Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái


Lời của Lục Khiêm vừa nói cũng khiến Xích Âm nhận được rất nhiều lợi ích.

Nhìn thấy Giao Long của Lục Khiêm, Chân Long này của nàng ta ngược lại thua kém hơn, nói ra cũng không có ai dám tin.

“Thụ giáo rồi.

” Xích Âm thẳng thắn nói cảm ơn.

Nàng ta không phải là loại người quá mức sĩ diện, nếu quan điểm của Lục Khiêm là đúng, cho dù tu vi kém hơn nàng ta một chút, cũng sẽ thật lòng cảm ơn.

Hai người lại bay hơn gần vạn dặm.

Đằng trước nhìn thấy một bình nguyên rộng lớn màu mỡ.

Trên bình nguyên là những tòa thành trì sừng sững.

“Đi xuống đi.

” Xích Âm xoay đầu cười nói với Lục Khiêm.

Sau đó thân ảnh của nàng bay vào.

Thành trì cao lớn, trải dài mấy dặm.

Bề ngoài của thành trì loang lổ, mọc đầy rêu xanh, dường như đã chứng kiến lịch sử tang thương ngàn năm.

Ở cổng thành lính canh mặc giáp sắt, đứng ở ngoài cổng, nhìn xuống bên dưới.

Giáp sắt thấp thoáng lập lòe linh quang dao động, dường như lính canh cũng là người biết pháp thuật.

Ở bên cạnh có hai dị nhân mặc áo choàng, đằng sau vai có đôi cánh màu đen cực lớn, toàn thân tỏa ra âm khí.


Trên tấm biển ở cổng thành viết hai chữ rồng bay phượng múa rất to: “Liệt Dương”Đi vào trong Liệt Dương thành.

Dòng người qua lại, nhân khẩu của tòa thành trì này, còn đông hơn nhân khẩu của đảo Vạn Tượng và Thông U quan.

Trong quá trình Lục Khiêm đến, nhìn thấy hai bên cánh ruộng có một vài dị thú đầu heo ba sừng.

Dị thú ba sừng ăn cỏ, rồi thải phân ra giống như phân bón.

Xem ra sự kết hợp ở đây giữa tu sĩ và người phàm khá chặt chẽ.

Bên trong trung tâm thành, là một tòa đại điện đen kịt cao trăm trượng.

Tổng cộng có mười chín tầng, cao trăm trượng.

Xung quanh đại điện khoảng chừng một dặm không có bất kỳ kiến trúc nào, các tu sĩ trên tháp nhìn từ trên cao xuống sinh linh bên dưới.

Hai người đi về phía đại điện.

“Người đến dừng bước.

”Dưới đất bỗng dưng thò ra một người.

Người này khoác Kim Lân giáp, thân cao hơn một trượng, trán vẽ ấn chu sa, hai tay chắp thành hình bảo tháp cỡ nhỏ, cực kỳ khí thế.

Xích Âm lấy ra một tấm Đào phù bài.

Thần tướng liếc nhìn sau đó độn địa quay về.

Trong đại điện ảm đạm không có ánh sáng, trên vách tường đốt Giao Du Trường Minh đăng.

Cầu thang xoắn ốc kéo dài vô tận trông rất u ám, dường như không phải là nối lên tầng trên, mà là nối tới mười tám tầng địa ngục.

Điều này khiến Lục Khiêm rất nghi hoặc, dựa theo ấn tượng đối với Cửu Tiêu Đạo Minh.

Thế lực này có thể coi là danh môn chính phái, đối xử với người phàm cũng không tệ, nhưng tại sao lại u ám như vậy.

Trên bức tường xung quanh khắc kín hoa văn chu sa đỏ rực, sợi kim tuyến chi chít, hình thành một pháp trận phức tạp.

Cửa lớn của mỗi tầng đóng chặt, bên trên đều có cấm chế.

Mỗi tầng đều có người giống như thần tướng vừa rồi tuần tra.

Tầng trên cùng.

Đẩy cửa lớn ra.

Không gian trước mắt bỗng nhiên rộng mở, đỉnh đầu và xung quanh đều không có bức tường.

Bầu trời rộng lớn, gió thổi xung quanh chạm vào một tấm chắn trong suốt.

Dưới chân là mặt đất bằng một lớp thanh đồng bóng loáng, trên đó cũng khắc văn hoa phức tạp.

Một đám tu sĩ mặc áo choàng đen, ở lồng ngực có một hình vẽ hoa tuyết đi qua đi lại.


Khoảnh khắc nhìn thấy Xích Âm đi vào, mọi người dừng bước chân.

Một đạo sĩ tóc trắng xóa, trên áo choàng đen có hoa văn, đầu quấn khăn đi tới cung kính nói: “Bái kiến tam thiếu tể.

”“Bái kiến tam thiếu tể!”Mọi người cúi người hành lễ.

“Phương Giám Chính không cần khách sáo, các người cứ làm việc đi.

Vị này là Lục Khiêm đạo hữu, thiếu tể chưa nhập môn.

” Xích Ma khẽ mỉm cười, phóng khoáng xua tay.

“Không sao, lúc này ta cũng không có việc gì, đi dạo cùng với vị khách quý trước.

”Phương Giám Chính nghe thấy Lục Khiêm là thiếu tể tương lai, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại.

Rắc rắc!Bên cạnh truyền đến âm thanh giòn tan.

Lục Khiêm quay đầu nhìn, bên cạnh là một hàng trứng khổng lồ màu trắng cao bằng một người.

Bề ngoài của vỏ trứng được viết phù văn phức tạp bằng mực chu sa.

“Mau mau! Đạo sĩ Lan Lăng Phường hồi sinh rồi.

”“Mau qua đây.

”“Lục Giáp Hộ Sinh bí chú sắp mất tác dụng rồi.

Vu Chúc đâu! Mau qua đây!”Một đám tu sĩ tay chân cuống quýt.

Năm đạo sĩ lần lượt đứng ở trước một quả trứng.

Chân đứng vững, tay bắt kiếm quyết.

Phù lục bên ngoài vỏ trắng từ từ phóng ra ánh sáng đỏ.

Nghi thức vẫn đang tiến hành, Phương Giám Chính nhìn thấy Lục Khiêm rất hứng thú, vì vậy đã giải thích: “Lan Lăng Phương đạo sĩ là một loại Đạo binh, giỏi sai khiến tiểu quỷ, lực mạnh như trâu; là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí Đạo binh hộ pháp.

”Chế tác đạo sĩ Lan Lăng Phường cần một cỗ thi thể của tu sĩ, ba mươi trẻ sơ sinh đã chết.


Vẽ Lục Giáp bí phù, khắc đào bài, tu hú chiếm tổ bỏ vào vỏ trứng long điểu bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó có thể luyện chế mà thành.

Xoạt!Hồng quang chiếu sáng cả phòng.

Năm thân ảnh với vóc người cao lớn đập vào mắt của mọi người.

Đằng trước là một đạo sĩ tay dài, cao hai trượng, mang theo mũ cao, hai vai gánh hai cái chum lớn.

Trong chum có mấy chục đứa trẻ.

Đứa trẻ khóc ré lên, đạo sĩ khẽ cười một tiếng, đứa trẻ lập tức nín khóc.

“Bái kiến chủ nhân.

” Lan Lăng Phường đạo sĩ nửa quỳ nói.

“Đạo binh chi pháp này là Lăng Lăng đạo nhân hiến cho, tên cũng là do hắn đặt, ngày sau ngươi cũng có thể hiến pháp thuật để đổi lấy Đạo Công.

”Tác dụng của Đạo Công gần giống với Thông U Quan, dùng để trao đổi tài nguyên.

Bầu không khí tu luyện của nơi này rất nặng nề, có thể dùng Đạo Công đổi lấy thành quả nghiên cứu của người khác, hoặc trao đổi thành quả của mình đổi lấy Đạo Công.

“Thì ra là như vậy…” Trong lòng Lục Khiêm rất là ngạc nhiên.

Các nơi khác coi pháp thuật như mạng sống của mình, không dám xem thường.

Nơi này vậy mà lại có thể đem ra trao đổi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui