Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái


Bên cạnh ma vụ biến hóa như đầu trâu mặt ngựa ác quỷ Dạ Xoa âm trầm khủng bố hiện hình.

Giao Long bốn chân, không sừng, mắt vàng, vảy đồng, răng nanh vuốt nhọn vờn quanh bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm mọi người.

Khoảnh khắc ba người nhìn thấy Giao Long, lập tức cảm nhận được một khí tức ác độc hung lệ ập vào mặt.

Giống như Giao Long ngay lập tức sẽ vung nanh vuốt, điên cuồng giết chóc.

“Lục Khiêm!” Nhìn thấy người này, Phương Tố tức khắc buột miệng thốt ra.

“Ngươi chính là Lục Khiêm?” Bồ Phong rất có hứng thú nói.

“Khí đồ Lục Khiêm, có nhớ rõ sơn môn Thâm Nha trước đây?” Điển Nha nhìn Lục Khiêm, nhớ tới năm đó thật sự có một người như vậy.

“Đương nhiên là nhớ.

” Lục Khiêm cười nói.

Lúc trước tiến vào sơn môn, tên kia hóa thân Hàn Nha đạo nhân, thực sự đã lưu lại ấn tượng khắc sâu cho hắn.

“Vậy còn không mau giơ tay chịu trói!”Ào ào!Âm hỏa tràn ngập, Hàn Nha lệ kêu.

Bồ Phong không nói nhiều, Âm thần hình người lắc mình biến hoá.


Bên trong hắc vụ, đại thụ đen nhánh đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất.

Đó là một cây đa đen nhánh, cành cây dài rũ xuống, tựa như rừng rậm sâu thẳm.

Chạc cây không có phiến lá, bên trên treo đầu lâu tái nhợt, gió thổi qua giống như đầu lâu giương nanh múa vuốt.

Đây là bí pháp Bồ Phong tu luyện, Dung Thụ Thần, vừa là hóa thân bên ngoài, vừa là Âm thần pháp thuật.

Phương Tố nhìn thấy người xưa cũng không chào hỏi, mà lấy ra một lá phù.

Lá phù không cần lửa cũng tự cháy, một tia sáng xanh chui xuống lòng đất.

Âm phong nghìn trượng, ma vụ mười dặm.

Đối mặt với pháp thuật đầy trời thi nhau mà đến, Lục Khiêm không vội vàng, còn có thời gian rảnh rỗi nói chuyện:“Khí đồ Lục Khiêm… Ta không thích danh xưng này, các ngươi có thể gọi ta là Hắc Sơn lão yêu!”Nói đến từ ‘yêu’, giọng nói của Lục Khiêm trở nên sắc nhọn khàn khàn, thân hình nhanh chóng trở nên to lớn.

Tóc tím mắt vàng, vảy giao vàng đen, đuôi giao quét đất.

Bên ngoài thân thể bốc lên Chân Thủy màu vàng.

Biển lửa rơi xuống, cơ thể Giao Long bước chậm trong biển lửa, không bị thương tổn thân thể chút nào.

Ầm!“Nếu đã tới, vậy thì ở lại đây làm khách đi.

”Chân phải Lục Khiêm mạnh mẽ đạp xuống, mặt đất nứt ra.

Thần quang Hoàng Tuyền Nại Hà phun ra từ trong miệng, ánh sáng vàng phân hoá muôn vàn, theo khe hở đi xuống phía dưới.

Ánh sáng xanh vừa nãy của lá phù bị ép ra, rơi vào lòng bàn tay của Lục Khiêm, bị ánh sáng màu vàng trấn áp.

Ánh sáng còn sót lại trồi ra mặt đất.

Khi nhìn thấy ánh sáng này, Phương Tố vội vàng hóa thành Thiên Xà tránh né, kinh hãi nói: “Đây là Dưỡng Thần hậu kỳ Cương Sát hợp nhất!”Nội tâm ông ta sợ hãi đến cực điểm, người bình thường mười năm Luyện Cương đã được gọi là thiên tài.

Mười năm Luyện Cương lại còn Cương Sát hợp nhất, đó chính là yêu nghiệt.

“Cương Sát hợp nhất thì sao, ta muốn nhìn xem ngươi là Hắc Sơn lão yêu, hay là Hắc Sơn lão thử*!”(*)ChuộtBồ Phong cười lạnh, hét lớn một tiếng.

Cành của Dung Thụ Thần lay động, trong hắc vụ hiện lên mấy vạn quỷ tái nhợt, muôn vàn bộ xương khô bay lên.


Thiên Xà phun ra thần quang ngàn trượng, Hàn Nha to lớn phân hoá ra muôn vàn Âm Hỏa Hàn Nha.

Pháp thuật còn chưa rơi xuống, Hắc Sơn đã chấn động mạnh mẽ.

Trong lòng Lục Khiêm vừa run rẩy vừa hưng phấn, liên tục bị kích thích.

Ngay từ đầu hắn đã dùng Tiểu Lục Nhâm tính ra Mạc Sầu có nguy hiểm.

Chỉ vì pháp môn còn nông cạn, không thể do thám kỹ càng tỉ mỉ, vì vậy mới dùng Mạc Sầu để thử.

Không nghĩ tới lại câu được ba con cá lớn.

“Tốt, tốt lắm! Ta có một món binh tuyệt thế, một môn tuyệt học, còn thỉnh chư quân thử một lần!”Ta có tuyệt học, thỉnh quân thử một lần.

Đối mặt với ba gã cao thủ vây công, Lục Khiêm không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn rất kích động.

Đã từng có lúc, ba người trước mặt là tồn tại mà hắn phải ngước nhìn.

Nay đã khác xưa, bây giờ đã có thể đứng ngang hàng với đám người này.

Âm thần Giao long điên cuồng thét ra tiếng.

Trên bầu trời đen kịt xẹt qua một thứ ánh sáng lộng lẫy vô cùng, chia thương khung thành hai nửa.

Ầm!Đây là Nại Hà thần quang, có được lực trấn áp vô cùng mạnh mẽ cùng với đặc tính gột rửa vạn vật.

“Nại Hà, Nại Hà!”Nại Hà Thần quang giống như một cây cầu vàng kim, nối liền trời đất.

Ánh sáng trùng điệp, ma âm quanh quẩn bên tai, mơ hồ nghe thấy hai chữ ‘Nại Hà’.


Mấy vạn quỷ vật nhe răng trợn mắt, duỗi cánh tay dài, tranh nhau chen chúc tiến đến.

Trên không trung, đầu lâu cuốn theo sương mù lao xuống.

Cảnh tượng này giống như đang ở địa ngục, giây tiếp theo sẽ bị chúng quỷ xâu xé thành mảnh nhỏ.

“Khinh thường ư?” Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Bồ Phong khó hiểu.

Những quỷ hồn này có số lượng rất nhiều, là quỷ vật mà phù chú bình thường không thể trấn áp.

Đây là quỷ quyến của cây đa.

Bồ Phong gieo trồng cây đa ở chính giữa thành trì, mất mấy chục năm để cây đa lớn mạnh, rồi sau đó giết chết một thành mấy vạn người mới thành công tu thành pháp thuật.

Cây đa là bản thể của quỷ vật.

Cho dù quỷ hồn bị đánh tan vạn lần, chỉ cần cây đa tồn tại, quỷ vật vẫn có thể lần nữa sống lại.

Đầu lâu cũng như vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui