Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái


Răng rắc răng rắc!Lòng đất chui ra vô số dây leo xanh biếc, dây leo cứng rắn giống như sắt thép mọc ra gai nhọn sắc bén.

“Đánh trả?” Người áo đen mỉm cười.

Oanh!Huyền Kim Kiếm Nang bay lên trời.

Sát khí trăm trượng nổ ra phân hóa thành ngàn vạn kiếm khí.

Xì xì!Một loạt tiếng cắt như thái đậu hũ vang lên, ngàn vạn dây leo bị xé nát trong nháy mắt.

Kim khắc mộc, đối phó với pháp thuật tính mộc thật sự quá đơn giản.

Mấy chục thanh bảo kiếm hình thành lồng giam, nhốt lấy người này vào bên trong.

“Lại gặp mặt rồi.

” Người áo đen xốc áo choàng lên lộ ra dáng vẻ của Lục Khiêm.

Vừa rồi vẫn luôn tiêu tốn thời gian với người này mục đích chính là để làm tê liệt y, trong lúc đó thì phái phân thân đến tìm y.


Hình dáng của kẻ trước mắt này ngược lại có dáng vẻ của thú, làn da màu nâu vỏ cây, tóc là cỏ xanh.

Chẳng qua là khí tức của người bình thường nên hẳn là do bí pháp nào đó gây ra.

Bịch!Người cây quỳ xuống vẻ mặt cầu xin: “Đại nhân, đều là hiểu lầm, xin tha cho tiểu nhân một mạng.

”Lục Khiêm lười nghe lời nhảm nhí, trực tiếp dùng đại hình hầu hạ.

Người cây tên là Thanh Mộc đạo nhân, tu vi Dưỡng Thần trung kỳ, lần này ra buôn bán là để kiếm thêm thu nhập.

Không nghĩ tới lại đụng trúng tên sát tinh Lục Khiêm này.

Người này khôn vặt nhiều thế nhưng xương cốt lại không cứng lắm.

Chẳng mấy chốc đã kể hết toàn bộ bí mật ra rồi.

Lai lịch của Hoàng Tuyền Âm Triện cùng với lúc đầu thì không khác nhau lắm, cũng không phải là đồ vật của tổ tiên mà là lột ra từ trên xác của một tiền bối.

“Đại nhân, tiểu nhân có thể đi được chưa?” Thanh Mộc đạo nhân cẩn thận nói.

“Đi?” Lục Khiêm nhẹ nhàng quét mắt về phía gã,Xoạt!Thị Nhục bọc gã lại chuyển hóa gã thành tinh khí Ất Mộc, Luyện Huyết pháp tăng khắc độ lên không ít.

Cầm Hoàng Tuyền Âm triện tới, Lục Khiêm lại trở về Hắc Sơn, hắn cẩn thận đọc tin tức bên trên.

Lần này không có pháp thuật mà là đồ vật giống như bút ký.

Chủ nhân của bút ký tên là Tự Âm.

“Năm ba mươi lịch Minh Phủ, Đàn Luyện Binh Giáp Hào nguy hiểm thật, tiếp dẫn Hoàng Tuyền ma khí thất bại, ba đạo hữu mất mạng, hi vọng ta không phải người tiếp theo.

”“Minh Phủ năm một trăm lẻ tám, lại thêm sáu mươi năm, cuối cùng cũng Luyện Cương đại thành, Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang quả nhiên ác liệt.

”“Minh Phủ năm một trăm sáu mươi lăm, những năm tháng phí hoài thời gian, người đã già rồi, bây giờ công lao sự nghiệp chưa thành, thật đáng buồn, đáng tiếc.

”“Minh Phủ năm hai trăm, Hắc Bạch Vô Thường thôi diễn không có chút tiến triển nào, may mà tạo ra được đà thần, đây là kiệt tác đệ nhất trăm năm cả Đàn Luyện Binh Giáp Hào ta, đáng tiếc vẫn chưa trọn vẹn! ”Lục Khiêm cẩn thận đọc tin tức trên đó.


Đạo tu vi này dường như là một pháp thuật thôi diễn Đạo binh nào đó.

Hóa ra Đạo binh đầu trâu mặt ngựa là tới từ Đàn Luyện Binh Giáp Hào.

Trong đó có miêu tả Đà Thần, dường như đã gặp qua đâu đó?“Chẳng lẽ là sử giả của Hà Bá?”Lục Khiêm bỗng nhiên nhớ tới Đại Ô Quy ở đại hội Sứ Giả kia.

Đảo Vạn Tượng ai nấy đều biết rõ, mở ra đại hội Sứ Giả, thả ra Sắc Thủy Kim Điệp là Cự Đà sứ giả Hà Bá.

Tất cả mọi người vốn tưởng rằng là dị thú trông coi Thủy Nhãn, không ngờ là tạo vật của Minh Hà bí phủ.

Một lúc sau, Lục Khiêm có loại cảm giác mãnh liệt là đã chạm đến âm mưu nào đó.

Ngày đó gặp phải con quái vật ở Minh Hà bí phủ kia hẳn sẽ không phải là bản thân của Minh Hà đạo nhân đi?Lần Thủy Nhãn mở ra tiếp theo liền có náo nhiệt để xem rồi.

Đám người cho là bảo khố ngàn năm mở ra không ngờ là nhảy ra một lão yêu quái ngàn năm.

Cảnh tượng kia chỉ sợ là có chút máu me.

Chỉ có điều Lục Khiêm cũng chẳng thèm để ý.

Dù sao trời cao sập xuống thì dù gì còn có Kiếm Chủ phía nam, Đại Chủ Tể, Âm Trủng Thiên Sư, các loại lão tặc ở Thông U nữa.

Bọn hắn nhà lớn thì việc lớn không thoát được, thực tế thì bản thân lại đổi một địa phương khác vượt qua mà thôi.


“Địa điểm cũ của Đàn Luyện Binh Giáp Hào ngược lại đáng để tìm tòi.

”Lục Khiêm thầm nghĩ.

Căn cứ vào tin tức từ ghi chép truyền lại, pháp Đàn Luyện Binh cũng không ở bên trong Thủy Nhãn.

Dù sao thì điểm quan trọng nhất luyện binh đó chính là số lượng người, đó là nơi đi dọc theo Thông Thiên Hà về phía nam một trăm tám mươi dặm.

Vật tượng trưng là một tòa cự phong.

Mỗi khi đến mười lăm tháng bảy thì cái bóng của cự phong phản chiếu vào bên bờ, môn khẩu chính là chỗ pháp Đàn Luyện Binh.

Đây là phương pháp đơn giản nhất cũng chính là phương pháp duy nhất để ra vào.

Cho dù là Tự Âm cũng không thể tùy tiện ra vào.

Cách mười lăm tháng bảy vẫn còn hai ba tháng, ngược lại không cần thám hiểm gấp, trước về gia tăng cấm chế và Cương Sát lên một chút.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui