Nếu không thì Lục Khiêm cũng không xuất phát sớm hai ba ngày.
“Ngọn núi giữa sông? Ngươi nói là Thiên Đô Phong?” Chu Liệp suy nghĩ kỹ một lúc rồi nói: “Chỗ nào cũng phải trăm dặm, khoảng cách tối thiểu từ đây đến đó là trong khoảng sáu trăm dặm, thêm tiền đê.
”“Sáu trăm dặm?”Việc thêm tiền ngược lại không đáng để tâm nhưng không ngờ đến khoảng cách lại chênh lệch lớn như vậy.
Lục Khiêm liên tục hỏi thăm, chỉ có Thiên Đô Phong mới phù hợp với miêu tả.
“Được rồi, vậy thì nơi đó đi.
” Lục Khiêm đưa cho Chu Liệp một túi Pháp Tiền.
Thuyền lái vào bên trong sương mù, kỹ năng lái thuyền của Chu Liệp rất đáng nể.
Đối diện với sóng to gió lớn mà thuyền vẫn vững như mặt đất.
Lục Khiêm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Trên Hoài Nam Tử cổ tịch, Thái Trung tiên nhân ở phương đông từng đi khắp ba mươi sáu nước.
Từ Cửu U xuống đến Hoàng Tuyền.
Ghi chép vô số kỳ trân dị bảo, vô số chủng tộc dị nhân.
Chỉ riêng ghi lại nhân tộc đã hơn hai trăm loại.
Tĩnh dân ba tấc, Tu Tí dân tay dài hơn thân, Vũ dân toàn thân lông vũ dài vân vân…Lục Khiêm chẳng hay đứng ở đầu thuyền tự bao giờ.
“Khách quan, đất này nguy hiểm, ngài hãy cứ vào trong khoang nghỉ ngơi thì hơn.
” Chu Liệp khuyên can nói.
“Không sao.
”Đứng ở đầu thuyền, gió lớn thổi tung tóc dài bay, áo bào phần phật, nhìn sang sóng lớn trăm trượng trong lòng hắn nhịn không được dâng lên một cỗ tráng chí hào hùng.
Chẳng biết lúc nào mới có thể nắm giữ pháp lực triêu du Bắc Hải mộ hồi Thương Ngô*.
*một câu trong bài thơ Tuyệt cú ý chỉ đi hai nơi ở cách xa nhau trong một ngày.
Khi đó, có lẽ hắn cũng sẽ học tập các tiền bối cao nhân.
Du lịch tam sơn ngũ biển, cửu thiên thập địa.
Kiến thức quỷ dị, thế giới chí quái huyền diệu, viết lên điển tịch vạn người truyền xướng.
Dưới nước thỉnh thoảng có một âm ảnh to lớn lướt qua.
Dường như là một loài dị thú nào đó.
Loại dị thú này không công kích thuyền trên mặt nước trừ phi chủ động tiến vào trong nước.
Khoảng chừng đi được một ngày một đêm.
Một đỉnh núi cao đập vào trong mắt.
Đỉnh núi cao giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào mây xanh.
Trên dưới cả ngọn núi mọc đầy thảm thực vật màu xanh lá, không có vật gì khác nên động vật về cơ bản không thể nào đặt chân lên được.
“Khách quan, đây chính là Thiên Đô phong.
” Chu Liệp nói.
“Tốt.
Vất vả cho ngươi rồi.
”Lục Khiêm phi thân nhảy xuống thuyền, lúc bay xuống thì Kiếm Nang cũng theo đó mà thả ra một chiếc thuyền nhỏ.
“Tạm biệt!” Chu Liệp hét lên một câu.
Thuyền đột nhiên chui vào trong nước.
Một trận sóng nước nổi lên sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng.
Lục Khiêm ngồi khoang chân ở đầu truyền, hắn đánh lên một đạo pháp quyết ẩn nấp che dấu thân hình, tránh để bị người khác phát hiện.
Thiên Đô phong cao hai ngàn trượng, mây trắng che khuất đỉnh núi.
Ngọn núi này không giống như vật mà thiên địa tạo ra.
Có điểm giống với vật mà người tạo nên.
Lúc này, Lục Khiêm đang phân tán thần niệm, tìm tòi thực hư ở dưới đáy biển.
Kết quả không thu hoạch được gì, chỉ là một cây cột bình thường mà thôi.
Lục Khiêm định tiếp tục chờ đợi, cách mười lăm tháng bảy vẫn còn hai ngày.
Ở một bên khác.
Trên Thông Thiên Hà, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển.
Một nam một nữ ngồi ở đầu thuyền.
Hai người chính là Thái Sử và Tham Lang.
Thái Sử đứng ở đầu thuyền, hai mắt nhắm chặt.
Thân là truyền nhân của Ti Thiên đài, linh cảm tiên thiên trực tiếp cảm ứng thiên địa, thu được thiên cơ.
Không cần sử dụng các loại pháp khí tính toán chuẩn bị giống với các đạo sĩ xem bói tinh thông thôi diễn.
Phương pháp như vậy là không được phép.
“Bên kia!” Đôi mắt xinh đẹp của Thái Sử nhìn về phía dãy núi bên phải.
“Nơi đây hình như là địa bàn của Yêu Quỷ môn phía nam.
” Tham Lang nhướn mày, y có chút không yên lòng.
Yêu Quỷ môn là tả đạo nổi danh.
Lấy thân hóa yêu làm chủ, không phải là pháp thuật Luyện Thể, tu luyện đến sau cùng thì sẽ càng không giống người.
Môn chủ là Dạ Xoa sáu tay thân phận thần bí, tu vi sâu không lường được.
Đa số đệ tử trong môn phái là các loại Dạ Xoa, Tam Thủ Yêu, Ngưu Thủ Ma…Nghe nói địa bàn của hắn ở trong loài người đều là huyết thực của Yêu Quỷ môn.
Mặc dù nguy hiểm nhưng lại không thể không đi.
Thuyền cập bờ, hai người vào trong quần sơn.
Nơi này rất hoang vu, khắp nơi là cây cối năm sáu người ôm không xuể.
Không phát hiện tung tích của ma đạo, điều này khiến cho hai người thả lỏng một hơi.
Hai người không có phương hướng cụ thể, chỉ có thể đi theo linh cảm của Thái Sử.
Lần này xuất hành không nghĩ tới lại khó khăn như vậy.
Mấy tháng không có bất kỳ thành quả gì, nếu như lại trì hoãn thêm mấy tháng vậy chỉ có thể ảm đạm rời khỏi.
Mười lăm tháng bảy.
Tết Trung Nguyên.
Trên Thông Thiên Hà là khói đen tràn lan.
Nghe đồn ngày này là ngày Quỷ Môn quan mở ra, là ngày bầy quỷ xuất hành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...