩu cỡ trung là Đạo Môn.Sau đó, Lục Khiêm và Chúc Quỷ Vương bắt đầu hành trình cướp đoạt.Bây giờ mới là điểm quan trọng của vở kịch.

Đây chúng chính là nguyên nhân vì sao Lục Khiêm gia nhập Minh Phủ, quang minh chính đại cướp đoạt, sau lưng lại còn có chỗ dựa.Thương hội Tâm Ý.Ầm!Đại môn của thương hội nổ tung, mấy tu sĩ bị kiếm quang bêu đầu.“Ta chính là Thành chủ Bàng Thủy thành Lục Khiêm, các ngươi còn không mau đầu hàng!”Hư không truyền đến âm thanh uy vũ, Âm Thần Giao Long với ánh mắt hung ác bắn phá mặt đất rộng lớn.“Thành chủ chó má, Lục Khiêm rác rưởi, ngươi có giỏi thì hạ xuống đây đánh một trận!”Ầm!Đạo nhân áo xanh khống chế huyết sát hắc vân, Âm hỏa cầu bay ra từ tầng mây nổ tung.“Bản thân không gì không thể!”Xì!Tham Lang kiếm hóa nhẹ nhàng xoay chuyển một cái, lúc này phá nát pháp y của đạo nhân áo xanh.“Ấy ấy, Hắc Sơn lão yêu...!Không! Thành chủ đại nhân, ta nói đùa thôi...!ách!”Lời còn chưa nói hết, đạo sĩ áo xanh đã bị chặt đầu.

Sau khi quét sạch hàng hóa của thương hội, Lục Khiêm lại đến với mục tiêu kế tiếp.Phản khác giết, nói năng lỗ mãng giết...!Thần phục không giết, vuốt mông ngựa cũng không giết.Giao Long chân đạp mười dặm hắc vân, miệng phu ra hắc vụ có ánh vàng, đầu trâu mặt ngựa bảo vệ xung quanh, tay sai phụ thuộc thì đang tuần tra.Giết chóc đầm đìa, huyết diễm ngập trời.Giao Long độc ác, tàn nhẫn, tâm cơ thâm trầm.Thân rồng vĩ đại như thần cộng thêm nội tâm ác độc xảo trá hình thành sự tương phản khác biệt.Đây cũng là Lục Khiêm và Giao Long bổ sung lẫn nhau.Trải qua một hồi giết chóc, Lục Khiêm càng lĩnh ngộ sâu hơn về Giao Long Chân Ý.Cướp đoạt vạn vật, vạn vật chỉ có mình ta.Đương nhiên, không phải là giết chết toàn bộ, nếu không thì đã chẳng tha ai rồi....Bàng Thủy thành, núi cao nhất nơi này tên là Long Thủ phong.Bởi vì cao lớn cho nên nửa trên của ngọn núi quanh năm bị bao phủ trong mây mù.Lúc này, ngọn Long Thủ phong này đã bị chiếm cứ, cũng đổi tên thành Hắc Sơn.Ở rìa vách núi.Đạo nhân mặc áo bào đen đang ngồi ở ngay rìa, phía dưới là vách đá cao vạn trượng.

Ánh trăng sáng bạc theo kẽ hở âm vụ mà chiếu sáng vào trên thân người này.


Cái bóng kéo dài trên mặt đất tựa như một con Giao Long uốn lượn.Rất lâu sau, Lục Khiêm mở mắt ra, huyết khí đỏ thẫm lóe lên.

Phía sau là cung điện hao tốn rất nhiều sức người vật cùng tạo nên và các loại pháp trận.

Đại khái đã bỏ ra trên trăm vạn Pháp Tiền mới dựng nên được.Núi này so ra thì địa khí sung túc hơn linh điền Hắc Sơn, đã trồng khoảng chừng ba ngàn gốc Hướng Nhật Ma Quỳ.“Năm trăm vạn Pháp Tiền...”Lục Khiêm nhớ đến thu hoạch của những ngày trước, ở Vân Thủy động thu được khoảng chừng hai trăm vạn, tất cả các Đường Khẩu lớn tổng cộng hơn hai trăm vạn.Đương nhiên vì vậy mà đắc tội với không ít người.Điểm ấy Lục Khiêm đã nợ nhiều nên không lo lắm.


Sau khi hành công xong, hắn đứng dậy đi vào bên trong điện.“Lão gia!”“Âm chủ đại nhân!”Đi trên đường thì mấy Đạo binh và các tu sĩ Dưỡng Thần chào hỏi.“Ở đây cảm thấy sao?” Lục Khiêm cười nói.“Lão gia quả anh minh.”Mấy ngày trước mọi người vẫn như là chó nhà có tang, một giây sau lại có gia nghiệp to lớn như vậy.Chuyển biến diễn ra bên trong đó thật là khiến cho người ta khó mà quên được.“Các ngươi trấn thủ sơn môn, ta trở về Thủy Nhãn một chuyến.”Tính toán thời gian một chút thì hiện tại là thời điểm mà Thiên Hà xuất quan.

Lục Khiêm không muốn đến trễ cho nên dứt khoát đến sớm xem sao.Cái môn phái này ai cũng không phải là thiện nam tín nữ, hắn không muốn bởi vì chi tiết nhỏ này mà để cho Thiên Hà ác cảm.Gia nhập Minh Phủ đến giờ vẫn chưa nghe nói là sẽ bị gieo huyết chú hoặc là cấm chế gì đó có thể thấy được lão có bao nhiêu tự tin với thủ đoạn của mình.Có lẽ người này vốn dĩ chẳng thèm để tâm đến việc thủ hạ phải trung thành với mình.Ngày tiếp theo, Chúc Quỷ Vương và mười cao thủ Dưỡng Thần kỳ đi theo sau lưng Lục Khiêm.“Lục đạo hữu, thật sự không có vấn đề gì sao?” Chúc Quỷ Vương vẫn có chút thấp thỏm.“Đương nhiên, ngươi cứ yên tâm đi.” Lục Khiêm đã tính trước.Bây giờ là giai đoạn dùng người, Lục Khiêm kết luận là Thiên Hà đạo nhân sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván.Gần Thủy Nhãn.Xoạt!Dòng nước bị tách ra, một lang quân áo trắng cưỡi bạch mã rong ruổi trên mặt nước.“Lục Khiêm?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui