Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Không biết Quỷ Môn quan thực hư thế nào, nhưng mười lăm tháng bảy âm khí sẽ nặng hơn một chút.Rất nhiều nghi thức quỷ tu đều tiến hành vào ngày này, có lẽ đã bị phàm nhân nhìn thấy nên suy diễn thành các loại truyền thuyết lưu truyền nhân gian.Lục Khiêm thu lại trận pháp ẩn nấp, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.Một vầng trăng tròn treo cao, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo tỏa xuống.Bóng của Thiên Đô Phong trải dài.Đỉnh của cái bóng chiếu vào trên dãy núi.“Yêu Quỷ môn?” Lục Khiêm nhướn mày.Kể cũng khéo, Lục Khiêm từng có quen biết với người của Yêu Quỷ môn.Lúc trước ở trong U Minh còn giết hai đệ tử Dạ Xoa của Yêu Quỷ môn.Ngoảnh đầu nhìn qua đó vừa hóa thành độn quang bay về phía dãy núi.Lần này không dám nghênh ngang như lúc ở đảo Vạn Tượng, dù sao cũng là địa bàn của môn phái khác.Vị trí của đỉnh núi rất mơ hồ.Hơn nữa, hai ngày này Lục Khiêm vẫn luôn chú ý đến Thiên Đô Phong.
Hắn phát hiện vị trí của hắn cũng không phải là luôn cố định mà là theo sóng nước gột rửa chập rãi di chuyển.Tốc độ di chuyển có nhanh có chậm cho nên vị trí của hắn có chỗ biến hóa.Dựa theo suy đoán, khả năng có thể ở trong phụ cận mấy trăm dặm.Bay vào trong dãy núi, lúc này đã hoàn toàn không thể nhìn thấy cái bóng của Thiên Đô Phong mà chỉ có thể đi tìm dựa theo những ký ức lúc nãy.Oanh!Phía trước truyền đến một trận nổ vang.“Ồ?” Trong lòng của Lục Khiêm suy nghĩ, sau đó lại ẩn giấu thân mình.Dưới ánh trăng bỗng nhiên xuất hiện âm ảnh cao lớn.Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của hắc ảnh đó.Đây là một yêu thú cùng loại với trâu.Trên đầu mọc ra sừng hươu, lông bờm rẽ hai ngôi lộ ra một đôi mắt huyết sắc, thân thể như sắt đen tuyền bao trùm bởi bùn đất và rêu xanh.Con thú này cao hai mươi hai trượng, mỗi một lần cất bước lại sinh ra một chấn động kịch liệt.Bầu trời có một tráng hán cao lớn bay lên, toàn thân y hòa trong khí xanh, không thấy rõ hình dạng.Bên người y có tám kiếm hoàn óng ánh lơ lửng xung quanh.Kiếm hoàn tỏa ra ánh sáng huỳnh lục, ánh sáng tạo thành một đầu sói dữ tợn to trăm trượng.Nam tử đang đấu với yêu thú.“Thử…Thiết?” Lục Khiêm biết rõ con thú này.Trước đây Lưu Đỉnh chấp sự của Lăng Ba Lâu đã dùng yêu thú này Luyện Thể.Thử Thiết lấy kim thiết làm thức ăn, sau khi thành niên làn da có thể sánh với pháp bảo, pháp khí bình thường khó có thể đối phó.Lục Khiêm cũng không muốn đối phó với loại đồ chơi này.Oanh!Sau lưng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.Lục Khiêm sớm đã rút lui ra xa.Phi hành một lúc thì hắn thả ra tâm thần cảm ứng tứ phương.Bầu trời vạn dặm không mây.Trăng tròn treo cao, tinh huy xếp thành từng cụm.Không biết là có phải do liên quan đến ngày mười lăm tháng bảy hay không, mà trăng tròn tỏa ra một tia ánh sáng lục sắc.Ánh sáng chiếu vào bên dưới là hai mỏm đá quái dị trên đỉnh núi.Hình chiếu của nham thạch ở trên mặt đất giống như là một cánh cửa đen kịt cực lớn.Con mắt của Lục Khiêm biến thành màu vàng, hắn liếc nhìn địa khí trong phạm vi vài dặm.
Địa khí hết thảy đều bình thường, không có mảnh đất nào đặc thù.Lục Khiêm tìm nửa ngày thậm chí chui vào bên dưới mấy trăm trượng nhưng vẫn không tìm được manh mối nào như cũ.
Tựa như chỉ là cái bóng bình thường.Thời gian dần trôi qua, một khi qua mười lăm tháng bảy thì chỉ có thể đợi đến sang năm mới có thể tìm tòi thực hư.Hơn nữa, Thử Thiết không quá xa với nơi này, tiếng đánh nhau càng lúc càng gần.Oanh!Bầu trời truyền đến tiếng nổ vang.Lúc này một hắc ảnh to lớn xuất hiện phía trên bầu trời.Oanh!“Chết tiệt, quả nhiên đến rồi!” Lục Khiêm thầm mắng trong lòng.Đầu sói to lớn trên bầu trời ảm đạm đi rất nhiều, Thử Thiết cũng bị thương một phần.
Chẳng qua là thương thế không nghiêm trọng lắm, nếu như trôi qua một khoảng thời gian thì nhất định có thể dây dưa khiến cho nó tử vong.Phía dưới đại hán là một nữ tử áo trắng.
Dáng vẻ nàng xem ra có chút suy yếu.Ầm!Đại hán bị đánh bay, đuổi về hướng nữ tử.Nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ nghiến chặt hàm răng, nàng hóa thành một đạo độn quang phi thân lui lại.Xì!Thử Thiết bắn ra một đạo thần quang trong nháy mắt.
Nơi thần quang đi qua vạn vật đều hóa thành tro tàn.Ầm!Một đạo kim khí phóng lên tận trời đánh nát thần quang trong mắt của Thử Thiết.Nữ tử còn chưa kịp phản ứng.“Đạo hữu, ta giúp đỡ các ngươi một chút lực.” Lục Khiêm bất đắc dĩ.Bây giờ còn không đến một canh giờ, chỉ có thể ra tay cùng đánh Thử Thiết.“Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ.”Lúc này, Thái Sử mới chú ý tới người áo đen phía dưới, khi thấy bóng mờ cánh cửa trên đất thì môi son khẽ nhếch, nàng ta kinh ngạc nói: “Chúng Diệu chi môn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...