Kiếm Chủ ánh mắt sáng rực, đôi mắt già nua vẩn đục chứa tinh quang sáng chói: “Chuyện tương lai cuối cùng không xảy ra, nếu như lấy đó làm tiêu chuẩn để can thiệp đến hiện tại thì đó chính là rơi vào ma đạo.”“Lời ấy là ý gì?” Khúc Tố Anh không hiểu hỏi.Ti Thiên đài quan trắc tương lai vẫn luôn rất chuẩn, coi đây là chính xác chẳng phải là ít đi một chút đường quanh co.“Quan trắc tương lai chỉ là kết quả, ngươi không cách nào biết được quá trình dẫn đến kết quả đó.
Để lão phu kể cho ngươi một cố sự.”“Đại khái là vào khoảng sáu trăm năm trước, lúc đó lão phu vẫn là đại sư huynh, tiểu đệ Giang Minh kia là đệ tử một đời kinh tài tuyệt diễm.”Ánh mắt Kiếm Chủ mang theo một tia hồi ức, phảng phất trở lại năm đó.Giang Minh thiên tư thông minh, ba năm Luyện Khí đại thành, mười năm đi vào Dưỡng Thần.Người này học tập lại như chơi vậy, không có bất kỳ ngưỡng cửa nào.Tu vi Kiếm Chủ mạnh hơn Giang Minh nhưng về phương diện thiên phú này chỉ có thể cam bái hạ phong.Giang Minh cũng là người đứng đầu cho vị trí kế thừa Kiếm Chủ đời sau.Ở dưới sự so sánh không ngừng của mọi người, hai người dường như có chút ý tứ đối chọi nhau gay gắt.Kiếm Chủ làm đại sư huynh, nhập môn sớm hơn mấy chục năm, trái lại có vẻ phập phồng không yên, chỉ vì cái trước mắt.Đương nhiên những điều này cũng chẳng tính là gì.
Đây cũng chỉ là cạnh tranh tốt trong một môn phái mà thôi.Về sau Thái Hư Kiếm Chủ có bạn cũ là Thái Sử Thanh Huệ tới chơi.
Khi đó vừa đúng dịp môn phái tranh tài, Giang Minh tuổi trẻ nóng vội bị đối thủ kích động, ra tay quá nặng, ngộ sát đồng môn.Thái Sử Thanh Huệ nói thẳng trước mặt mọi người nào là đệ tử nào đó bên trong lòng lang dạ thú, tâm thuật bất chính, tương lai chính là mầm họa sẽ gây nguy hại cho môn phái, tội nhân họa loạn thương sinh.Dù chưa nói đến tên thân phận nhưng Thái Hư Kiếm Chủ đã dìm việc này xuống.
Danh tiếng của Giang Minh bỗng chốc bị người ghen ghét vô cùng, đám người chĩa mũi dùi về phía hắn, từ đây thiên tài vạn nhân chú mục trở thành con chuột chạy qua đường.Rất nhiều người không có thực lực nhưng lại gièm pha Giang Minh trên phương diện đạo đức nhằm tìm kiếm một chút cảm giác ưu việt.Khúc Tố Anh nghe đến say sưa, không nghĩ tới còn có cố sự bậc này.“Về sau, chính là Tướng Liễu mà các ngươi biết rõ, kẻ tu luyện ma công, sát hại đồng môn, tạo Hỗn Thế Ma Thai, gián tiếp khiến cho Kiếm Chủ bỏ mình.” Kiếm Chủ cười nói.“Người này họa loạn môn phái là quả vậy nếu có nhân, lời nói ấy của Thái Sử Thanh Huệ chính là nhân, chính là lời ấy của nàng, cộng thêm sự xa lánh của đám người mới tạo thành kết quả ngày hôm nay.”“Cho nên mọi thứ không nên chỉ nhìn vào kết quả, ngươi tự cho là hành vi cải biến kết quả thế nhưng lại là kẻ vừa vặn xúc tiến kết quả này.”...Lời nói giác ngộ này khiến trong lòng Khúc Tố Anh rất chấn động.Thái Sử tiên đoán thật chuẩn xác, nhưng lại suy nghĩ trên một góc độ khác.
Chính bởi vì lời tiên đoán này mà môn nhân mới nghi kỵ xa lánh Giang Minh.Giang Minh ban đầu chỉ là một người tuổi trẻ xốc nổi, tâm địa vốn không xấu.Ai không có thời trẻ tuổi ngông cuồng, có lẽ chính bởi lời tiên đoán mới khiến người đi vào con đường này.Nếu không phải vì lời tiên đoán này, e rằng sau này cũng không có đại ma đầu Tương Liễu tiếng tăm lừng lẫy.Cũng sẽ không có thảm sự nhân luân khiến môn phái hổ thẹn trăm năm.Lời này khiến Khúc Tố Anh ngộ ra rất nhiều điều.Mặc kệ phía nam cuồn cuộn sóng ngầm ra sao, Lục Khiêm vẫn vẫn chìm đắm trong nghiên cứu dài dặc như cũ.Hắc Sơn Linh điền.Ma vân che kín mặt trời, âm khí âm u.Bên dưới lâm viên Hướng Nhật Ma Quỳ có dựng một tòa đại cung điện khổng lồ.Trong cung điện không có bất kỳ thứ gì, phô ra vách tường bằng bạch ngọc trơn bóng, hoa văn tơ vàng đồng tuyến phác họa ra trận pháp phức tạp.Từng tia Hoàng Tuyền Âm khí đen kịt từ trong bay ra.Trong điện tràn ngập sương mù.Hoàn cảnh chế tạo Đạo binh cần có yêu cầu vô cùng cao, nếu Thiên Địa tinh khí không dày đặc thì rất có khả năng sẽ dẫn đến pháp thuật thất bại.Đại điện không có lấy một đồ dùng, ở giữa là một tòa pháp đàn.Bên trên pháp đàn có vô số xác chết động vật cùng thi thể hài cốt nhân loại.Bên cạnh có một đạo sĩ áo bào đen đang đứng, tay bấm pháp quyết.Xèo!Phù lục bằng giấy trắng tự bùng cháy, hóa thành một ngọn u hỏa.“Sắc!”Lục Khiêm khẽ quát một tiếng, phù hỏa phân thành hai ánh lửa đen trắng, phân nhau đi vào trán của hai xác chết phía trước.Hai xác chết này là một nam một nữ.Nam nhân tướng mạo tuấn mỹ, sắc mặt trắng bệch, mi tâm có một hoa văn giống như ngọn hỏa diễm tà khí.Sắc mặt nam nhân nghiêm túc, đầu đội mũ dài nhọn màu đen kịt, dâng thư có viết bốn chữ lớn màu đen: “Đang bắt lấy ngươi.”Nữ nhân cả người trần trụi, ngực cao mông vểnh eo nhỏ, mi tâm có một đạo hoa văn, đầu đội mũ dài nhọn màu trắng, dâng thư có bốn chữ lớn màu đen: “Ngươi đã tới rồi.”Sau khi bị phù hỏa đánh vào, cả người bỗng hồng hào tựa như đã sống lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...